Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1174: Anh đến mang theo ánh nắng ấm áp, cao quý mà dịu dàng



Thấy anh không trả lời, sắc mặt Tần Nguyễn thay đổi, cô không còn nóng nảy nữa mà cảm thấy vô cùng lo lắng.

Khi cô dần mất đi kiên nhẫn, 1Hoắc Vân Tiêu ký vào văn kiện, khép nó lại và đặt ở bên tay trái, một đôi mắt cười trìu mến hơi giương lên, dịu dàng nhìn Tần Nguyễn.

An2h khẽ mỉm cười, vô cùng quan tâm hỏi: “Em đến đây là vì nó à?” Đứa nhỏ mà anh hỏi không phải chỉ Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, mà là đứa đang ở trong bụng Tần Nguyễn.

Đôi lông mày hơi cau lại của Tần Nguyễn giãn ra, cô tựa đầu vào ngực của Hoắc Vân Tiêu, trông mặt khá mệt mỏi.

Cô cũng không lên tiếng mà chỉ khẽ lắc đầu.
Đôi mắt xinh đẹp của cô trừng người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, rồi lạnh giọng chất vấn: “Chuỗi tràng hạt đâu?”

Nỗi bất an2 trong lòng cô càng ngày càng mạnh, đồng thời còn có cả cảm xúc nôn nóng không thể kiểm soát được đột nhiên xuất hiện.

Hoắc Vân Tiêu thấ0y cô thật sự tức giận thì khẽ mím môi, anh ấn mũi chân mượn lực đẩy ghế ra phía sau, rồi đưa tay mở ngăn kéo trước bàn làm việc.
Hoắc Tam gia không thèm nể mặt mà vẫn giữ sắc mặt u ám như cũ: “Lần sau đừng tự mình làm loại chuyện như này, để Chử Tử Phượng xử lý.”

Anh đưa người đứng đầu ngũ phương Quỷ Đế của Phong Đô cho hai đứa con trai, là để bọn chúng tránh xa thị phi, không dễ dàng để lộ ra điểm khác thường của mình cho người khác biết.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Diêu nhăn lại, thằng bé trề môi, tủi thân nói: “Chủ yếu là do con bực mình vì bị bọn chúng quấy rầy, không tự mình ra tay thì không hả giận ạ.”
Hoắc Vân Tiêu hơi dùng sức ôm lấy cơ thể Tần Nguyễn, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn hai đứa con trai vừa đứng dậy.

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đưa tay ra hiệu OK với cha mình.

Ba cha con bọn họ rất ăn ý, chỉ cần nhìn nhau là biết có ý gì.
Trong giọng nói của anh không giấu được sự mất mát và buồn bã.

Đú7ng vậy, nghe rõ là anh đang giả vờ luôn.

Tần Nguyễn nhìn anh chằm chằm, cô cũng không hề bớt lo lắng vì thái độ giả vờ tủi thân của anh.7
Anh bình tĩnh gật đầu với Tần Nguyễn, rồi cất tiếng nói vẫn dịu dàng như cũ: “Ở chỗ này, em muốn xem thì tự qua xem đi.”

Giọng điệu thong thả đầy dụ dỗ.

Nhìn thái độ ung dung bình tĩnh này, lại thêm biểu cảm trêu tức trên mặt của đối phương, Tần Nguyễn có cảm giác rằng Hoắc Vân Tiêu là thợ săn đang chờ đợi con mồi tự đi đến vậy.
Đột nhiên bị bao vây bởi những cảm xúc sa sút, cùng sự bực bội và lo lắng không thể diễn tả được, cô đã mất đi hứng thú với việc cố chấp phải nhìn thấy chuỗi hạt Khôn Thiên Minh.

Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng vuốt mái tóc của Tần Nguyễn, mỗi một động tác của anh đều vô cùng dịu dàng.

Cũng không biết là động tác của anh quá nhẹ nhàng, hay là hôm nay Tần Nguyễn quá mệt mỏi, cô ngửi được mùi hương thơm mát quen thuộc, hai mí mắt bắt đầu đánh nhau, rồi tựa vào trong ngực Hoắc Vân Tiêu mà ngủ thiếp đi.
Bên trong cảm giác nguy hiểm và lo lắng này, lý trí của Tần Nguyễn vẫn bị sự lo lắng áp chế.

Cô đứng dậy và đi về phía người đàn ông đang mỉm cười, mỗi bước đi cứ như đang giẫm trên đám mây, cảm giác bồn chồn càng thêm mãnh liệt.

“Cốc cốc.”
“Muốn ạ!”

“Con đói!”

Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn còn chưa lên tiếng, hai đứa nhóc ngồi ở trên ghế sô pha đã gọi với ra ngoài cửa.
Vì là anh trai nên Hoắc Diêu đứng ra giải thích mọi chuyện hai đứa làm ở nhà họ Tần, bao gồm cả chuyện chúng không nói cho Tần Nguyễn biết chân tướng sự thật của việc chúng nổ súng ở nhà hàng.

“... Mấy ngày nay ở nhà ông ngoại, con và A Kỳ phát hiện có người đang theo dõi bọn con, là con rối cao cấp của tộc Pháp Sư. Bọn chúng núp trong bóng tối, vì không muốn đánh rắn động cỏ, cũng không làm liên lụy đến nhà ông ngoại, con và A Kỳ đề nghị đi ra ngoài chơi. Đi chơi ở bên ngoài nhưng bác út vẫn không yên lòng, bác ấy chỉ ước gì có người luôn trông chừng chúng con. Lúc ăn cơm ở nhà hàng là thời cơ tốt để ra tay, con và An Kỳ dùng linh lực điều khiển súng xử lý bọn chúng, không ai phát hiện ra bọn con đang làm cái gì.”

Thằng bé nói năng hùng hồn, đến cuối vẫn không quên cam đoan mình làm việc gọn gàng, có vẻ rất tự hào và muốn được cha khích lệ.
Tần Nguyễn còn chưa kịp đến gần bàn làm việc thì có tiếng gõ cửa vang lên.

“Tam gia, bên phòng bếp đưa tới món bánh ngọt mà hai cậu chủ thích, có mang vào không ạ?”

Hoắc Kỳ đứng ở ngoài cửa lên tiếng hỏi thăm, giọng điệu cung kính, không hề có sự thân thiết khi đứng trước mặt người nhà.
Nếu không phải Tần Nguyễn tức giận với hai đứa con thì tâm trí sẽ không dễ dàng bị khống chế và ảo ảnh ngoài cửa cũng không thể mê hoặc được cô.

Dưới sự áp chế của huyết mạch, khuôn mặt nhỏ của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ căng thẳng.

Chúng ngoan ngoãn đến mức đáng ngạc nhiên, không phải kiểu giả vờ, mà là ngoan ngoãn thật, còn kèm theo cả lo lắng bất an nữa.
Nghe bọn chúng ồn ào mà Tần Nguyễn thấy đau cả đầu, hôm nay cảm xúc của cô không ổn lắm, không thích ồn ào, trong lòng có ngọn lửa vô danh lại càng làm cho tính tình của cô thêm mất khống chế.

Hoắc Vân Tiêu vẫn luôn chú ý tới Tần Nguyễn, thấy sắc mặt cô không tốt bèn trầm giọng quát Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ: “Im lặng!”

Anh đứng dậy tiện tay đóng ngăn kéo, đi đến chỗ Tần Nguyễn và ôm cơ thể mềm mại của cô vào lòng, anh lo lắng hỏi: “Sắc mặt em tệ lắm, có phải trong người cảm thấy không thoải mái không? Đứa nhỏ quấy em à?”
Cô sẵn sàng cho A Diêu và An Kỳ sự tôn trọng, nhưng không có nghĩa là cô không lo lắng.

Thái độ giấu giếm của bọn nhỏ chắc hẳn đã khiến trong lòng cô có chút buồn bã.

Khuôn mặt xinh trai của Hoắc Diêu hơi thay đổi, thằng bé hiểu cha muốn nói cái gì, mặt nó lộ ra vẻ áy náy: “Con biết rồi thưa ba, lần sau chúng con sẽ làm bí mật hơn.”

Hoắc An Kỳ im lặng đứng ở một bên cũng hiểu được ý tứ trong cuộc nói chuyện giữa cha và anh trai, thằng bé vô thức gật đầu cam đoan: “Lần sau chúng con sẽ không để cho mẹ buồn đâu ạ.”

Con trai nói năng hiểu chuyện như vậy, Hoắc Vân Tiêu cũng không nhẫn tâm trách cứ chúng, giọng nói của anh cũng dịu đi nhiều: “Chỉ một lần thôi, nếu có lần sau nữa sẽ nghiêm trị.”

Hai đứa bé gật mạnh đầu: “Vâng ạ.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.