Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1153: Hoắc tam gia



Lời nói của bà lão khiến Tần Nguyễn dở khóc dở cười.

Đôi tay của cô cũng dính máu, đối với Tần Nguyễn thì thiện và ác không phải1 dựa vào mạng người để phân biệt.

Tần Nguyễn cũng hiểu ý tứ trong lời nói của bà Trần, bà ấy không muốn cô phá hoại sự yên bình2 hiện tại của nhà họ Trần. Trần Kính Nghi nhẹ nhàng nói: “Tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn cháu, trông sức khỏe A San tốt thế thôi, chứ chung quy lại thì bà ấy cũng đã có tuổi rồi, còn tiếp tục giày vò nữa thì đều là tiếc nuối đối với chúng tôi.”

Tần Nguyễn biết ông ấy không phải thật sự muốn bà cụ Trần chết, dù sao giữa nhà họ Trần và nhà họ Nghê cũng có mối hận cũ.

Hai người họ có thể đi được đến bây giờ đúng là không dễ dàng gì.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi tới chỗ cửa sắt.

Tần Nguyễn thấy Hoắc Vân Tiêu đang ngồi ở trong xe, anh hạ kính cửa sổ xe xuống, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.

Tần Nguyễn vốn dĩ còn muốn hỏi thêm, nhưng cô ngay lập tức ném chuyện của nhà họ Trần ra sau đầu và tăng tốc bước chân đi về phía người ngồi ở trong xe.
Nguyên do Trần Kính Nghi làm như vậy, ngoại trừ cô em gái đột nhiên biến mất thời gian trước, thì Tần Nguyễn không nghĩ ra được thủ phạm nào khác.

Cô nhìn ông cụ đi bên cạnh mình, nhớ đến chuyện mấy người Tống bán tiên bị nhốt trong bình hoa, cô tò mò hỏi: “Không biết sư phụ của ông Trần là người phương nào ạ?”

“Tộc Miêu, tổ tiên của tôi là người tộc Miêu.”
Tần Nguyễn thoải mái nhận chiếc thẻ trong tay đối phương, nhẹ nhàng lắc lắc ngón tay kẹp chiếc thẻ mỏng manh, trong mắt hiện lên nụ cười nhẹ.

“Vậy hôm nay quấy rầy rồi, cô không cần tiễn đâu.”

Cô vui vẻ rời khỏi nhà họ Trần, vừa đi được mấy bước thì gặp ông cụ Trần ở góc ngoặt.
“Đây là kiểu lãng mạn ở thời đại của ông ạ? Mặc dù cháu cũng không hiểu lắm, nhưng nên được trân trọng.”

Trần Kính Nghi chậm rãi đi xuống bậc cầu thang, ông ấy khẽ nói: “Tôi đã cố gắng nhẫn tâm cắt đứt, nhưng tiếc là không làm được, nhưng đúng là gần đây vợ tôi bị dọa sợ quá, cảm ơn Tần tiểu thư đã ra tay.”

Tần Nguyễn lắc lắc chiếc thẻ trong tay: “Ông không cần cảm ơn đâu, con gái của ông đã trả thù lao tương xứng cho cháu rồi.”
“Để tôi tiễn cháu.”

Ông cụ Trần đi trước dẫn đường, vẻ mặt ông cụ không thay đổi, như thể người vừa nãy nghe trộm ở ngoài cửa không phải là ông ấy vậy.

Tần Nguyễn theo chân ông ấy đi tới cửa của nhà họ Trần, cô đột nhiên nói: “Chậu hoa mà ông Trần tặng cho bà Trần rất đẹp, cháu rất thích, chỉ có điều cháu không cẩn thận đã làm vỡ nó rồi, hi vọng là ông không trách cháu.”
Ban đêm có gió lạnh thổi tới, Hoắc Chi đi theo cô tiến lên một bước, nhỏ giọng nói với Tần Nguyễn: “Phu nhân, gió nổi lên rồi ạ.”

Tần Nguyễn ừ một tiếng, nhưng không thu lại ánh mắt đang quan sát ông cụ Trần.

Nhìn một lúc, trên gương mặt cô thoáng giật mình, giống như hiểu ra cái gì đó, cô khẽ cười một tiếng.
Dưới ánh đèn đường màu vàng tối, mái tóc hoa râm của ông cụ trông có vẻ không sáng bóng như lúc ban ngày, nhưng vẫn mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng ấm áp.

Tần Nguyễn cũng không vòng vo cùng ông ấy, cô cười lạnh và nói: “Nghê Bội Bội và Nghê San San có khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng tính cách lại rất khác biệt, hai người ở chung mấy chục năm, ông thật sự không phân biệt được sao?”

Trần Kính Nghi nhìn Tần Nguyễn, ánh mắt kiên định, ông ấy nói: “Tôi đương nhiên là nhận ra, từ lần đầu tiên gặp mặt là tôi đã biết rồi.”
Tần Nguyễn cười không nói, cô xoay người đi ra cửa.

“Cháu gái, xin hãy dừng bước!”

Bà cụ Trần gọi từ phía sau.
Ánh mắt ông ấy vượt qua chiếc xe hơi sang trọng đỗ ngoài cổng sắt, nhìn những ngọn đồi nhấp nhô trong đêm, giống như đang nhìn thấy cô gái đứng giữa những học sinh mới nhập học đi qua đi lại vậy.

Cô gái mặc chiếc váy dài màu trắng, tay cầm chiếc cặp da và ngây người nhìn ông ấy bằng đôi mắt biết nói.

Bị nhìn bằng ánh mắt thẳng thắn như vậy, Trần Kính Nghi cảm thấy buồn cười, ngoảnh mặt đi, nhưng trong lòng lại nhớ kỹ cô gái.
Cho dù bà Trần bây giờ đang bị ác mộng tra tấn, bà ấy vẫn không muốn phá vỡ cân bằng đã duy trì mấy 7chục năm qua.

Tần Nguyễn áp chế sự kính nể trong lòng, trong đôi mắt trầm tĩnh nhuốm đầy vẻ kính phục: “Bà yên tâm đi, chuyện n7hà mình còn lo chưa xong, cháu không có thời gian để quan tâm chuyện của người khác đâu. Trên đời này có rất ít người đạt được thứ mà m2ình mong muốn, bà rất may mắn. Đúng rồi, tuổi thọ của bà còn rất dài, sống thêm tám đến mười năm nữa cũng không thành vấn đề, không phả0i ai cũng có cái phúc đó. Sở dĩ ông Trần phạm vào nhiều tội nghiệt như vậy mà vẫn còn sống đến tận bây giờ, là bởi vì trên người bà có vận khí rất lớn. Nếu không có bà ở bên cạnh bao năm qua, nhiều doanh nhân giàu có và gia đình quyền quý đã giết ông ấy từ lâu rồi.”

Bà Trần bị lời nói của Tần Nguyễn làm cho sửng sốt, dường như nghĩ đến điều gì đó, bà ấy vội vàng hỏi: “Sau khi chết già, Kính Nghi có thể vì vận khí của tôi mà không phải xuống Địa Ngục không?”
Tần Nguyễn cũng không quay đầu lại, cô nói: “Làm người đừng nên quá tham lam, nhưng hai người là vợ chồng, cho dù trăm năm sau xuống Âm Phủ thì vẫn là vợ chồng thôi.”

Cô mở cửa nhà hoa, nhìn thấy Trần Tư Hành đang đứng ở cửa với vẻ mặt nhẫn nhịn và ánh mắt kỳ lạ.

Thấy Tần Nguyễn đi ra, Trần Tư Hành đưa chiếc thẻ đã chuẩn bị sẵn tới trước mặt cô: “Cảm ơn Tần tiểu thư đã giúp chuyện của gia đình tôi, ngoài cửa có người chờ cô đã lâu.”
Từ đầu đến cuối, ông ấy luôn phân biệt rõ ràng hai chị em nhà họ Nghê.

Tần Nguyễn không thể phủ nhận, ánh mắt cô bình tĩnh, nói: “Là vào ngày Nghê Bội Bội chết?”

Trần Kính Nghi lắc đầu, đôi mắt thông tuệ có chút tan rã, tràn đầy hoài niệm.
Ông cụ đi phía trước im lặng một lúc rồi nói: “Mối thù cũ khó bỏ, khúc mắc trong lòng vẫn còn vương vấn, nên có những lúc mù quáng mà đi sai đường. Dùng hơn nửa đời người chỉ để trả thù, cho dù bản thân đã rơi vào Địa Ngục rồi, nhưng khi quay đầu lại phát hiện không biết từ lúc nào mình đã được kéo trở về nhân gian ấm áp.”

Nụ cười trong mắt Tần Nguyễn tắt đi, cô nói, giọng châm chọc: “Ông à, ông thật là buồn cười đấy, ông đang đổ lỗi tất cả sai lầm cho việc mình bị thù hận che mắt, nhưng chẳng lẽ đến trái tim của ông cũng bị che mất sao?”

Hai người đã đi ra ngoài cửa, Trần Kính Nghi dừng lại đứng ở bậc thềm.
Trần Kính Nghi đi ở phía trước, trả lời: “Đấy là chậu hoa của em gái tôi đấy.”

Trong giọng nói không có bất kỳ cảm xúc nào, rất bình tĩnh.

Tần Nguyễn hơi nhướng mày: “Thật sao? Cho dù như vậy thì ông vẫn là người đưa cho bà Trần chậu hoa đó.”
Cô chống tay lên cửa xe, khom lưng đối mặt với người ngồi bên trong, trên mặt nở nụ cười tươi rói: “Sao anh lại tới đây?”

Hoắc Vân Tiêu đưa tay ra ngoài cửa sổ và xoa đầu Tần Nguyễn, anh dùng giọng bất đắc dĩ nói: “Trời tối rồi, anh tới đón phu nhân về nhà.”

Giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, bao dung, rất khó để cho người ta không động lòng.

Tần Nguyễn nhìn chăm chú gương mặt tuấn tú phóng đại ở trước mặt, thầm nghĩ hôm nay trông khí sắc của Tam gia rất tốt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.