Đôi môi mỏng lành lạnh rơi xuống gò má ửng hồng vì xấu hổ của cô.
Khi Tần1 Nguyễn vừa định thoát ra, giọng nói nhẹ nhàng của Hoắc Vân Tiêu vang lên: “Về nhà đi.” Nhìn thấy bóng dáng của ông, nụ cười trong mắt Nghê San San càng đậm hơn, nếp nhăn nơi khóe mắt khi bà cụ cười càng lộ rõ.
Cho dù bảo dưỡng tốt đến đâu thì cũng không thể ngăn được thời gian trôi qua, chung quy lại thì bọn họ cũng đã già rồi.
Nghê San San vẫy tay với người bạn đời của mình như không có chuyện gì xảy ra: “Hai mẹ con đang chờ ông đấy, mau tới ăn cơm.” Trần Tư Hành thấy cha mẹ thân mật với nhau thì vẫy tay với thím Trương đang bận rộn trong phòng ăn.
Thím Trương đặt đồ ăn trong tay xuống, ánh mắt u ám nhìn Trần Kính Nghi và Nghê San San đang ôm nhau, khuôn mặt có phần cứng ngắc lộ ra vẻ vui mừng.
Bà ta gật đầu với Trần Tư Hành rồi cúi đầu rời khỏi phòng ăn, để lại không gian rộng lớn này cho cặp đôi đang thể hiện tình cảm muộn mấy chục năm. Trần Kính Nghi sống bên cạnh bà hơn 30 năm, làm sao không biết trái đắng mà bà ấy nhận được trong cuộc hôn nhân này.
Bà ấy thật sự sẵn sàng chết vì ông, rõ ràng là một cô gái hiền lành tốt bụng, thời còn trẻ cứ thấy máu là sợ hãi, bây giờ lại dám giết người vì ông.
Trần Kính Nghi nhắm mắt lại, day day huyệt Thái Dương, nếp nhăn nơi khóe mắt bị ông ấy giày vò thê thảm. “Kính Nghi, ông làm sao vậy?”
Bà ấy hỏi với giọng điệu lo lắng, điều đầu tiên bà ấy nghĩ tới là chẳng lẽ năm đó vẫn còn kẻ thù lọt lưới.
Nếu đúng là như vậy, bà ấy không ngại lập kế hoạch một lần nữa để giúp người mình yêu. Nghê San San nhìn Trần Kính Nghi bằng ánh mắt dò xét, bà ấy nhẹ giọng hỏi: “Tại sao ông lại đột nhiên nghĩ đến chuyện đi ra ngoài?”
Ánh mắt Trần Kính Nghi không né tránh, ông ấy dùng mu bàn tay xoa mặt vợ: “Tôi muốn cho bà một chút hồi ức tốt đẹp.”
Nghê San San dường như không quen lắm với sự dịu dàng của ông ấy, bà cụp mắt xuống: “Tôi nghe lời ông, nhưng ai chăm sóc cho đống hoa cỏ trong nhà bây giờ.” Bà ấy có thể vì ông mà làm bất cứ chuyện gì.
Giết người thì sao chứ, dù bà ấy biết rất rõ Trần Kính Nghi là hung thủ, nhưng vẫn bất chấp tất cả lấy ông.
Trong lòng bà ấy bị giày vò bởi cảm giác áy náy với em gái và tình cảm dành cho ông. Ông ấy đứng đó rất lâu rồi mới quay người đi về, bước chân nặng nề.
Nghê San San cùng con gái Trần Tư Hành đang ngồi tr2ong phòng ăn, không biết hai mẹ con đang nói chuyện gì mà cất tiếng cười vang, vừa đi vào trong nhà là Trần Kính Nghi đã nghe thấy tiếng cười vui0 vẻ của họ.
Ông ấy cởi áo ngoài và bước về phía vợ và con gái đang cười đùa. Đôi môi Trần Kính Nghi khẽ run lên, ông ấy chất vấn: “Tại sao? Tại sao chị lại để cô ấy liên lụy vào?!”
Thím Trương cũng không ngẩng đầu lên, nói: “A San là cô bé vừa lương thiện lại giàu tình cảm, có một số việc không cần chị giải thích thì trong lòng em hẳn đã hiểu rõ.”
Đúng, Nghê San San rất thích Trần Kính Nghi. Thím Trương đưa tay vỗ vỗ vai của ông ấy, khẽ thở dài: “Chị không khổ, A Lệ đã đi rồi, lũ súc sinh năm đó đều đã chết hết, chúng ta cũng nên buông xuống thôi.”
Trần Kính Nghi: “Em biết chứ, em biết hết cả, nhưng em hối hận, em không nên đồng ý với A Lệ, không nên để A San phải chịu đau đớn khổ sở suốt một tháng qua.”
Động tác vỗ vai của thím Trương hơi ngừng lại, bà ta cất giọng nói khàn khàn: “Đó là tâm nguyện cuối cùng của A Lệ, cho dù biết A San không phải là kẻ thù, nhưng con bé không thể tha thứ cho sự thờ ơ của A San khi đó, con bé ấy bị em chiều hư đấy.” Đôi mắt cơ trí của Trần Kính Nghi nhìn mái tóc bạc của vợ mình, trái tim ông như đột nhiên bị kim đâm thật mạnh, tuy không đau bằng trải nghiệm bi thảm năm đó, nhưng lại vô cùng khó chịu.
Ông ấy không nhìn con gái mà đi thẳng về phía Nghê San San.
Nghê San San ngồi trên ghế, khoảnh khắc bị ôm vào lòng, bà ấy cảm nhận được sự ướt át ở cổ, đôi mắt đục ngầu nhuốm màu tang thương lộ ra vẻ mờ mịt và bối rối như thời con gái. Một lúc rồi mà không được đáp lại, Nghê San San vỗ vỗ cánh tay đang ôm vai mình, bà nói: “Đã từng này tuổi rồi, sao ông còn làm như vậy trước mặt con chứ, không thấy xấu hổ à?”
Bà ấy giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và nhẹ nhàng phàn nàn, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng.
Trần Kính Nghi nâng đôi mắt đỏ hoe lên, trên mặt ông nở nụ cười dịu dàng nho nhã, ông ấy khẽ vuốt ve khuôn mặt già nua của Nghê San San và nhẹ giọng cảm thán: “Bao nhiêu năm qua tôi không đưa bà ra ngoài đi chơi, thời gian còn lại của chúng ta trong cuộc đời này quá ngắn ngủi, chúng ta hãy cùng nhau đi ra ngoài và nhìn ngắm thế giới nhé?” Đối phương đang ngồi ở mép giường, trên người ăn mặc chỉnh tề, giống như đã biết trước Trần Kính Nghi sẽ tới.
Khoảnh khắc cửa phòng bị đẩy ra, bà ta đứng dậy, bên trong đôi mắt âm trầm hiện lên nụ cười gần như không thể nhận ra.
Trần Kính Nghi đóng cửa phòng, nhanh chân đi đến chỗ thím Trương rồi ôm lấy bà ta: “Bao nhiêu năm qua vất vả cho chị rồi.” Ông ấy hít một hơi thật sâu và nói xin lỗi với thím Trương: “Chị à, em xin lỗi.”
Thím Trương sờ lên tóc mình, mấy ngày nay soi gương, bà ta phát hiện mình có tóc trắng.
Đối mặt với lời xin lỗi của sư đệ, bà ta cười nhẹ: “Em có thể nghĩ thoáng thì tốt, cô bé tới đây lúc ban ngày là người có bản lĩnh, cô bé đã nhìn ra thân phận của hai chúng ta từ sớm, chị còn tưởng rằng hôm nay khó thoát khỏi kiếp nạn cơ. Những Huyền thuật sư chính đạo như bọn họ từ trước đến nay đều ghét ác như thù, cô bé có thể tha cho chúng ta thì chứng tỏ những gì chúng ta làm là chính đáng. Sau khi giày vò gần hết cuộc đời, cũng đã đến lúc phải nghỉ ngơi rồi, sau này hai đứa sống cho thật tốt, chị cũng nên trở về núi thôi.” Lần này Tần Nguyễn không phản kháng, ngoan ngoãn 2nằm trong ngực anh, hít hơi thở quen thuộc của anh.
Nghĩ đến cặp vợ chồng già Nghê San San và Trần Kính Nghi gắn bó với nhau cả đời, tron7g lòng cô cảm thấy chua xót không thể giải thích được.
Trần Kính Nghi đứng bên ngoài cửa sắt, nhìn đoàn xe của nhà họ Hoắc biến mất trong7 màn đêm. Trần Kính Nghi tiếc nuối, lên tiếng giữ lại: “Chị à, ở lại đây đi, A San thông minh như vậy chỉ sợ từ lâu đã biết mối quan hệ của hai chúng ta không đơn giản.”
Thím Trương: “Biết thì biết, nhưng chị ra ngoài nhiều năm như vậy rồi, cũng muốn trở về xem bọn con cháu đệ tử ở phía dưới. Cổ sư của tộc Miêu chúng ta đang tàn lụi, chị định nhân lúc mình còn có thể sống thêm vài chục năm thì về bồi dưỡng thêm mấy đứa đệ tử nữa.”
Biết không giữ được thím Trương ở lại, Trần Kính Nghi không vui mím môi: “Khi nào chị đi?”
Thím Trương chỉ vào chiếc va li đã được xếp sẵn ở trong góc.