Anh ta nói bằng giọng điệu không 2cho người khác được phép từ chối, trong mắt ẩn giấu sự tức giận và thù địch, gương mặt tuấn tú có dấu hiệu sắp nổi bão. Có lẽ là do cô ta uống nhiều quá nên xuất hiện ảo giác, dù sao người mỗi đêm xuất hiện trong giấc mơ của cô ta đều rất thật như vậy.
Có lẽ là vì hơi men chếnh choáng, khiến cô ta không phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo giác. Hai người rất ít tiếp xúc, nhưng Dung đại thiếu vẫn nhận được tin tức từ Tống Tình.
Trên mặt anh ta lộ ra biểu cảm nghiền ngẫm, nở nụ cười mà như không cười với Tô Tĩnh Thư, sau đó dùng giọng điệu đùa giỡn nói: “Gia chủ Tô uống nhiều quá rồi à? Một người đã chết lâu như vậy, nếu thật sự xác chết vùng dậy thì tôi thấy quán bar Dạ Tước sẽ phải đóng cửa từ bây giờ đấy.” Dung Mộng Lan biết cảnh tượng kinh khủng của Hoắc Nhị gia không phải là chuyện mà người bình thường có thể xem, vì vậy anh ta chuẩn bị rời khỏi cái nơi thị phi này.
“Tôi không biết.” Lồng ngực của người phụ nữ này phập phồng rất mạnh, cô ta nắm lấy tay áo Hoắc Dịch Dung, mắt nhìn chằm chằm vào Tống Tình nằm trong ngực anh ta, đôi môi đỏ không ngừng mấp máy, vẻ mặt rất kích động, không biết là đang nói cái gì.
Tô Tĩnh Thư từng là vợ chưa cưới của Hoắc Nhị gia, lúc hai người này hủy bỏ hôn ước, nhà họ Tô đã phải chịu rất nhiều tổn thất nặng nề. Tuy không tổn hại đến nền tảng, nhưng cũng mất rất nhiều tài nguyên. Lại bị người khác phủ nhận, Tô Tĩnh Thư đột nhiên mất hết sức lực.
Cô ta nghiêng người tránh sang một bên, yếu ớt nói: “Các người đi đi.” Ơn cứu mạng đó hình như cũng không thể khiến cô ta tự hi sinh bản thân mình.
Rốt cuộc là vì lý do gì mà cô ta lại thần phục Nam Cung Sưởng, cùng điên với hắn, cùng làm ra những chuyện không thể tưởng tượng nổi với hắn, thậm chí không tiếc dùng gia tộc của mình để củng cố địa vị của gia tộc Nam Cung? Ánh mắt Dung M7ộng Lan trong veo, thản nhiên, anh ta bình tĩnh nói: “Bất cứ lúc nào cũng được.”
Anh ta không làm việc gì trái với lương tâm, cũng khô7ng sợ Hoắc Nhị gia gây chuyện. Chỉ là đêm nay nhất định chỉ có một mình anh ta khó ngủ rồi, không thể tiêu trừ được ngọn lửa khô khốc 2trong lòng anh ta, mà tất cả đều là nhờ những người anh ta gặp tối nay ban tặng.
Trong đầu anh ta nghĩ, sau này phải đổi nơi đi săn th0ôi. Động tác của cô ta rất thô bạo khiến cổ áo của chiếc váy đỏ bị kéo ra, cảnh đẹp ở bên trong của Tống Tình bị phơi bày rõ ràng trước mắt mọi người.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Hoắc Dịch Dung tức khắc đen lại. Trong lòng Tống Tình chửi má nó, trên mặt lại không thể hiện ra ngoài, nên không có ai biết sự mâu thuẫn của cô ta.
Cô ta quy tất cả những điều này là do hai nhân cách vẫn chưa hoàn toàn dung hợp, chứ không muốn thừa nhận rằng Hoắc Dịch Dung có thể là điều gì đó đặc biệt với mình. Tô Tĩnh Thư im lặng, nghe có tiếng bước chân ở bên cạnh, cô ta lia ánh mắt sắc như mũi tên bắn tới, đôi môi đỏ cắn chặt.
Thấy Dung Mộng Lan định chuồn êm, cô ta vội vàng tiến lên chặn đường đối phương và bình tĩnh hỏi: “Có phải Nam Cung Sưởng vừa tới đây không?” Tô Tĩnh Thư mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương, rồi dẫn theo Bối Cận Châu rời khỏi quán bar.
Hoắc Dịch Dung lại không dễ lừa gạt như Tô Tĩnh Thư, sau khi đối phương rời đi, anh ta nhìn qua nhìn lại giữa Tống Tình và Dung Mộng Lan bằng ánh mắt lạnh lùng thâm thúy. Hơn nữa, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Dung Mộng Lan, thì chuyện này hẳn là thật rồi.
Hoắc Dịch Dung không hỏi thêm nữa, anh ta khoác tay qua vai Tống Tình, cưỡng chế mang người rời khỏi quán bar. Đây cũng là điều mà vừa nãy cô ta đã hỏi Tống Tình, nhưng cho dù cô ta có hỏi thế nào thì đối phương đều trả lời kiểu qua loa.
Dung Mộng Lan vô thức nhìn Tống Tình đang được Hoắc Nhị gia ôm trong tay, Tống Tình cũng chớp chớp mắt nhìn anh ta. Anh ta để Tống Tình đứng xuống đất, vòng tay ôm lấy cơ thể của cô ta, dùng sức nắm chặt cái cằm nhỏ xinh rồi lạnh giọng hỏi: “Hai người đang giấu giếm cái gì?”
Mặc dù Tống Tình rất tức giận với người đàn ông này, nhưng trong lòng cô ta lại mâu thuẫn, không muốn lừa dối anh ta vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy. Anh ta ngước mắt nhìn Tô Tĩnh Thư, ánh mắt lạnh như băng. Hoắc Dịch Dung lên tiếng, giọng giễu cợt: “Mộ của Nam Cung Sưởng đã xanh cỏ rồi mà cô còn chưa thể quên một người đã chết à? Tôi không ngờ thì ra gia chủ nhà họ Tô lại là một người thâm tình cơ đấy.”
Tô Tĩnh Thư bị chế giễu mà sắc mặt thay đổi liên tục. Anh ta luôn cảm thấy hai người này có một sự hiểu ngầm và họ đang che giấu một bí mật mà anh ta không biết.
Cảm giác này khiến Hoắc Nhị gia rất khó chịu. Tống Tình bình tĩnh chỉnh lại váy, thậm chí còn kéo gấu váy trên đùi do bị Nhị gia bế mà co lên.
Cho dù là biểu cảm hay hành động đều bình tĩnh lạnh nhạt, Hoắc Dịch Dung nhìn thấy cảnh tượng này mà rất ngứa mắt. Anh ta lạnh giọng ra lệnh: “Tô Tĩnh Thư, buông tay ra!”
Ở trong tiềm thức, Tô Tĩnh Thư vẫn có sự sợ hãi đối với Hoắc Nhị gia nên cô ta vô thức buông tay ra. Khi Dung Mộng Lan đến gần, anh ta nghe thấy miệng Tống Tình phun ra câu nói lạnh lùng kia.
Tô Tĩnh Thư hoàn toàn không để ý đến Hoắc Dịch Dung đang có khí thế áp suất thấp, cô ta nắm lấy cổ áo của Tống Tình: “Cô đang nói dối tôi! Rõ ràng vừa rồi anh ấy ngồi cùng một chỗ với các người mà!” Cô ta há miệng muốn phủ nhận, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Nam Cung Sưởng, cô ta không thể nào áp chế được sự vui mừng và suy nghĩ điên cuồng trong lòng mình.
Cô ta biết rất rõ chuyện năm đó chỉ là hiểu lầm, biết Nam Cung Sưởng không phải là người cứu mình, nhưng dành tình cảm nhiều năm như vậy chẳng lẽ Tô Tĩnh Thư thật sự chỉ vì ơn cứu mạng thôi sao? Khi Hoắc Dịch Dung nghe nói Nam Cung Sưởng thật sự xuất hiện, trên mặt ngoại trừ lúc ban đầu có hơi ngạc nhiên, thì anh ta nhanh chóng khôi phục lại thần thái bình tĩnh.
Anh ta biết Tống Tình là yêu tinh, khả năng cô ta lừa anh ta là quá nhỏ. Tâm trạng buồn bực lúc ban đầu của Dung Mộng Lan được xoa dịu khi anh ta nhìn thấy cảnh tượng đụng độ giữa vợ chưa cưới cũ và con mèo hoang nhỏ hiện tại của Hoắc Nhị gia, cảm xúc hả hê tuyệt vời trước sự bất hạnh của người khác dâng lên trong lòng anh ta.
Nhưng dù vở diễn có hay đến đâu thì cũng là cảnh tượng thảm khốc, không cẩn thận sẽ tự chuốc họa vào thân. Tại sao vừa gặp phải người này là trong lòng cô ta lại tràn đầy mâu thuẫn, vừa muốn tránh xa đối phương, nhưng khi gặp phải thì lại không nhịn được muốn tới gần. Cô ta ghét đối phương khống chế mình, nhưng mỗi lần đối mặt, trong lòng cô ta lại có một cảm giác thân thuộc đến kỳ lạ.
Mẹ nó chứ! Chẳng lẽ cô ta bị điên thật rồi! Thấy Hoắc Dịch Dung ôm Tống Tình rời đi dưới sự tháp tùng của ám vệ nhà họ Hoắc, Dung Mộng Lan đứng dậy vuốt thẳng bộ quần áo có ít nếp uốn, thong thả nhấc đôi chân dài rời đi.
Vốn tưởng rằng chuyện gặp phải tối hôm nay đã đủ tồi tệ rồi, không ngờ giữa chừng lại gặp phải Tô Tĩnh Thư đang ngăn cản đám người Hoắc Dịch Dung. Khi đi ngang qua Dung Mộng Lan, anh ta thậm chí chẳng thèm liếc nhìn đối phương lấy một cái.
Dung Mộng Lan sờ chóp mũi, anh ta có cảm giác hình như Hoắc Nhị gia coi anh ta là tình địch.
Giờ phút này, cảm giác vui vẻ vì được nhìn cảnh tượng thảm khốc đã biến mất, thay vào đó là sự phiền muộn vì không hiểu sao mình lại bị vướng vào một chuyện khó chơi như thế này.