Thật không may, bọn họ vẫn chậm một bước.
Máu đen chảy ra từ cây thánh giá màu đỏ sẫm được bao phcủ bởi mạng nhện, mùi máu hôi thối nồng nặc lan rộng trong khoảng khắc. Tốc độ di chuyển của đối phương quá nhanh nên đập vào tường phòng chứa đồ, phát ra âm thanh chói tai.
“James!”
Đám bạn Ma cà rồng trong căn phòng tối nhìn thấy cảnh này thì nhanh chóng chạy đến, bọn họ hét lên tên của gã Ma cà rồng xui xẻo kia. James giống như một con linh cẩu tức giận, sát ý toàn thân bùng nổ, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm Tần Nguyễn: “Bitch!”
Tần Nguyễn thản nhiên phản kích: “Hybrid!”
Sau đó, tiếng la hét và chửi rủa lại tiếp tục vang lên bên tai cô, tiếng chửi có liên quan đến các bộ phận khác nhau của cơ thể, đơn giản là vô cùng khó nghe. Câu nói này của cô ta đã thừa nhận rằng bảy mạng người đêm qua có liên quan đến chúng.
Tần Nguyễn tốt tính gật đầu, thoạt nhìn rất vô hại và có giáo dục, không giống như là đến để báo thù.
Tuy nhiên, giọng nói của Tần Nguyễn lại lạnh như băng: “Các người phải trả giá cho cái chết của những người vô tội.” Ma cà rồng mặc dù ban ngày không được tiếp xúc với ánh sáng, nhưng bọn chúng vẫn cao cấp hơn những người bình thường, có sinh mệnh vô hạn, có lực sát thương mạnh mẽ nhất nhờ răng nanh sắc bén, răng nanh có thể tàn nhẫn đâm vào cổ kẻ thù và xé nát thành từng mảnh.
Tần Nguyễn chắp hai tay sau lưng, giơ tay ra hiệu cho những ám vệ đang đứng trước cánh cửa gỗ của nhà thờ cũ rời đi.
Trước đó Tần Nguyễn đã tính sai, nếu Ma cà rồng không thể nhìn thấy ánh mặt trời, vậy thì những ám vệ vẫn an toàn, để bọn họ rời đi để báo cho Thái Ung Lương mới là sự lựa chọn tốt nhất. Tâm trạng của Tần Nguyễn không vui, vậy thì những kẻ khiến cô có tâm trạng đó sẽ phải trả cái giá cực đắt.
Tần Nguyễn ngước mắt nhìn lũ Ma cà rồng trốn trong bóng tối, ánh mắt cô thâm thúy sâu không thấy đáy, cô lưu loát hỏi bằng tiếng Anh: “Tối hôm qua là các người giết bảy người kia à?”
Nữ Ma cà rồng duy nhất trong đám ngả ngớn hỏi lại: “Ê Bitch, mày đến báo thù sao?” “Fuck you!”
“You’re such a bitch!”
Cây thánh giá màu đỏ bị lực Minh thần phá hủy, để lộ ra căn phòng kho trống phía sau, nơi đó có năm, sáu nam nữ thanh niên sắc mặt tái nhợt phủ đầy bụi đất. Tần Nguyễn nói xong, không đợi ám vệ trả lời, cô đẩy ám vệ đang đứng trước mặt ra, đi thẳng đến chỗ cây thánh giá màu đỏ, trên người thấp thoáng lực Minh Thần.
“Chà! Các anh em, hôm nay có miếng bánh ngọt dâng đến tận nơi này!”
Một giọng Anh thuần vang lên trong bầu không khí khẩn trương và yên tĩnh của nhà thờ, giọng nói này vang lên ở phía sau cây thánh giá màu đỏ. Bọn họ có gương mặt với những đường nét khắc sâu, tóc và mắt có màu khác nhau, tất cả đều cho thấy bọn họ không phải người phương Đông.
Ánh nắng xuyên qua những ô cửa kính màu chiếu vào một góc nhà kho, chiếu lên cơ thể một người đàn ông cao gầy.
Hay chính xác hơn là Ma cà rồng. Máu thịt trên người James bị ánh nắng thiêu đốt đã khôi phục lại, gã chỉ vào Tần Nguyễn rồi cười chế giễu: “Ha ha ha… Cô điên rồi à?”
Những Ma cà rồng khác cũng nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn như thể đang nhìn một chú hề.
Trong mắt họ, Tần Nguyễn chỉ là một người bình thường. Tần Nguyễn bỏ qua tiếng kêu gào vô dụng này, cúi đầu nhìn xuống chiếc giày trắng dưới chân, nó đã dính đầy bụi đất, còn có vài vết máu nếu không nhìn kỹ thì không phát hiện được.
Những vết bẩn trên giày đập vào mắt Tần Nguyễn, khiến khuôn mặt xinh đẹp của cô toát ra vẻ không kiên nhẫn.
Có lẽ được Tam gia chăm sóc quá tốt, Tần Nguyễn cũng bắt đầu mắc bệnh thích sạch sẽ, những vấn đề này lúc trước ở khu tây không hề có. James nhe răng nanh ra với Tần Nguyễn, người đang đứng dưới ánh nắng bên ngoài nhà thờ, gã giận dữ hét lên: “Tao sẽ giết mày!”
Tần Nguyễn lộ vẻ coi thường, cô khinh bỉ nói: “Nhìn anh có vẻ không có năng lực đó thì phải.”
Khi James trốn tránh ánh sáng mặt trời, Tần Nguyễn biết bên trong là đám Ma cà rồng vừa mới biến đổi không lâu, bọn chúng không thể đứng dưới ánh mặt trời, bóng tối mới là môi trường thuận lợi để chúng sinh tồn. Sau khi tìm được thủ phạm, những tên ma cà rồng này nên được giao cho đội Thiên Hành.
Nhìn thấy động tác của Tần Nguyễn, ám vệ nhà họ Hoắc đi tới kéo cửa nhà thờ.
Nhìn thấy cảnh này, nữ Ma cà rồng trốn trong căn phòng tối tăm gần như dịch chuyển tức thời đến trước cánh cửa gỗ cũ kỹ của nhà thờ. Hoắc Vân Tiêu mắc bệnh thích sạch sẽ, sống với anh lâu như vậy, Tần Nguyễn cũng âm thầm thừa hưởng bệnh thích sạch sẽ của đối phương.
Đôi giày này đã từng được Tam gia tự mình quỳ xuống đất, xỏ cho cô dưới ánh mắt của vô số người, chỉ riêng ý nghĩa thôi cũng đã rất đặc biệt.
Bây giờ nó lại bị mấy tên khốn làm bẩn, điều này khiến tâm trạng của Tần Nguyễn rất không vui. Những nam nữ thanh niên bên trong đều là Ma cà rồng, sắc mặt chúng trắng bệch như tờ giấy, con ngươi kỳ dị đỏ rực nhàn nhạt, hàm răng sắc nhọn đang lộ ra vì tức giận.
Cơ thể người đàn ông bị ánh nắng chiếu vào trở nên đẫm máu, miệng phát ra tiếng gào đau đớn, cơ thể rút lại với tốc độ cực nhanh.
“Bùm!” Thật đúng lúc, vị trí của cánh cửa vừa vặn ngăn cản ánh sáng mặt trời xuyên vào nhà thờ qua lớp kính màu, nữ Ma cà rồng hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Thấy ám vệ gặp nguy hiểm, dưới chân Tần Nguyễn không ngừng lưu lại tàn ảnh, trong nháy mắt đã đi tới bên cạnh nữ Ma cà rồng, đánh gãy một cánh tay của đối phương đang thò về phía một ám vệ gần nhất.
“Dám động vào người của tôi, cô muốn chết mà!” Tần Nguyễn nghe vậy đứng thẳng tại chỗ, khóe môi cong lên lạnh lùng.
Cô dùng một tay bảo vệ cái bụng hơi phồng lên của mình, tay kia ngưng tụ lực Minh Thần rồi tấn công về phía cây thánh giá.
Lực Minh thần va chạm với cây thánh giá, một âm thanh chói tai vang lên, sau đó là tiếng chửi rủa bằng tiếng Anh. Bao nhiêu năm qua, Tần Nguyễn dẫn người ra ngoài làm việc, chưa bao giờ xảy ra việc ám vệ bị thương, cô để bọn họ đi theo chỉ là vì ổn định trái tim của người đang ở nhà, để đối phương không phải lo lắng.
Những ám vệ này đi theo Tần Nguyễn nên họ là người của cô.
Sự sống hay cái chết của họ đương nhiên nằm trong tay cô.
Đôi mắt đỏ như máu của nữ Ma cà rồng tràn đầy lửa giận, cô ả há miệng để lộ răng nanh, vươn tay chộp lấy Tần Nguyễn: “Con đĩ, tao muốn hút sạch máu của mày!”
Tần Nguyễn nhanh nhẹn di chuyển tránh động tác của đối phương, từ đầu đến cuối vẫn không quên dùng một tay bảo vệ bụng dưới.
Nếu có thể, Tần Nguyễn không muốn làm to chuyện, bởi vì làm như vậy sẽ có khả năng khiến đứa bé trong bụng bị tổn thương.