Một bên là mèo cưng, một bên là đứa cháu trai đáng yêu nh1ưng lại cực kỳ nghịch ngợm, anh ta thật sự không biết làm thế nào để cân bằng giữa hai bên. Hoắc An Kỳ nhíu mày trả lời: “Mẹ à, chúng con không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng tuyệt đối không phải là đùa giỡn đâu ạ.”
Tần Nguyễn hơi suy nghĩ rồi gật đầu, tiếp tục nói: “Được rồi, không muốn trả lời cũng không sao, từ nay về sau bên cạnh các con sẽ không còn có bất kỳ vũ khí nguy hiểm nào nữa.” Tần Nguyễn nghe thấy những gì mà hai đứa2 con của mình đã làm trong mấy ngày qua, sắc mặt của cô sầm xuống với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, một cơn bão giận dữ bùng l7ên trong đôi mắt hồ ly của cô.
Tần Muội đang trong tâm trạng khó xử, ngay lập tức phát hiện hơi thở của em gái mình trở nên bất thườ7ng. Sắc mặt Tần Nguyễn dịu đi rất nhiều, cô gật đầu với anh cả: “Em biết rồi, chẳng qua là chúng được sống quá an nhàn thôi, trở về em sẽ nói với Tam gia để hai đứa nó làm một việc gì đấy, cũng tránh để chúng gây ra rắc rối nữa.”
Mấy hôm trước Tam gia có nói hai đứa bé rất thông minh, nên sẽ để chúng học tất cả các môn với gia sư, thậm chí còn để chúng dự thính các cuộc họp trong ban giám đốc của công ty. Bởi vì hai đứa cháu mà anh ta bị bóng ma tâm lý cả đời.
Lúc Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ vừa ra đời, chúng vô cùng đáng yêu, ai cũng yêu quý, mà chúng lại còn ngoan ngoãn khiến người ta mềm lòng. Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ liếc nhau, vẻ mặt của hai anh em đều trở nên vi diệu.
Cũng không biết hai đứa giao tiếp bằng ánh mắt như thế nào, mà người trả lời câu hỏi lần này biến thành Hoắc Diêu. Giọng nghiêm khắc, rõ ràng là đã mất kiên nhẫn.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ liếc nhìn nhau, hai đứa buông ống tay áo của bác cả ra, hai anh em dắt tay nhau đi tới trước mặt Tần Nguyễn. Giá sách lúc trước đặt trong góc cũng đã biến mất, còn cả tấm thảm phủ trên mặt đất cũng đã được thay mới, tất cả những cái này đều là nhờ A Diêu và An Kỳ đấy.
Vì để phòng ngừa bọn nhỏ phá nhà, hôm trước anh dẫn hai đứa chúng nó đi dạo phố, trên đường gặp phải người đi săn tìm ngôi sao, bọn họ thấy hai đứa bé xinh xắn đáng yêu nên mời đi chụp ảnh linh tinh gì đấy. Hai đứa thế mà lại vui vẻ đồng ý ngay, nếu không có anh ngăn cản thì chắc chúng nó đã bị bán đi từ lâu rồi.” Nguyễn Nguyễn à, anh thật sự không ngờ nuôi con lại khổ cực như vậy, thế này đâu phải nuôi con, rõ ràng là đang nuôi ông trẻ mà, quá kinh khủng, anh quyết định cả đời sẽ không có con.”
Sau khi Tần Muội nói xong, biểu cảm trên khuôn mặt anh ta không thể diễn tả được. Cô buông cánh tay đang khoanh trước ngực rồi đặt tay lên phần tay vịn của sô pha, giọng nói vẫn nghiêm túc như cũ: “Tại sao lại sử dụng súng trong nhà hàng, chẳng lẽ các con không biết chuyện này nguy hiểm đến mức nào ư?”
Hoắc Diêu nhìn sắc mặt nghiêm nghị của Tần Nguyễn thì cẩn thận trả lời: “Mẹ, là do con không cẩn thận ạ.” “Vì nó quá đáng yêu, bọn con không nhịn được mà ngứa tay ạ.”
“Con muốn nó chơi với chúng con.” Tần Muội đau lòng che mặt kêu rên: “Hai đứa nhổ một phần ba lông của nó còn gì. Có biết bình thường bác nhổ mất một cọng lông của nó là nó sẽ giận bác mấy ngày không, không mất tám đến mười hộp cá là không thể dỗ được đâu.”
Tần đại thiếu đứng dậy đi đến bên cạnh Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, anh xoa đầu của hai đứa và nhẹ nhàng nói với Tần Nguyễn ở phía đối diện: “A Diêu và An Kỳ không giống những đứa trẻ bình thường khác, sau này em và Tam gia nên cẩn thận giáo dục chúng, chúng quá gan, nếu bây giờ không dạy dỗ chúng cho tốt thì sau này em sẽ khổ đấy.” Câu nói này vô cùng chột dạ, rõ ràng là đang qua loa giấu giếm.
Tần Nguyễn cười: “Con cảm thấy mẹ sẽ tin?” Hoắc Diêu là người đầu tiên nhận lỗi, thằng bé chớp chớp đôi mắt to, trông vô cùng đáng yêu.
Đáng tiếc, Tần Nguyễn không chịu nể mặt mũi, cô lặp lại một lần nữa: “Mẹ nói, lại đây!” Nhưng sau khi ở cùng bọn chúng mấy ngày, anh ta mới biết được hai thằng nhóc này phiền phức như thế nào, chúng là siêu cấp vô địch phiền phức.
Tần Nguyễn khoanh tay dựa vào ghế sô pha, cô ngước mắt nhìn hai đứa con trai đang ngồi đối diện, ở bên cạnh anh cả. “Mẹ ạ, trên người con chó kia có sát khí, chắc là đụng phải quỷ mới sinh, diệt trừ căn nguyên sẽ tránh cho chủ nhân của nó bị sát khí ảnh hưởng.”
Chuyện này là do Hoắc An Kỳ phát hiện và quyết định hành động là kết quả bàn bạc của hai anh em. Tần Muội thả bàn tay đang đặt trên trái tim xuống, bình tĩnh nói: “Sau khi Bóng Tuyết bỏ đi, A Diêu và An Kỳ bắt đầu phá nhà, em nhìn trong phòng khách này có thay đổi gì không?”
Anh ta chỉ vào bức tường được sơn mới hoàn toàn của nhà họ Tần, đường gân trên trán nảy lên: “Em có phát hiện màu sắc của bức tường đã thay đổi không? Anh ta ngước mắt lên, thấy sắc mặt Tần Nguyễn cực kỳ kém, dù muốn bảo vệ hai đứa cháu trai đến đâu, anh ta cũng quyết định nói r2a hết những lời ở trong lòng.
Dù sao giáo dục con cái cũng nên bắt đầu ngay từ khi còn nhỏ, nhà họ Hoắc có to lớn, giàu có đến đâu c0ũng không phải là lý do để bọn chúng làm xằng làm bậy. Hai đứa rất thích con chó cưng của chủ nhà bên cạnh, nếu chúng không ra tay thì chỉ một tháng sau là con chó sẽ chết vì sát khí.
Tần Nguyễn nghe vậy thì nhíu mày, thần sắc không biết là hài lòng hay đang kinh ngạc. “Vâng ạ!” Hai anh em đồng thời gật đầu.
Đầu ngón tay xinh đẹp trắng muốt của Tần Nguyễn nhẹ nhàng gõ lên ghế sô pha: “Một câu hỏi cuối cùng, tại sao Bóng Tuyết lại bỏ nhà đi?” Hai thằng nhóc nghe bác út cáo trạng, lúc này đang ôm chặt cánh tay Tần Cảnh Sầm tìm kiếm sự che chở.
Trên mặt Tần đại thiếu cười tủm tỉm, cũng không có ý định xen vào chuyện dạy con của em gái. Hoắc Diêu bĩu môi: “Chẳng phải là chưa trụi sao ạ.”
Hoắc An Kỳ không nói gì, nhưng đôi mắt to của thằng bé biểu đạt ý tứ giống như anh trai mình. Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đồng thời trả lời, về cơ bản thì ý của hai đứa cũng giống nhau.
Tần Muội nghe thấy câu trả lời như vậy, anh ta còn tưởng rằng Bóng Tuyết của mình cũng giống như tình trạng của chú chó cưng nhà bên. Không ngờ Bóng Tuyết mới là đứa vô tội nhất.
Tần nhị thiếu ôm trán, mặt mũi tràn đầy đau lòng: “Hai đứa có thích cũng không nên vuốt nó đến mức trụi lông chứ.” Đôi mắt của Tần Nguyễn bình thường rất dịu dàng, giờ phút này đã trở nên sắc bén và tăng thêm vài phần nguy hiểm: “A Diêu, An Kỳ, lại đây.”
“Mẹ, chúng con biết sai rồi ạ.” Tần Nguyễn cảm thấy tuổi của hai đứa quá nhỏ nên cự tuyệt, bây giờ có thể nói lại với Tam gia rồi.
Cô đứng dậy, xoa xoa cái lưng đau nhức rồi nói với Tần Muội đang ủ rũ ngồi co ro trên ghế sô pha: “Anh hai, lát nữa em sẽ cho người đưa một ít thức ăn đóng hộp và thịt khô cho mèo đến, coi như là để thay mặt hai thằng nhóc thối này xin lỗi Bóng Tuyết.”