Nhìn cô gái xinh đẹkp trước mặt, cô ta tò mò hỏi: “Chị còn chưa biết tên em là gì, tại sao lại đến một nơi vắng vẻ như thế này?”
“Em họ Tần, gọi là Tcần Nguyễn ạ, em vẫn đang là sinh viên...” Dưới sự điều khiển của Tần Nguyễn, sắc mặt của Tống bán tiên và mấy người bạn của mình đều tốt lên rất nhiều.
Vài người nằm trên mặt đất vì sinh khí đã trở về nên chậm rãi mở mắt ra.
Khi bọn họ nhìn thấy Tống bán tiên và Tần Nguyễn, vẻ mặt họ thay đổi liên tục, vừa nhẫn nhịn lại khó xử, còn có cả sự sợ hãi không thể che giấu được. Đôi mắt đầy ý cười của Tần Nguyễn nhìn về phía gương mặt nhăn nhó đầy sợ hãi của Tống bán tiên, cô rất thấu hiểu mà nói: “Chú Tống, thời gian không còn sớm nữa, chú cũng trở về đi, nơi này có tôi rồi chú không cần phải lo lắng đâu.”
Tống bán tiên nghe vậy thì lập tức gật đầu, nghĩ đến lúc nguy hiểm khi bị lệ quỷ kính kế, ông ta ngượng ngùng nói: “Chuyện ở nhà họ Trần có thể có một chút phiền phức, tôi ở lại giúp cô cũng đỡ nguy hiểm hơn.”
Cho dù sợ chết thì ông ta cũng không thể để Tần Nguyễn ở đây một mình được. Cô liếc sang thím Trương đang đứng trong phòng ăn, thấy khuôn mặt bình tĩnh không có biểu cảm gì của bà ta, đôi mắt đen dán chặt vào miếng khoai tây chiên dưới chân, khóe môi Tần Nguyễn khẽ cong lên.
Nhà họ Trần này đúng là thú vị.
Nhà họ Trần không có quỷ, có chăng chỉ là lòng người quấy phá mà thôi. Tần Nguyễn đưa mắt nhìn bóng lưng đi xa của Trần Tư Hành rồi cũng chậm rãi đứng dậy, cô không đi theo cô ta lên lầu mà từ tốn đi đến chỗ tủ trưng bày ở bên trái.
Ở giữa trưng bày một chiếc bình sứ màu xanh lam, trên chiếc bình này có một luồng sát khí rất nhạt, bên trong còn đựng mấy luồng sinh khí yếu ớt, một trong số đó thuộc về Tống bán tiên.
Tần Nguyễn vươn tay ra sờ vào chiếc bình sứ kia. Cô vừa dứt lời thì trên lầu vang lên tiếng hét chói tai.
Tiếng hét khàn khàn già nua, đầy đau đớn và giày vò.
Nghe thấy tiếng hét thảm thiết của mẹ, Trần Tư Hành đứng phắt dậy và lao lên trên lầu. Một ông già trong số đó nhớ lại lúc mình dính bẫy, bị rơi vào trong ảo cảnh, mặc dù biết rất rõ sinh khí của mình bị đánh cắp, nhưng không có cách nào phản kháng thì vội vàng từ dưới đất bò dậy.
Ông ta chắp tay với Tống bán tiên rồi nói với giọng vừa khách sáo vừa vội vàng: “Lão Tống à, tôi đột nhiên nhớ ra trong nhà còn có việc, tôi đi trước đây, tôi không có duyên với vụ làm ăn này rồi, lần sau chúng ta gặp lại nhé!”
Nói xong, ông ta rời khỏi nhà họ Trần. Nếu cô mà xảy ra chuyện thì đừng nói ông ta khó giữ cái mạng nhỏ này, mà mọi người trong nhà ông ta cũng gặp nạn theo.
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ dưới chân, cô nói bằng giọng khá kiên quyết: “Không cần đâu, tôi biết rõ chuyện của nhà họ Trần rồi, chú ở lại cũng không giúp được gì.”
Cô ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười đầy ẩn ý sâu xa. Ngay sau đó, một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện.
Tống bán tiên cùng mấy người bạn của ông ta đột nhiên xuất hiện trên mặt đất, tư thế xiêu xiêu vẹo vẹo.
Nhìn thấy mấy người này, trên mặt Tần Nguyễn không có bất kỳ sự ngạc nhiên nào, như thể đã biết trước rằng nhóm Tống bán tiên bị nhốt ở trong chiếc bình sứ vậy. Nghe cô nói như thế, Tống bán tiên vô cùng biết điều rời đi, trước khi đi còn dặn dò Tần Nguyễn nhất định phải chú ý cẩn thận, ông ta còn tả lại hình dáng của lệ quỷ mà ông ta nhìn thấy lúc bị sập bẫy.
Tần Nguyễn gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, sau đó bảo Lâm Hạo đích thân đưa Tống bán tiên ra khỏi nhà họ Trần.
Đứng im lặng tại chỗ một lúc, Tần Nguyễn nói với Hoắc Chi: “Cô ở dưới này chờ, tôi đi lên lầu nhìn xem.” Tần Nguyễn nói với Trần Tư Hành những gì mà cô vừa mới nói với ông cụ Trần.
“Ahahh... Đừng!!!”
“Cút đi, cút ahhhh... Đừng mà!!!” “A Bội, em lại gặp ác mộng à, uống nước đi đã.”
Đây là giọng nói lo lắng của ông cụ Trần, trong giọng nói ôn hòa ấy có cả sự đau đớn khó kìm nén.
“Mẹ, thế này mãi cũng không được. Hôm nay rõ ràng là con đã mời đại sư tới, nhưng đến giờ vẫn chẳng thấy mặt mũi họ đâu, không biết có phải là họ đột nhiên đổi ý hay không nữa. Có một người bạn của con nói đạo sĩ của môn phái Ngọc Tinh rất lợi hại, mặc dù nhà họ Trần chúng ta không có quyền thế, nhưng cũng may còn có ít tiền, để con đưa mẹ đi đến môn phái Ngọc Tinh nhờ giúp đỡ nhé?” Cô khẽ khua đầu ngón tay, chiếc bình sứ rơi xuống đất.
“Choang!”
Bình sứ vừa chạm đất là vỡ thành từng mảnh nhỏ. “Lão Tống...”
Tống bán tiên chưa kịp mở miệng nói gì, cứ như vậy trơ mắt nhìn bọn họ bỏ trốn mất dạng.
Thật ra, ông ta cũng rất muốn rời khỏi nơi thị phi này, nhưng nghĩ đến chuyện mình mời Tần Nguyễn đến hỗ trợ mà lúc này lại chạy trốn thì sau này làm sao dám nhìn mặt người ta nữa. Mấy ông già khác thấy vậy thì quay ra nhìn nhau, sau đó lần lượt đứng dậy cáo từ.
“Lão Tống, đến giờ cháu tôi tan học rồi, con dâu tôi lại đi công tác nên tôi phải về đón cháu đây!”
“Lão Tống, bà nhà tôi đang ốm, tôi về trước nhé!” Một giọng nói suy yếu vang lên theo.
Đây chính là giọng của bà cụ lúc trước gào thảm thiết, trong giọng nói khàn khàn của đối phương có sự thân mật với con mình.
Tần Nguyễn đứng trước cửa phòng ngủ, đôi mắt hồ ly sâu không thấy đáy liếc nhìn trong phòng. Thím Trương nhìn xoáy sâu vào nhóm Tống bán tiên rồi quay người bước vào phòng ăn với vẻ mặt thờ ơ.
Tống bán tiên vốn định chờ chết, nhưng không ngờ tình thế lại được lật ngược, ông ta xuất hiện trở lại trong phòng khách của nhà họ Trần. Khi nhìn thấy Tần Nguyễn đứng trước mặt mình, ông ta biết mình đã được cứu, lúc này nước mắt tuôn đầy mặt.
“Đạo hữu Tần à, rốt cuộc thì cô cũng đã đến, muộn thêm một chút nữa là cô chỉ nhìn thấy xác của tôi thôi đấy!” Hoắc Chi: “Phu nhân chú ý an toàn.”
Tần Nguyễn ừ một tiếng, rồi nhấc chân đi lên lầu.
Khi vừa đặt chân lên hành lang tầng hai, Tần Nguyễn nghe thấy âm thanh từ phòng ngủ chính truyền đến. Cô thấy trong phòng có bà cụ đang ngồi trên giường, dựa vào ngực của ông cụ Trần và cô Trần đang ngồi ở mép giường cầm tay bà cụ.
Trần Tư Hành vẫn cố gắng thuyết phục: “Mẹ à! Làm gì có người nào gặp ác mộng cả một tháng trời chứ, sức khỏe của mẹ bây giờ kém đến mức nào rồi, đi bao nhiêu bệnh viện cũng không kiểm tra được là mẹ bị bệnh gì. Chưa biết chừng mẹ thật sự bị thứ gì đó bám vào, hoặc là bị trúng tà, con tìm đại sư Huyền học đến xem cho mẹ cũng là để yên tâm hơn, việc này mẹ nhất định phải nghe con.”
Bà cụ Trần vỗ vỗ mu bàn tay của Trần Tư Hành và nói với giọng oán trách: “Dù gì cũng là sinh viên đứng top đầu của trường đại học danh tiếng mà lại mê tín như vậy, nói ra con không sợ bị người ta chê cười à.”