Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1152: Lúc ông ấy giết người, tôi chỉ ước gì có thể tự mình đưa cho ông ấy con dao



Bà Trần thỉnh thoảng liếc nhìn cửa phòng hoa, tốc độ nói nhanh hơn trước rất nhiều: “Cô ấy đã biến mất một thời gian rồik, không ai biết rằng từ khi cưới Kính Nghi, tôi có thể nhìn thấy linh hồn cô ấy. Khuôn mặt cô ấy vặn vẹo và đầy thù hậnc khi nhìn thấy tôi, đôi mắt đỏ bừng nhìn tôi chằm chằm, chỉ muốn cắn xé tôi thành từng mảnh, cho dù anh trai đã báo thùa cho cô ấy, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt giống người đã làm nhục mình là Nghê Bội Bội, sự thù hận của cô ấy không thể nào tiêu tan. Kể từ khi em gái Kính Nghi biến mất, tôi bắt đầu bị ám ảnh bởi những cơn ác mộng mỗi ngày, ngày này qua ngày khác trong giấc mơ, tôi phải trải nghiệm sự tuyệt vọng và đau đớn mà cô ấy phải chịu năm xưa. Thật ra mấy năm gần gây, khi quỷ lực trên người em gái Kính Nghi ngày càng yếu đi, tôi biết báo ứng của mình sắp đến, tôi sống nhiều năm như vậy cũng đủ rồi.”

Giọng nói của bà lão bình tĩnh và nhẹ nhàng, không có bất kỳ sự oán hận nào.

Tần Nguyễn liếc nhìn bà cụ Trần từ đầu đến chân, đây là một bà lão bình thường, khí chất không có bất kỳ vấn đề gì, không phải đại sư Huyền học, cũng không phải ma quỷ. Điều này khiến Tần Nguyễn hơi tò mò, tại sao đối phương lại nhìn thấy em gái của Trần Kính Nghi.

Nghĩ như vậy, Tần Nguyễn cũng lên tiếng hỏi.

Bà Trần sờ lên mái tóc bạc bên tai, bình thản nói: “Tôi cũng không biết, bao nhiêu năm qua tôi luôn giả vờ không nhìn thấy cô ấy, giả vờ như không biết Kính Nghi đã làm chuyện gì. Đã nhiều năm như vậy, đôi tay của chàng trai từng khiến trái tim tôi loạn nhịp đã dính đầy máu, nhưng tôi vẫn không thể buông bỏ trái tim đã từng rung động, chúng tôi đều già rồi, tất cả ân oán cũng nên chấm dứt.”
Tần Nguyễn hơi nhướng mày: “Cháu thấy bà mới là người thông minh giả vờ ngốc.”

Tần Nguyễn liếc nhìn bóng người lóe lên ở cửa nhà hoa, sau đó lại hỏi một câu: “Nhiều năm như vậy, bà có hối hận không?”

Bà Trần lộ ra vẻ mặt ngơ ngác: “Hối hận cái gì?”
Tần Nguyễn nhìn từ trên xuống bà lão đang ngồi trên ghế mây, cô nói, giọng bình tĩnh: “Người đời thường nói thông minh quá thường không tốt, mà thâm tình quá thì không sống thọ, tất cả mọi chuyện đều không nên làm quá, cháu thấy bà đã sống một cuộc đời rất có hiểu biết.”

Bà Trần dựa vào chiếc ghế mây, trên mặt nở nụ cười, đôi tay già nua gõ vào thành ghế.

Đôi mắt hiền lành của bà cụ Trần bình tĩnh nhìn Tần Nguyễn, giống như một đầm nước sâu: “Chỉ là ngu muội vô tri mà thôi.”
Bà Trần lại đưa mắt nhìn về phía cửa nhà hoa, vẻ mặt đã trở nên sinh động hơn, không còn âm u âm trầm như trước.

Ánh mắt Tần Nguyễn bình tĩnh như nước, đáy lòng xem xét những gì bà cụ Trần đã trải qua hơn nửa cuộc đời, cô cảm thấy có gì đó không đúng.

Tần Nguyễn nhếch môi, dùng mu bàn tay đỡ khuôn mặt, cười hỏi bà lão trước mặt: “Năm xưa bà không cứu được hai anh em họ ở vũ trường, sự áy náy đó có xứng đáng với những gì bà đang trải qua bây giờ không?”
Bà Trần không chút do dự nói: “Không có gì là đáng hay không, chúng tôi đều là người đã đặt một chân vào quan tài, tại sao phải cố gắng theo đuổi những sai lầm trong quá khứ, cho dù truy cứu cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Bà cụ có tấm lòng rất rộng rãi, tình cảm dành cho ông Trần cũng rất sâu sắc, tiếc rằng bà ấy không biết trên đời này có hai chữ nhân quả.

Nụ cười trên mặt Tần Nguyễn hơi thu lại, giọng điệu cô tỏ ra nghiêm túc: “Ông Trần giết nhiều người như vậy, chỉ sợ sau khi chết không được yên thân, hình phạt của mười tám tầng địa ngục không dễ để vượt qua, cho dù phần lớn người ông ấy giết đều là kẻ ác bị trừng phạt đúng tội.”
Bà Trần nghe vậy thì sửng sốt, nếp nhăn nơi khóe mắt tập hợp vào một chỗ khiến bà ấy trông già đi rất nhiều, dường như có rất nhiều trí tuệ ẩn chứa trong đôi mắt trầm lặng đó.

Một lúc sau, bà cụ Trần lắc đầu cười nhẹ: “Cuộc đời của Kính Nghi quá khổ, tôi đã ở bên ông ấy mấy chục năm, cho dù sau khi chết phải xuống địa ngục, tôi cũng sẽ gánh tội cùng ông ấy.”

Tần Nguyễn rũ mắt xuống, không biết câu nói của bà lão đâm chọc cô ở chỗ nào khiến hàng lông mi dài của cô khẽ run lên.
Tần Nguyễn chớp chớp mắt nhìn bóng người ngoài cửa, bình tĩnh hỏi: “Là bà đã xử lý hậu sự cho họ à?”

Bà cụ Trần nắm chặt tay vịn của chiếc ghế mây, hai mắt nhắm nghiền, trong lời nói lộ ra sự căm hận: “Khi đó Kính Nghi hôn mê trong bệnh viện, ông ấy không thể rời khỏi giường bệnh trong hơn nửa tháng, làm sao có thể quan tâm đến việc xử lý hậu sự cho người chết. Đợi đến khi ông ấy tỉnh dậy thì thi thể của em gái và bà nội ông ấy đã phân hủy rồi. Nhưng tôi cũng không ngu ngốc, không trực tiếp xuất hiện. Lúc đó người ở phía trên vì muốn xóa dấu vết cho những tên súc sinh kia nên không dám động đến người nhà họ Trần nữa, nhưng bọn họ luôn sai người nhìn chằm chằm. Sau khi phát hiện sự tồn tại của những kẻ đó, tôi đã bỏ ra một khoản tiền để thuê người chôn cất em gái và bà nội của Kính Nghi. Dù vậy, tôi cũng suýt bị phát hiện, may là bọn họ đều được chôn cất an toàn.”

Tần Nguyễn không ngờ bên trong lại có chuyện này, cô nhíu mày, không biết diễn tả cảm giác trong lòng như thế nào.
Tần Nguyễn quay lại chủ đề vừa rồi, tiếp tục hỏi: “Bà dùng thân phận của em gái để cưới ông Trần, nhưng không ngăn cản ông ấy giết người, bà có từng hối hận hoặc cắn rứt lương tâm không?”

“Lương tâm?” Bà cụ lại cười mỉa mai, cúi đầu nhìn xuống đôi tay già nua của mình: “Tay của tôi cũng không sạch sẽ, nếu không phải vì che giấu thân phận, tôi ước gì có thể tự tay đưa dao cho Kính Nghi lúc ông ấy giết người.”

Bà cụ này dám yêu dám hận, tính cách cực kỳ thẳng thắn khiến Tần Nguyễn phải cảm thấy kính nể.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.