Tần Nguyễn vừa xuống xe, hai đứa con trai đã chạy tới đòi ôm. “Khụ khụ...”
Tiếng ho vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh. Trần Kính Nghi và Nghê San San đã ở bên nhau gần hết cuộc đời nhưng họ vẫn chưa hiểu rõ về nhau, họ chỉ thể hiện mặt tốt nhất với người mình yêu và che giấu thật chặt những mặt âm u tối tăm.
Vậy còn cô và Tam gia thì sao? Hoắc Vân Tiêu đặt hai đứa bé xuống đất, rồi dắt tay Tần Nguyễn: “Đi vào nhà đi, bên ngoài lạnh.”
Hai đứa bé nắm tay nhau, hấp tấp đuổi theo. Cơ thể của anh trượt xuống, đầu đặt trên gối rồi lại nhắm mắt.
Tiếng ho cũng không xuất hiện nữa, không biết qua bao lâu, trong phòng tràn ngập tiếng hít thở khe khẽ đều đều. Thời gian chậm rãi trôi qua.
Thoáng một cái đã vào giữa hè tháng bảy. Tần Nguyễn đặt cốc nước mơ xuống bàn, nói với người bên ngoài: “Vào đi.”
Hoắc Chi đẩy cánh cửa khép hờ bước vào: “Phu nhân, nhà thiết kế váy cưới đang đợi cô ở dưới lầu ạ.” Giữa bọn họ vẫn luôn tồn tại một khoảng cách không thể vượt qua, rõ ràng bọn họ mỗi ngày đều ở bên nhau, khoảng cách lại gần như vậy, hai trái tim cũng dần trở thành của nhau, nhưng Tần Nguyễn lại cảm thấy mối quan hệ giữa bọn họ đang ở vào ranh giới nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể có những nguy hiểm khôn lường.
Tần Nguyễn ngồi ở mép giường, đưa tay miêu tả trong không trung lông mày, đôi mắt nhắm chặt, sống mũi thẳng tắp, cuối cùng là đôi môi mỏng gợi cảm luôn mỉm cười kia. Cho dù tối hôm qua đã làm rất nhiều, nhưng hôm nay anh vẫn muốn ôm Tần Nguyễn một lần nữa, để đêm nay có thể hoàn thành sự tiếc nuối vì chưa được thỏa mãn của đêm qua.
Hoắc Vân Tiêu vứt máy tính bảng xuống, phớt lờ văn kiện khẩn cấp mà Hoắc Dịch Dung gửi cho mình, anh dựa vào đầu giường, một tay chống sau đầu, đôi mắt hoa đào chậm rãi nhắm lại. Tần Nguyễn không có ở trong phòng nên Hoắc Vân Tiêu cũng không kìm nén cơn ho, gương mặt tuấn tú bởi vì ho khan mà nhanh chóng đỏ bừng.
Anh mở mắt ra nhìn thời gian, Tần Nguyễn đã đi được nửa tiếng. Sau khi ăn tối xong, Tần Nguyễn vào phòng tắm vội vàng tắm rửa, cô không để ý đến Hoắc Tam gia mặc đồ ngủ, vô cùng lười biếng gợi cảm đang nằm trên giường, mà vội vàng đi sang phòng trẻ em ở bên cạnh.
Hoắc Vân Tiêu nhìn chăm chú theo bóng lưng rời đi của Tần Nguyễn bằng ánh mắt ảm đạm, khóe môi đẹp đẽ hơi cong lên, trên khuôn mặt tuấn tú hiện ra vẻ chiều chuộng dung túng. Đầu ngón tay trắng muốt của cô cũng không chạm vào da thịt, chỉ dám vẽ giữa không trung.
Bởi vì cô biết chắc, chỉ cần cô đụng vào khuôn mặt của Hoắc Vân Tiêu là anh sẽ tỉnh lại ngay. Tần Nguyễn đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, tay cầm cốc nước mơ, ánh mắt trầm tĩnh nhìn những người xa lạ dưới lầu, thấy bọn họ chỉ trỏ vào cây cối trong sân, không biết là định làm cái gì.
Cô nhấp một ngụm nước mơ để giải tỏa cơn chán ăn gần đây, rồi quay người rời đi. Nhà họ Tần cũng rất mong chờ đám cưới này, mấy lần gọi điện cho cô hỏi thăm.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi hôn lễ đến, nhưng trong lòng Tần Nguyễn lại rất bình tĩnh, thậm chí có chút chống cự. Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đã đứng ở c1ửa đợi cha mẹ rất lâu.
Hôm nay là lần đầu tiên cả cha lẫn mẹ đều không đến trường đón chúng. “Khụ... khụ khụ...”
Tiếng ho nhanh vang lên trong văn phòng. Bắt đầu từ ngày cô nằm ngủ ở bên cạnh người này, là cô biết anh nhạy cảm đến mức nào.
Trong lòng Tần Nguyễn khẽ thở dài, không muốn để tâm trí mình bị chuyện chưa từng xảy ra quấy rầy, cô thu tay về và nằm ở bên kia giường. Tháng sau là đến hôn lễ của cô và Hoắc Vân Tiêu, dạo gần đây trong nhà họ Hoắc có rất nhiều người ra ra vào vào, bọn họ là những người được mời tới để sắp xếp bố trí hiện trường hôn lễ.
Tần Nguyễn thường xuyên đứng ở chỗ cửa sổ, nhìn thấy có người đo đạc ở khoảng sân dưới lầu, mà không chỉ có khu biệt thự nơi cô và Tam gia đang ở, toàn bộ khu nhà họ Hoắc đều đang bận rộn vì hôn lễ của cô cùng Tam gia. Cô đứng ở bên giường một lúc lâu, ngắm nhìn người đàn ông đang ngủ say trên giường dưới ánh sáng mờ ảo dễ chịu của ngọn đèn sàn.
Chuyện hôm nay ở nhà họ Trần khiến cô cảm thấy bất an. Lúc này nhìn thấy bó2ng mẹ, hai đứa trẻ cười toe toét lao tới.
Hoắc Vân Tiêu xuống xe, nhìn thấy hai thằng nhóc thối này lỗ mãng như thế thì ô7m lấy eo của Tần Nguyễn và nhanh chóng thay đổi vị trí, sau đó anh khom người ôm hai thằng nhóc đang xông lên vào trong ngực.
Anh nghiêm giọng nói: “Hai đứa đừng nghịch, trong bụng mẹ còn có em gái đấy.”
Tam gia đặc biệt mời các nhà thiết kế thời trang hàng đầu trong và ngoài nước đến, đồng thời chuẩn bị gần mười bộ váy cưới theo phong cách Trung Hoa và phong cách phương Tây. Về phần Tần Nguyễn sẽ mặc bộ nào trong ngày cưới thì còn phải xem trang phục của nhà thiết kế nào phù hợp với sở thích của cô. Anh biết trong thời gian ngắn cô không về được, chỉ cần Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ hưng phấn lên là sẽ ngủ rất muộn, có lẽ đêm nay hai tên oắt con kia lại ngủ muộn rồi.
Hoắc Vân Tiêu thầm thở dài, trên mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ. Tối hôm qua anh đã có cảm ứng, cơ thể lại trở nên suy yếu, nhưng không ngờ chuỗi hạt lại bị vỡ đến hai viên.
Bàn tay mảnh khảnh cầm lấy chuỗi hạt, anh dùng đầu ngón tay khẽ vuốt mười một hạt còn lại. Hoắc Vân Tiêu được đưa một cốc nước tới trước mặt.
Cộc! Tiếng cốc đập xuống mặt bàn mang theo sự tức giận của chủ nhân. ...
Tập đoàn HEA. “Cốc cốc.”
Lúc này, có tiếng gõ cửa phòng ngủ vang lên. Cô không thể nói là tại sao, nhưng cô cảm thấy đám cưới có thể đợi thêm một thời gian nữa, không cần phải làm gấp gáp như vậy.
Càng đến gần ngày cưới, cảm giác này càng trở nên mãnh liệt. Hoắc Vân Tiêu rũ mắt, tầm mắt rời xuống, liếc nhìn bộ đồ ngủ mà hôm nay anh cố ý mặc cùng kiểu với Tần Nguyễn.
Đáng tiếc, có một số thứ không thể áp chế được. Sau một tháng, Hoắc Vân Tiêu lại tới công ty.
Anh mở ngăn kéo bàn, nhìn thấy chuỗi hạt Khôn Thiên Minh nằm bên trong và phát hiện có thêm hai hạt nữa đã bị vỡ. Tần Nguyễn vươn tay xoa xoa tóc của bọn nhỏ và cười nói: “Em gái các con rất ngoan, cả ngày không quấy rầy mẹ.”
Trên thực tế hiện giờ vẫn chưa có máy thai, ngoại trừ một chút phản ứng thích ngủ ra, cô cũng không có cảm giác nào khác quá rõ ràng. Chẳng mấy chốc lại sắp nghỉ hè.
Tần Nguyễn mang thai hơn bốn tháng, bụng càng ngày càng to. Hôm nay ở chùa Nam Ẩn, sau khi được pháp bảo “Thiên La Huyền Bảo Kinh” trấn áp, sức mạnh cùng mùi máu tanh bị tiết ra ngoài của anh đã bị áp chế hoàn toàn.
Chỉ có điều… Nghĩ đến chuyện này, Tần Nguyễn lại cảm thấy đau đầu, đối với cô bây giờ mà nói là quá rườm rà.
Cô yếu ớt nói: “Tôi biết rồi, tôi xuống lầu ngay đây.”