Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1147: Tiêu vân sâm đã biến mất rất lâu, không biết tam gia giấu người ở nơi nào



Bà cụ Trần từ trong lòng ông cụ ngồi thẳng dậy, quay đầu nhìn người bạn già đã ở bên mình hơn ba mươi năm, không vui nói: “Kí1nh Nghi, ông lẩm cẩm rồi à, tôi không bị bệnh, gặp mấy gã thầy cúng lừa đảo làm gì, tôi không đi đâu, hai cha con ông đừng k2huyên tôi.”

Thái độ của Nghê Bội Bội rất kiên quyết, giọng nói cũng lộ vẻ không kiên nhẫn. Khí chất không quan tâm đến mọi việc trên người Tần Nguyễn bỗng trở nên sắc bén, đôi mắt trong veo có tia sáng mờ ảo, toàn thân tràn ngập cảm giác áp bách.

Tần Nguyễn chậm rãi nói: “Môn phái Ngọc Tinh mà cô nói trước đó cũng có người quen của tôi, đại sư của chùa Nam Ẩn, môn phái Mao Sơn, môn phái Trường Sinh cũng có mối quan hệ thân thiết với tôi.”
Trên người bà cụ có khí chất của một tiểu thư con nhà gia giáo, nghe kỹ giọng nói thì còn có sự mềm mại của người phương Nam.

Giọng nhẹ nhàng dịu dàng, nghe rất thoải mái.
Tần Nguyễn nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn của Trần Tư Hành, cô cười nhẹ, nói: “Cô Trần, nếu muốn giải quyết vấn đề cơ thể của mẹ cô, tôi cần gặp riêng bà ấy, chuyện này có thể còn phức tạp hơn cô nghĩ.”

Không ngờ chủ đề lại quay trở lại, Trần Tư Hành chớp chớp mắt: “Cha con tôi không thể ở bên cạnh sao?”
Nghê Bội Bội dựa vào đầu giường nhìn Tần Nguyễn, ánh mắt càng nhìn càng yêu thích.

“Cô bé thật đáng yêu, người tới là khách, là nhà họ Trần bà đón tiếp không chu đáo.”
Đôi mắt Trần Tư Hành hơi sáng lên: “Có thể giải quyết sao?”

Tần Nguyễn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nghe khẩu âm của cô dường như không phải người thủ đô, cô đến từ phía Nam à?”
Khóe môi Trần Kính Nghi thoáng cong lên thành một nụ cười, vẻ mặt Nghê Bội Bội hiền lành, nhìn người bạn già bằng ánh mắt đầy tình cảm.

Họ rõ ràng là một cặp vợ chồng già, nhưng hai người không hề ra vẻ và cũng không khiến mọi người cảm thấy khó chịu.
Nửa tiếng sau, có tiếng động từ trên lầu.

Trần Kính Nghi đỡ Nghê Bội Bội chậm rãi đi xuống lầu, hai người nhìn thấy Tần Nguyễn vẫn còn ở đây thì lịch sự chào hỏi vài câu, sau khi xã giao xong, hai vợ chồng đi về phía phòng hoa ngoài trời cách đó không xa.
Thấy cha mẹ lại có ý kiến trái ngược nhau, Trần Tư Hành đứng dậy đi về phía Tần Nguyễn: “Thật xin lỗi, sức khỏe của mẹ chị không tốt, trong phòng có người bệnh nên không mời Tần tiểu thư vào, để chị đưa em xuống lầu.”

“Xin lỗi vì đã làm phiền.”
Tần Nguyễn thu hồi tầm mắt, cùng Trần Tư Hành lần lượt đi xuống.

Một lần nữa ngồi ở phòng khách, Lâm Hạo đã tiễn Tống bán tiên rời đi, anh ta đang đứng trong phòng khách cùng với Hoắc Chi.
Trong thông tin điều tra mà Hoắc Chi đưa cho Tần Nguyễn, có ghi rằng nhà họ Trần bây giờ đã là người của thủ đô, nhưng không biết tại sao họ lại định cư ở đây.

Trần Tư Hành cau mày nhìn Tần Nguyễn, thản nhiên nói: “Tôi điều hành một công ty công nghệ, mấy năm nay trọng tâm công việc của tôi đều phát triển ở thủ đô, cha mẹ tôi sống ở thành phố Thanh nên không thể chăm sóc được, vì vậy vài năm trước tôi đã đưa họ đến thủ đô.”
Không biết chuyện này có liên quan gì đến tình trạng sức khỏe của mẹ, Trần Tư Hành cảm thấy không có gì phải che giấu nên đã nói ra sự thật: “Mấy năm trước chúng tôi chuyển đến thủ đô, quê quán của chúng tôi là thành phố Thanh ở phía Nam.”

“Chẳng trách.” Trên mặt Tần Nguyễn lộ vẻ hiểu rõ, cô trầm ngâm nhìn chằm chằm Trần Tư Hành: “Tại sao gia đình cô lại đến định cư ở thủ đô?”
Vẻ mặt cô ta vô cùng kinh ngạc, sự nghi ngờ trong mắt cũng rất rõ ràng.

Tần Nguyễn đặt cốc nước xuống, vắt tréo chân, tư thế lười biếng, khí thế toàn thân thoáng chốc thay đổi.
Hả?”

Trần Tư Hành đang suy nghĩ về cách giải quyết cơn ác mộng của mẹ mình, cô ta mở to mắt, ngạc nhiên nhìn Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn mỉm cười: “Không thể, tốt nhất đừng để cha cô biết thân phận của tôi.”

Trần Tư Hành cau mày, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
Ba người nhà họ Trần lần lượt ngẩng đ2ầu nhìn ra ngoài cửa.

Nghê Bội Bội thấy một cô gái đứng ngoài cửa, khí chất lạnh lùng, khuôn mặt ngọt ngào và quyến 0rũ, trong mắt bà ấy nổi lên ý cười, nếp nhăn trên khóe mắt cũng sâu thêm một chút.
Trần Tư Hành cảm thấy Tần Nguyễn có lẽ không phải đại sư Huyền học có năng lực, nếu không sẽ không hỏi những chuyện lặt vặt này.

Trần Tư Hành cảm thấy nói chuyện với đối phương thật lãng phí thời gian, nhưng do được giáo dục tốt khiến cô ta vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện.
Bà ấy đối xử với Tần Nguyễn bằng thái độ thân thiện, nhưng ông Trần lại tỏ vẻ không vui: “Sức khỏe vợ tôi không tốt, vì vậy tôi sẽ không mời cháu vào.”

Nghê Bội Bội vỗ mu bàn tay ông ấy, bất mãn nói: “Kính Nghi, đừng dọa cô bé.”
Khi đi ngang qua tủ trưng bày bên trái, bọn họ nhìn thấy một chiếc bình sứ vỡ trên mặt đất.

Nghê Bội Bội khẽ thở dài: “Chiếc bình vỡ mà không có ai thu dọn, Tư Hành à, lát nữa bảo thím Trương đến quét dọn đi.”
“Vâng thưa mẹ.” Trần Tư Hành vội vàng đồng ý vì sợ mẹ không vui.

Trần Kính Nghi đỡ vợ mình đi về phía nhà hoa, cũng không có bất kỳ dao động cảm xúc nào đối với chiếc bình hoa vỡ.
Nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Nguyễn, cô ta bỗng gật đầu: “Mẹ tôi mỗi buổi chiều đều đi nhà hoa, lát nữa tôi đưa cô đến đó.”

Hai người ngồi ở dưới lầu không trò chuyện với nhau nữa, ai nấy đều lấy điện thoại di động ra làm việc của mình.
Trong lòng Trần Tư Hành không hoàn toàn tin tưởng Tần Nguyễn, cô ta hỏi dò: “Vậy theo cô thì mẹ tôi bị làm sao vậy? Chẳng lẽ mẹ tôi bị dính phải thứ gì đó bẩn thỉu, hoặc va chạm vào cái gì?”

Nhìn thấy dáng vẻ nửa mong chờ nửa nghi ngờ trong mắt Trần Tư Hành, Tần Nguyễn bình tĩnh gật đầu: “Đúng là có vấn đề.”
Trần Tư Hành ngồi trên ghế sô pha, khuôn mặt lộ vẻ bất an, Tần Nguyễn cầm chén trà trên bàn lên uống một ngụm.

Nhìn sắc mặt của người đối diện càng ngày càng kém, Tần Nguyễn khẽ nói: “Cô Trần, thật ra tôi là Thiên sư, tôi có quen với đại sư Tống mà cô mời đến hôm nay, tôi cũng biết chút ít về chuyện của gia đình cô.”
“Con gái nhà ai trông xinh quá.”

Khuôn mặt Nghê Bội Bội có những nếp nhăn nhẹ, mái tóc trên đầu xen lẫn đen trắng, đôi mắt không sáng nhưng ấm áp, bà ấy cũng là một người hiền lành giống ông cụ Trần.
Ông cụ Trần Kính 7Nghi lắc đầu cười, tỏ vẻ bất lực với con gái đang ngồi bên giường.

Tần Nguyễn đứng ở cửa, nhìn ba người trong phòng 7tuy ý kiến khác nhau nhưng bầu không khí lại vô cùng ấm áp, cô giơ tay gõ cửa.
Tần Nguyễn cúi đầu kiểm tra điện thoại di động, phát hiện gần đây có rất nhiều tin tức giải trí, gương mặt các ngôi sao đều xa lạ, không có nét gì đặc biệt.

Không biết tại sao, Tần Nguyễn đột nhiên nhớ đến Tiêu Vân Sâm.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.