Trần Tư Hành nghe vậy thkì kể về các loài hoa trong nhà kính của mẹ cô ta.
Tần Nguyễn thỉnh thoảng đáp lại. Trần Tư Hành gật đầu và nói mình đã biết, cô ta nhìn người cha già rời đi với vẻ mặt hâm mộ.
Tần Nguyễn cau mày: “Món bánh ngọt sau bữa ăn?”
Trần Tư Hành cười giải thích: “Mẹ tôi rất thích bánh ngọt, bọn họ kết hôn đã nhiều năm rồi mà ba tôi vẫn luôn duy trì thói quen buổi tối làm món bánh ngọt cho mẹ tôi. Bao nhiêu năm qua, trừ phi có lý do bất đắc dĩ khiến hai người không thể ở bên cạnh nhau, những lúc khác, ba tôi hầu như chưa nghỉ ngày nào, mỗi tối ba đều làm vài món bánh ngọt rất đẹp cho mẹ, ngay cả tôi cũng không có cơ hội nếm thử.” Tần Nguyễn nói: “Yên tâm đi, tôi không ở đây lâu đâu.”
Trong nhà Tần Nguyễn còn hai tên oắt con luôn quấn lấy cô mỗi tối và hỏi xem bao lâu nữa em gái ra đời, một lát nữa trời sẽ tối, cho dù Tần Nguyễn muốn ở lâu một chút, Tam gia cũng sẽ phái người tới đón.
Trần Tư Hành rời khỏi nhà hoa, Tần Nguyễn tự giác ngồi xuống bên cạnh Nghê Bội Bội. Nghê Bội Bội nhìn chằm chằm vào chậu hoa Mạn Đà La đã có dấu hiệu khô héo sau khi mất đi khí âm sát, bà ấy nhẹ nhàng nói: “Cháu à, để tôi kể cho cháu nghe một câu chuyện cũ đầy ân oán nhé.”
Tần Nguyễn nói với thái độ không kiêu ngạo cũng không vội vã: “Đó là vinh hạnh của cháu.”
Đôi mắt Nghê Bội Bội sâu thẳm như mặt nước hồ thu, thanh bình và yên tĩnh. Trần Tư Hành vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cô gái trẻ trước mặt, nhưng trong lòng vẫn giữ một tia mong đợi.
Nhỡ đâu, nhỡ đâu đối phương có thể làm mẹ cô ta thoát khỏi đau khổ, vậy tất cả đều vui vẻ.
Trong phòng hoa, Nghê Bội Bội ngồi trên ghế mây, nhìn chằm chằm chậu cây trên giàn hoa trước mặt, trong mắt không có bất kỳ cảm xúc gì. Câu nói này khiến Nghê Bội Bội hài lòng, bà ấy cuối cùng cũng liếc nhìn cô gái bên cạnh.
“Cháu là một đứa trẻ ngoan, tuổi còn nhỏ nên không hiểu chuyện của người lớn đâu, về nhà sớm một chút đi.”
Tần Nguyễn khẽ lắc đầu: “Người quen của cháu suýt nữa mất mạng ở đây hôm nay.” Điều mà Tần Nguyễn không đề cập đến là khi căn pchòng hoa được mở ra, một luồng khí âm sát dày đặc lan ra cùng với hương thơm của những bông hoa.
Hơi thở lạnh lẽo và chết chóc còn kèm theoa cả ác ý mạnh mẽ.
Không lâu sau, Trần Kính Nghi từ nhà hoa đi ra, ông ấy nói với Trần Tư Hành với vẻ mặt mệt mỏi: “Ba đi chuẩn bị nguyên liệu làm món bánh ngọt cho mẹ con sau bữa tối, con trông chừng mẹ nhé, đừng để xảy ra chuyện.” Nghê Bội Bội dường như không nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, hai tay đặt chồng lên nhau ở trước bụng, cơ thể gầy gò dán vào thành ghế mây, nhàn nhã đung đưa chiếc ghế.
Sau khi Tần Nguyễn thu tay về, bà ấy mới chậm rãi lên tiếng: “Kính Nghi đã tặng cho tôi chậu hoa Mạn Đà La này, khoảng một tháng trước ông ấy chuyển nó vào nhà hoa, ông ấy vẫn luôn có cùng sở thích với tôi, thích ăn đồ ngọt, thích cây cỏ hoa lá, thích sự yên tĩnh và rất kiên nhẫn với trẻ con.”
Tần Nguyễn đáp lời: “Có được người bạn đời như vậy thật là may mắn.” Trần Tư Hành đi đến bên cạnh Nghê Bội Bội, ngồi xổm trước chiếc ghế mây: “Mẹ, con dẫn Tần tiểu thư đến đây, cô ấy nói có thể giải quyết vấn đề trên người mẹ, hai người nói chuyện nhé?”
Nghe con gái nói, khóe môi mím chặt của Nghê Bội Bội cong lên, mu bàn tay nhăn nheo nổi đầy gân xanh, bà ấy vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Trần Tư Hành.
Giọng nói của bà cụ trầm thấp, mỉm cười nói: “Mẹ biết rồi, con ra ngoài đi.” Cô thuận theo ánh mắt của đối phương, nhìn về phía chậu hoa Mạn Đà La màu tím trên kệ.
Đây là chậu hoa Mạn Đà La đột biến màu tím, hoa to và đẹp, toàn bộ hoa rủ xuống như những chiếc kèn, trông vô cùng đẹp đẽ.
Đáng tiếc màu màu sắc hoa kiều diễm lạ lùng, tỏa ra khí âm sát nồng nặc. Tần Nguyễn không lên tiếng, cô đi theo Trần Tư Hành đến chỗ Nghê Bội Bội.
Khi đến gần, cuối cùng Tần Nguyễn cũng nhận ra bà cụ là lạ ở chỗ nào.
Khí thế hiền hòa trên người bà cụ biến mất, khóe môi mím chặt, đôi mắt vốn nên trong sáng ấm áp lại thâm trầm, khí chất vẫn nhẹ nhàng và tang thương, nhưng lại khiến người khác cảm thấy nặng nề. Nghe thấy tiếng cửa nhà hoa bị đẩy ra, bà ấy vẫn duy trì tư thế ngồi bất động.
Nhìn bóng dáng của đối phương, Tần Nguyễn cảm thấy có gì đó không đúng, không phải vì khí âm sát dày đặc trong phòng, mà bởi vì hình ảnh của bà cụ cho cô cảm giác có gì đó không thích hợp.
Nhưng Trần Tư Hành lại coi đó là điều hiển nhiên, cô ta chủ động giải thích với Tần Nguyễn: “Mẹ tôi thích yên tĩnh, mẹ thích ở một mình trong căn phòng tràn ngập hương hoa, mẹ nói đây cũng là lúc mẹ cảm thấy thoải mái nhất, nhưng vẻ mặt bà ấy lúc này luôn rất nghiêm túc, bao nhiêu năm qua tôi đã quen với việc đó rồi.” Tần Nguyễn đang nói về Tống bán tiên.
Nếu họ đến muộn hơn một chút, Tống bán tiên và những người khác sẽ thật sự chết.
Nụ cười hiền lành trên mặt Nghê Bội Bội tan biến, nhìn thấy thái độ của Tần Nguyễn, bà ấy không đung đua chiếc ghế nữa, trong nhà hoa vang lên một tiếng thở dài. Chính vì có tấm gương về tình cảm của cha mẹ, cho nên bao nhiêu năm qua Trần Tư Hành mới kén chọn mối quan hệ tình cảm của mình như vậy.
Nhìn bóng dáng người cha bận rộn trong phòng ăn, Trần Tư Hành đứng dậy nói với Tần Nguyễn: “Tần tiểu thư, xin mời đi theo tôi.”
Cô ta không quên Tần Nguyễn đã nói muốn gặp mẹ mình. Nụ cười trên mặt Tần Nguyễn càng sâu hơn khi nghe thấy câu nói này: “Tình cảm bên nhau lúc khó khăn càng khiến người ta hâm mộ.”
Trần Tư Hành hơi hếch cằm, trên mặt lộ vẻ đắc ý: “Đừng nói là người ngoài, ngay cả đứa con gái như tôi cũng phải hâm mộ.”
Cô ta thật sự hâm mộ tình cảm của cha mẹ mình, bọn họ yêu nhau hơn nửa đời người, ít khi cãi vã vì một lý do nào đó. Bà ấy dường như đã quay lại hiện trường vụ thảm án năm xưa thông qua chậu cây trước mặt.
Bốn mươi năm trước, thành phố Thanh đang trong giai đoạn đầu mở cửa, mọi thứ đều tràn đầy năng lượng sẵn sàng hoạt động.
Vào thời điểm đó, thành phố Thanh không có nhà cao tầng, ngoại trừ xe buýt, những con phố cổ đầy những người trẻ tuổi và trung niên đạp xe đi làm, trùng trùng điệp điệp giống như một đội quân sắt thép.
Nghê Bội Bội là con gái của một doanh nhân giàu có xuất thân người bản xứ, cha cô là một trong số những người xuống biển làm ăn thời kỳ đầu, cứ buôn bán là có lãi.