Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1164: Cục cưng, em thật sự không sợ chết à



Điếu thuốc trong tay Hoắc Dịch Dung đã cháy gần một nửa, ánh mắt của anh ta vẫn không rời khỏi Tống Tình.

Khuôn mặt kTống Tình cũng không trong sáng, nhưng lại có khí chất vô cùng thu hút, nhất là cách ăn mặc tối nay càng khiến sự quyến rũ cđặc biệt này trở nên không thể cưỡng lại được.

Bất kỳ người đàn ông nào cũng đối xử dịu dàng với những cô gái xinh ađẹp, nhưng Hoắc Nhị gia không phải là người mềm lòng với phụ nữ. Tống Tình bị Hoắc Dịch Dung dùng sức kéo đến trước mặt, cơ thể không tự chủ được nghiêng về phía trước, cơ thể nằm lên đùi đối phương.

Để ngăn Tống Tình giãy giụa, Hoắc Dịch Dung đặt tay còn lại lên lưng cô ta, lòng bàn tay còn dùng một chút sức mạnh.

Tống Tình ngửa đầu, đôi mắt xinh đẹp tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông bên trên: “Anh muốn làm gì?”
Tống Tình giả chết, vùi mặt vào đùi Hoắc Nhị gia.

Tuy nhiên, hành động này khiến mặt cô ta chạm vào thứ gì đó.

Vẻ mặt của Tống Tình ngây ra trong giây lát, sau đó lộ ra một biểu cảm không thể tưởng tượng được.
Không phải Tống Tình sợ, chỉ là cảm giác vô cùng kỳ lạ, không biết là bài xích hay bất an với những cảm xúc chưa rõ, có một cảm giác kỳ lạ khó tả đang tràn ngập khắp người cô ta.

Rõ ràng vừa nãy Tống Tình đã tiếp xúc thân thể gần gũi với Dung Mộng Lan, nhưng cô ta không hề có cảm giác này.

Hai má nóng lên, nhịp tim của Tống Tình cũng bắt đầu không bình thường.
Bắt gặp ánh mắt đầy tức giận của Tống Tình, đôi môi mỏng của Hoắc Nhị gia cong lên thành một nụ cười vui vẻ.

“Cục cưng, em nên biết tôi chưa từng nói đùa, hãy nhớ kỹ lời tôi nói.”

Hoắc Dịch Dung nói xong, khẽ hếch cái cằm kiêu ngạo của mình với Hoắc Khương đang đứng ngoài cửa xe.
Bàn tay lặp đi lặp lại, giống như đang vuốt ve một con thú cưng ngoan ngoãn.

“Sợ cái rắm!” Tống Tình mạnh miệng.

Tống Tình không muốn bị hơi thở mạnh mẽ và bá đạo của người đàn ông này tấn công, cô ta quay đầu sang hướng khác, hô hấp cuối cùng cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Hoắc Dịch Dung cười chế giễu: “Ở bên ngoài đúng là hoang dại.”

Bàn tay xoa đầu Tống Tình vẫn chưa dừng lại, giọng điệu của anh ta rất bình tĩnh, cứ như đang trần thuật mà không có bất kỳ cảm xúc nào.

Trời đã tối, Hoắc Dịch Dung không muốn tiếp tục mất thời gian với Tống Tình.
Đối phương một lần nữa làm ra động tác mời Tống Tình: “Tống tiểu thư, xin mời.”

Tống Tình biết tiếp tục giằng co cũng chẳng có ích gì.

Nhưng cô ta không cam lòng, cô ta cảm thấy buồn bực và cáu kỉnh.
Tống Tình trợn to mắt khi nghe thấy lời nói phía sau.

Cô ta chửi thầm một câu, thầm nghĩ người đàn ông này quá biến thái.

Đừng tưởng rằng Tống Tình không nghe ra ý tứ ẩn giấu trong lời nói của đối phương.
Anh ta vỗ đỉnh đầu Tống Tình, giọng điệu ôn hòa hơn nhiều: “Tôi đã từng nói với cô rồi, đừng tùy tiện để cơ thể này bị vấy bẩn, xem ra trí nhớ của cô không tốt, hôm nay tôi sẽ nhắc lại một lần nữa.”

Tống Tình đáp lại bằng một tiếng cười lạnh lùng.

Hoắc Dịch Dung không hề để ý, anh ta nói bằng giọng điệu nghiêm túc, kèm theo một chút cảnh cáo lạnh lùng: “Cô có thể gây chuyện ở bên ngoài, không cần sợ vướng vào rắc rối, chỉ cần không phải coi mạng người như cỏ rác thì tôi đều có thể giúp cô. Nhưng có một điều phải ghi nhớ, cô đã là người của tôi thì không được để bất kỳ người đàn ông nào chạm vào. Lần này cô vi phạm lần đầu nên tôi không phạt, nếu còn có lần sau, bất kể cô có phải là người hay không, tôi luôn có cách khiến cô phải nhớ thật kỹ. Tin tôi đi, tình cảnh cô gặp phải lúc đó, tuyệt đối không phải nhận lỗi là có thể trốn thoát được đâu, tôi sẽ khiến cô hoàn toàn biến thành một con thú cưng không hề có tư tưởng, chỉ có thể dựa vào cảm xúc của tôi mà sinh tồn.”
Cặp lông mi dài rậm rạp của cô ta khẽ run lên, vẻ mặt vặn vẹo tức giận.

Không phải Tống Tình không có năng lực phản kháng, khi cơn giận chiếm lấy lý trí, cô ta dùng tay đè lên đùi Hoắc Dịch Dung, thân thể như rắn nhanh nhẹn chạy trốn khỏi lòng bàn tay của đối phương.

Tống Tình ngồi trở lại vị trí ban đầu, nheo mắt nhìn Hoắc Nhị gia trông có vẻ đang rất vui.
Ngay khi Hoắc Khương thấy Tống Tình mãi vẫn chưa xuống xe, ông ta đang định đích thân ra tay thì Tống Tình đột nhiên nghiêng người ghé lại gần Hoắc Dịch Dung.

Đôi tay trông có vẻ mảnh khảnh nhưng đầy mạnh mẽ của Tống Tình hung hăng nắm lấy cổ áo Hoắc Dịch Dung, kéo anh ta đến trước mặt mình, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười lạnh lùng: “Nhị gia, chẳng lẽ là anh có tình cảm với tôi? Nếu không tại sao đêm hôm khuya khoắt hết chặn người rồi lại cảnh cáo?”

Hoắc Dịch Dung đưa tay che bàn tay Tống Tình, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước: “Cục cưng, đừng làm tôi tức giận, ngoan ngoãn nghe lời đi.”
“Cô đang sợ à?”

Một câu hỏi vang lên trên đầu Tống Tình.

Bàn tay trên lưng Tống Tình dời đi, nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu cô ta.
Cô ta phát hiện người này không bình thường.

Tống Tình tránh xa thủ phạm sức sống bừng bừng đang chạm vào mặt cô ta, cô ta quay mặt sang hướng khác, đập vào mắt Tống Tình là một cái bụng trong chiếc áo sơ mi và mùi hormone nồng nặc.

Cơ thể vốn đã run rẩy của Tống Tình lúc này lại càng không thể kiểm soát được.
Anh ta dập tắt điếu thuốc trong tay rồi ném ra ngoài cửa sổ, sau đó vươn tay về phía Tống Tình.

Nhìn thấy bàn tay mảnh khảnh đẹp mắt tiến đến, Tống Tình không nhận ra sự nguy hiểm, cô ta không hề né tránh.

Một giây sau, da đầu của Tống Tình đau nhói.
Hừ!” Tống Tình nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh dựa vào đâu mà ra lệnh cho tôi? Tôi bây giờ không phải là ám vệ của nhà họ Hoắc, không phải là con chó quỳ trước mặt anh, chỉ bằng anh mà cũng muốn ra lệnh cho tôi, anh xứng sao?”

Hoắc Khương đang đứng ngoài cửa xe, nghe thấy lời nói của Tống Tình thì biến sắc.

Nếu ở trong nhà, Hoắc Tam gia là người không dễ nổi nóng, một khi tức giận thì chắc chắn sẽ phải thấy máu, còn Hoắc Nhị gia là người có tính tình khó lường, một giây trước anh có thể cười với người ta, nhưng một giây sau đã cầm vũ khí lấy tính mạng họ rồi.

Những lời nói của Tống Tình chẳng khác nào nhổ râu trên đầu con hổ Nhị gia, đây rõ ràng là chán sống.

Mỗi lần Nhị gia lên cơn tức giận, chính đám thuộc hạ bọn họ sẽ phải chịu thiệt.

Hoắc Khương cay đắng nghĩ, không biết đám thuộc hạ ra ngoài tối nay có sống sót qua cơn thịnh nộ của Nhị gia hay không.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.