Tần nhị thiếu đã vui vẻ trở lại, hỏi Tần Nguyễn một lần nữa: “1Em thật sự không ở lại ăn cơm trưa à?” Tần Nguyễn không biết Tam gia mượn danh nghĩa của cô để tạo uy tín cho Hoắc Kỳ ở công ty.
Cô đang trên đường đến Tập đoàn HEA, thỉnh thoảng lại nói chuyện với hai tên nhóc ở bên cạnh, hỏi xem mấy ngày nay chúng ở nhà họ Tần, ngoại trừ gây rắc rối ra thì trôi qua như thế nào. Với tư cách là người đứng thứ hai ở công ty hiện nay, Hoắc Kỳ bước lên phía trước và thấp giọng báo cáo: “Trong hai phương án, không biết Tam gia vừa ý với cái nào hơn ạ?”
Một sếp cấp cao thân tín nào đó của công ty bị nhầm thời gian giao dịch vũ khí với đối tác làm ăn lâu năm ở nước ngoài, khiến khách hàng bên kia vô cùng tức giận, suýt chút nữa đã làm lỡ chuyện lớn. Cả đám người tỏ vẻ phục tùng rũ mắt xuống, sau đó thả nhẹ bước chân rời khỏi phòng làm việc.
Khoảnh khắc vừa bước chân ra khỏi phòng, tất cả mọi người đều cảm thấy hô hấp trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Cậu ta thở phào bởi vì đây là phương án giải quyết tốt nhất, cho dù xuất thân là con cháu chi thứ, nhưng niềm kiêu ngạo của cậu ta cũng không cho phép cậu ta cúi đầu trước người khác, chứ đừng nói gì tới Hoắc Nhị gia xuất thân từ dòng chính.
Hoắc Vân Tiêu gật đầu: “Nhờ em vậy.” Vì vừa rồi Tần Nguyễn rất tức giận, nên hai đứa bé trở nên rất ngoan ngoãn, hỏi gì đáp nấy.
Thời gian đi đường trôi nhanh nhờ ba mẹ con nói chuyện với nhau. Tập đoàn HEA.
Trong văn phòng của quản lý cấp cao, Hoắc Vân Tiêu đang ngồi trước bàn làm việc, một tay chống trán, tay kia cầm chuỗi hạt Khôn Thiên Minh đã vỡ bảy hạt. Hoắc Vân Tiêu khẽ chậc một tiếng, khuôn mặt tuấn tú toát ra vẻ khổ não.
Hoắc Kỳ và các nhân viên cấp cao khác đang báo cáo trong văn phòng, nghe thấy âm thanh hững hờ phát ra từ phía trước thì đều lập tức dừng lại. Trong lòng anh đã chắc chắn đến chín phần rằng Tần Nguyễn sẽ đến, trừ khi bị chuyện gì đó cản trở không đi được.
Gương mặt tuấn tú lúc nào cũng có vẻ lạnh nhạt xa cách của Hoắc Kỳ, sau khi xác định Tần Nguyễn sẽ đến thì trở nên nhu hòa hơn: “Được, để em đi sắp xếp, chị dâu ba đang mang thai, có cần ăn thanh đạm một chút không ạ?” Nghĩ tới đây, cô lắc đầu bật cười.
Tần Nguyễn nắm tay Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đi ra khỏi nhà, lên xe và lái ra khỏi nhà họ Tần dưới ánh nhìn chăm chú của hai anh trai. Hôm nay mọi người tập trung tại văn phòng này là để thảo luận về việc giải quyết vấn đề.
Có hai phương án, một là chịu nhận lỗi, về phần ai ra mặt, vì muốn bày tỏ lời xin lỗi sâu sắc thì nhất định phải là người phụ trách của công ty. Việc này không thể nào do Tam gia ra mặt được, như vậy chỉ còn Hoắc Dịch Dung và Hoắc Kỳ. Văn phòng to lớn trở nên im lặng, thậm chí đến cả tiếng hít thở cũng khi có khi không.
Hoắc Vân Tiêu nâng mắt lên, quét về phía đám người, anh nhẹ giọng hỏi: “Xong rồi?” Người nhà họ Hoắc không thể cúi đầu xin lỗi, cho dù là anh hai kiêu ngạo của anh, hay là cậu em họ Hoắc Kỳ, bọn họ đều là bộ mặt của nhà họ Hoắc.
Nhưng nếu đã làm sai, vậy thì phải nhận hình phạt tương ứng. Tần Cảnh Sầm liếc cái bụng đang lớn dần của cô: “Bụng em càng ngày càng to rồi, có hoãn lễ cưới để sau này làm cũng không phải là vấn đề gì lớn, cần gì phải bất chấp nguy hiểm tổ chức hôn lễ như vậy.”
“Giờ mà hoãn thì phải đợi đến sang năm đấy ạ.” Trong nửa năm tới, mười một hạt châu còn lại cũng không thoát khỏi vận mệnh bị vỡ, kết cục của chúng đã được định sẵn từ lâu.
Sau khi đến công ty, Hoắc Vân Tiêu biết nhất định Tần Nguyễn sẽ tới. Tần Nguyễn cũng không để ý chuyện sang năm mới cử hành hôn lễ, nhưng chưa chắc Tam gia đã đồng ý.
Cũng không biết vì sao anh lại gấp gáp như vậy, không chịu nhượng bộ với hôn lễ này, cứ như thể bỏ lỡ lần này thì bọn họ sẽ vĩnh viễn không có cơ hội kết hôn vậy. “Nếu như không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì đúng là như vậy.”
Hoắc Vân Tiêu cất chuỗi hạt trở lại ngăn bàn. Đồng thời, trong lòng họ không thể không đánh giá lại tầm quan trọng của Hoắc Kỳ vẫn còn đang đứng bên trong phòng.
Hoắc Kỳ xuất thân từ chi thứ của nhà họ Hoắc, vừa vào công ty đã được bổ nhiệm vào vị trí quan trọng, sau đó tiếp quản những việc mà chỉ có quản lý cấp cao của công ty mới có thể tiếp xúc và chắc chắn cậu ta sẽ có một vị trí trong ban giám đốc. Trên đường đi ra cửa, Tần đại thiếu thuận miệng hỏi: “Hôn lễ chuẩn bị thế nào rồi?”
Tần Nguyễn cười nói: “Cũng hòm hòm rồi ạ, mấy chuyện này có Tam gia giám sát nên em cũng không cần phải lo lắng.” Anh ta vẫn hi vọng em gái có thể ở lại, không chỉ là để thỏa mãn tâm nguyện được bộc lộ tài năng nấ2u nướng của anh cả, mà còn vì ba anh em bọn họ đã lâu không gặp mặt nhau.
Tần Nguyễn mím môi, do dự một lúc nhưng vẫn nói: “Thôi để hôm kh7ác.” Vừa rồi ở trong văn phòng, Tam gia dùng giọng điệu thân mật nói chuyện gia đình với Hoắc Kỳ, rõ ràng là đang làm chỗ dựa cho cậu ta, để tất cả mọi người biết rằng, Hoắc thất thiếu chính là người mà anh muốn bồi dưỡng.
Mấy lão cáo già vừa ra khỏi văn phòng lập tức ngửi thấy mùi gì đó không bình thường, cả đám đưa mắt nhìn nhau, bên trong những đôi mắt thông minh và tính toán lộ ra vẻ kỳ lạ. Hai là làm ngơ nhắm mắt cho qua luôn, nhà họ Hoắc chiếm 60% thị phần xuất khẩu vũ khí của thế giới, địa vị không thể lay chuyển, cho dù thật sự không bày tỏ gì thì bên đối tác cũng sẽ chẳng có bất cứ lời phàn nàn nào cả.
Hoắc Vân Tiêu xoa hạt châu tròn trong tay, anh cất tiếng nói trầm thấp lạnh lùng: “Để người phụ trách đơn hàng này đích thân đi xin lỗi, những chuyện như thời gian giao hàng mà cũng có thể sai sót, vậy thì người này không cần thiết ở lại công ty nữa. Ngoài ra đền bù 2% đơn hàng cho bên đối tác.” Cô không xác định được lần tiếp theo Tam gia đến công ty là lúc nào, nên không muốn bỏ lỡ cơ hội này để tìm ra sự thật.
Bằng 7cách nào đó, cô có cảm giác rằng chuỗi hạt Khôn Thiên Minh đã xảy ra vấn đề. Rõ ràng là cậu ta cảm thấy nhẹ nhõm, vẻ mặt cũng trở nên tự nhiên hơn.
“Vâng, em sẽ đích thân giám sát chuyện này.” Giá trị của 2% đơn hàng ước tính gần chín con số, tuy không quá nhiều nhưng lại có thể giữ được những gì nên có, vậy thì cũng đáng giá.
Nghe vậy, Hoắc Kỳ vô thức giật giật cổ áo sơ mi, cởi cúc áo phía trên cùng, trông có thể hơi tùy ý và lười biếng. Không chỉ vì anh, mà còn vì chuỗi tràng hạt bị anh “để lại” ở công ty này.
Tính tình của Tần Nguyễn từ trước đến nay vẫn luôn cẩn thận, từ khi biết chuỗi hạt là vật cộng sinh với anh, cô bé kia nhìn như không chú ý, nhưng thực chất vẫn luôn để tâm đến. Anh ngước mắt nhìn Hoắc Kỳ mặc vest đi giày da ở trước mặt, rồi nói ở ngay trước mặt tất cả các các quản lý cấp cao: “Lát nữa chị dâu của em sẽ đưa bọn trẻ tới đây, em đi xuống đón cô ấy, dặn luôn bên phòng bếp chuẩn bị sẵn sàng, có lẽ buổi trưa cô ấy sẽ ở lại công ty ăn cơm.”
Hai mắt Hoắc Kỳ hơi sáng lên: “Chị dâu ba sắp tới đây ạ?” Lúc ba người họ đến công ty, họ nhìn thấy Hoắc Kỳ đang đứng nghe điện thoại bên cạnh bể nước.