Vẻ mặt cậu ta lúc đó đầy hoảng sợ, đôi mắt trợn to.
Cảm giác sâu sắc tại thời điểm đó giống như thế giới sắp bị hủy diệt, cơ thể và tâm trí đang run rẩy. Những người này đều chết vì bị hút sạch máu, họ có nhiều thân phận khác nhau, có doanh nhân giàu có, nhân viên văn phòng và có cả kẻ say rượu lang thang trong đêm khuya.
Điểm chung duy nhất của họ là đều gặp nạn giữa đêm khuya. Từ khi thánh nữ Cơ Thư Chân của tộc Pháp Sư rời đi, những vụ việc như vậy đã biến mất ở thủ đô.
Tuy nhiên, nó lại bắt đầu xảy ra thường xuyên ở các thành phố khác, các thành viên của môn phái Mao Sơn, môn phái Ngọc Tinh đều biết thế giới hiện nay đang bất ổn, có tà môn ma đạo thừa cơ gây sự. Nhìn thấy thành phố mà bọn họ nhắc tới, Tần Nguyễn suy tính xem liệu có phải Cơ Thư Chân chạy trốn đến đó hay không.
Sau đó, nhóm chat chuyển sang chủ đề khác, bọn họ nói có Ma cà rồng ẩn nấp ở thủ đô. Chỉ trong vài giây kinh ngạc, mùi rượu nồnag nặc xộc vào mũi, cùng một giọng nói trầm thấp mập mờ trêu chọc vang lên bên tai.
“Khá cong đấy, cảm giác không tồi.” Tần Muội không biết hoạt động tâm lý của Kiều Hi, anh ta ôm cổ đối phương rồi cười đùa nói: “Tiểu Hi Hi, tôi cũng vừa sờ đấy, cậu có sao đâu, chúng ta là người lớn không chấp mấy kẻ xấu xa đó. Hơn nữa, nhà họ Tiêu đã kết làm thông gia với nhà họ Phó, tôi nghe nói Nội Các đã bắt đầu sử dụng người nhà họ Tiêu, Tiêu Dục Kiệt là người trong Nội Các, cho dù không có thực quyền thì cũng khác với chúng ta, tên đó sẽ có chỗ đứng vững chắc ở Nội Các trong tương lai.”
Chính vì lo lắng điều này nên Kiều Hi mới chậm chạp không ra tay với Tiêu Dục Kiệt. Khóe môi Kiều Hi giật giật, cậu ta nhắc nhở: “Đừng nói người anh em này không cảnh cáo anh, sau này đi vệ sinh ở ngoài nhớ bảo vệ hai cái mông, trên đời này có rất nhiều kẻ biến thái đấy.”
Sở dĩ Kiều Hi vô cùng tức giận là vì sau đó tra được một số thông tin riêng tư của Tiêu Dục Kiệt. Chỉ có thể nói, Tiêu Dục Kiệt còn sống đến bây giờ đã là một kỳ tích.
Tần Muội nuốt nước bọt, lo lắng hỏi: “Lúc đó cậu lại đánh nhau với anh ta à?” Tên đó không chỉ ăn chơi trác táng, mà còn là một kẻ ăn cả chay lẫn mặn.
Đàn ông và đàn bà quay xung quanh Tiêu Dục Kiệt có thể xếp hàng thành một vòng quanh thủ đô. Các Huyền thuật sư ở khắp nơi đang cố gắng ngăn chặn những sự kiện như vậy xảy ra, cố gắng không để người vô tội bị tổn thương.
Nhóm chat đang nói về một thành phố nào đó, có một số lượng lớn người chết tự nhiên trong một thời gian ngắn, điểm này rất đáng ngờ. Chuyện đã qua lâu như vậy, nhưng Kiều Hi vẫn không trả thù Tiêu Dục Kiệt, không biết có phải cậu ta đang ấp ủ âm mưu to lớn nào không.
Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu Tần Muội, anh ta nắm vai Kiều Hi rồi vươn tay vỗ mông cậu ta. Tần Muội không ngờ mối thù mới giữa Tiêu thiếu gia và Kiều Hi lại hình thành như vậy, đây là khả năng có chết cũng không đoán ra được.
Tiêu Dục Kiệt thật sự to gan, anh ta lại dám vuốt râu hùm. Nếu là trước đây, cậu ta đã sớm sai người trói đối phương đưa tới trước mặt mình để dập đầu xin lỗi, sau đó đánh nát bàn tay xấu xa kia.
Kiều Hi kéo cánh tay nhớp nháp của Tần Muội đang bám trên cổ ra, đôi mắt màu nâu nhìn từ trên xuống dưới khuôn mặt tinh xảo lạnh lùng, tuấn tú tràn đầy giễu cợt ở trước mặt, trong mắt hiện lên ẩn ý. Giọng nói rất quen thuộc, chỉ trong vòng một giây Kiều Hi đã xác định được danh tính của đối phương.
Kẻ đầu têu là Tiêu Dục Kiệt, người có mối thù gãy chân với Kiều Hi. Hoắc Vân Tiêu cúp máy rồi nói xin lỗi với Tần Nguyễn.
“Không sao đâu, trước tiên đưa anh đến công ty, sau khi đón A Diêu và An Kỳ, bọn em lại đến đón anh về nhà.” Kể từ đó lại xảy ra mấy vụ Ma cà rồng giết người.
Dựa vào vết răng để lại trên cổ của nạn nhân, pháp y xác định vết thương không phải do cùng một con Ma cà rồng gây ra mà mỗi người chết đều bị giết bởi một con Ma cà rồng khác nhau. Đêm hôm đó, đối phương rõ ràng coi cậu ta thành đống đồ chơi mua vui như mọi khi.
Tần Muội nghĩ rằng khi Kiều Hi biết sự phức tạp trong chuyện này thì sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, vì vậy anh ta không thèm để ý đến lời nhắc nhở của đối phương, cười đáp: “Biết rồi, mau vào phòng dỗ hai ông trời con kia đi, may là ngày mai hai đứa sẽ về nhà họ Hoắc rồi, nếu lại tra tấn thêm hai ngày nữa, chắc tôi chết mất!” Đêm đó động tác của Tiêu Dục Kiệt không giống với Tần Muội.
Tần Muội chỉ là đùa giỡn giữa anh em, còn Tiêu Dục Kiệt là sàm sỡ, khiến Kiều Hi bài xích về tâm lý và cơ thể thì rùng mình. “Được.”
Hoắc Vân Tiêu đặt một nụ hôn lên trán Tần Nguyễn. Thấy vẻ mặt đối phương vẫn bình tĩnh, không hề tức giận hay bài xích, Tần Muội lúc này mới yên lòng.
Kiều Hi thật sự không có cảm xúc gì đặc biệt, cậu ta đã quen đùa với Tần Muội, tiếp xúc thân thể không phải một hay hai lần, không có giới hạn cho sự chấp nhận về tâm lý và thân thể. Đó là tức giận, thật sự tức giậcn.
Lúc đó Kiều Hi ngơ ngác, hai tay đặt ở chỗ trí mạng, căn bản không thể động đậy được. Ngày hôm sau, Tần Nguyễn và Hoắc Vân Tiêu đến nhà họ Tần để đón hai thằng nhóc con.
Trên đường đi, Hoắc Vân Tiêu nhận được điện thoại từ công ty, nói rằng có vấn đề với đơn hàng do một khách hàng lớn người nước ngoài đã ký trước đó, Hoắc Dịch Dung có việc không ở công ty, vì vậy cần anh đích thân đến quyết định. Tần Nguyễn mở nhóm chat “Bắc Thái Đế Quân ở trên”, chủ đề đầu tiên được thảo luận là những vụ chết người thường xuyên xảy ra ở thủ đô trong vài tháng qua, nếu không phải tai nạn xe thì là rơi xuống nước, phần lớn đều là chết tự nhiên.
Nhìn bề ngoài tất cả đều giống như ngoài ý muốn, Tần Nguyễn biết đây chẳng qua là tộc Pháp Sư đang bí mật giết người, bọn họ luyện hóa những người vô tội thành con rối để mở rộng thế lực. Tần Muội nhìn thấy vẻ mặt thẹn quá hóa giận của Kiều Hi, ngoài việc bị sốc, trong lòng anh ta còn âm thầm giơ ngón cái với Tiêu Dục Kiệt, dám sờ mông con hổ.
Một lúc lâu sau, anh ta chửi tục một câu. Nhìn thấy ba chữ Ma cà rồng, Tần Nguyễn tỉnh cả người, cô ngồi thẳng dậy, những ngón tay liên tục vuốt màn hình để đọc tin tức.
Nửa tháng trước, một vụ Ma cà rồng tấn công người đầu tiên xảy ra ở phía bắc thủ đô, người chết là một thương gia giàu có trở về nhà vào đêm khuya, ông ta bị Ma cà rồng hút thành xác khô. Sau khi liếc nhìn Hoắc Vân Tiêu dẫn theo đám người Hoắc Khương đến gần tòa nhà của công ty HEA, Tần Nguyễn bảo Hoắc Chi lái xe về nhà họ Tần.
Trên đường nhàm chán, Tần Nguyễn mở WeChat lên xem gần đây có tin tức nào sốt dẻo hay không. Tần Muội nắm tay áo Kiều Hi, đẩy cánh cửa phòng trước mặt.
Tiếng ồn ào của trẻ con lọt vào tai và nó bị ngăn cách khi cánh cửa đóng lại. Mao Sơn Kiều Gia: [Ở phương Đông rất hiếm khi xảy ra chuyện Ma cà rồng làm hại con người, bọn họ tụ tập với nhau và chưa bao giờ giao thiệp với người trong giới Huyền học, tôi nghĩ bọn họ khó có khả năng làm ra chuyện như vậy, dù sao một khi Ma cà rồng giết người, những người ở trên chắc chắn sẽ tìm đến họ đầu tiên.]