Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1144: Lệ quỷ quá hung tàn, dùng trận pháp cướp sinh khí



Nhìn dáng vẻ tức giận đến xù lông của Lâm Hạo, không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào trên khuôn mặt Ngụy Ân, khiến người ta không nắm bắt1 được tâm tình của anh ta và anh ta vẫn giữ vẻ mặt gợi đòn kia.

Nhưng ý cười trong mắt anh ta như sắp trào cả ra ngoài.

N2gụy Ân nói: “Tạm thời anh sẽ không rời khỏi nhà họ Hoắc.” Hoắc Chi: “Đang ở ngoài cửa ạ.”

“Bảo anh ta vào đây, cô chuẩn bị xe đi, tôi muốn đi ra ngoài.”

“Vâng, thưa phu nhân.”
May là có người giới thiệu, cô Trần tìm tới quầy hàng của Tống bán tiên ở gầm cầu vượt.

Vì đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, cô ta còn để Tống bán tiên dẫn theo vài người nữa tới và nói rằng chỉ cần có thể giải quyết được vấn đề của mẹ cô ta thì tiền bạc không thành vấn đề.

Đối với Tống bán tiên thì đây là một vụ làm ăn lớn, ông ta bèn mời mấy đồng nghiệp già đi cùng mình.
Sau khi ngủ được một tiếng, Tần Nguyễn bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Cô cũng không mở mắt ra mà đưa tay bóp mi tâm, cất giọng khàn khàn: “Vào đi.”

Hoắc Chi đẩy cửa phòng đi vào, cô ta đứng ở bên cạnh giường và hạ thấp giọng, nói: “Phu nhân, Lâm Hạo tới ạ, anh ta nói mình nhận được một cuộc điện thoại từ đại sư Tống ở gầm cầu vượt, ông ấy đang chờ phu nhân đến cứu mạng ạ.”
Thấy sức khỏe của mẹ mình càng ngày càng kém đi, thân là con gái, cô Trần vô cùng sốt ruột, miệng như muốn bốc lửa.

Trong một bữa tiệc nào đó, sau khi được đối tác làm ăn nhắc nhở, cô Trần mới nhờ những người trong giới Huyền học giúp đỡ.

Tuy cô ta là doanh nhân giàu có, nhưng ở trong mắt những gia tộc lớn thì chỉ như một hạt bụi, nên đương nhiên không thể tiếp xúc được với những đại sư giới Huyền học có thực lực kia.
Nghe thấy từ gầm cầu vượt, Tần Nguyễn đang nằm ở trên giường đột nhiên mở mắt.

Tống bán tiên khá thân quen với cô, đừng quên sau khi sống lại, luồng sát khí đầu tiên mà cô thu thập được là đến từ ông ấy.

Biết ông ấy gặp nguy hiểm, Tần Nguyễn lập tức xốc chăn đang đắp trên người, ngồi dậy, xuống đất xỏ giày rồi đi vào phòng thay quần áo, vừa đi cô vừa hỏi: “Lâm Hạo đang ở dưới lầu à?”
Nhìn thấy Ngụy Ân còn sống, trong lòng anh ta mừng rỡ nhiều hơn là tức giận, nhưng cũng chỉ là nhiều hơn một chút mà thôi.

Lâm Hạo và Ngụy Ân quay lưng lại với nhau, cả hai đi về hai hướng khác nhau.

Nhưng ở một góc độ không thể nhìn thấy được nhau, họ đều nở một nụ cười, hai gương mặt trông khá giống nhau đầy vẻ nhẹ nhõm và vui mừng.
Cô nói với Lâm Hạo đứng bên ngoài: “Anh xuống dưới nói với Hoắc Chi, bảo cô ấy điều tra chi tiết về địa chỉ mà Tống bán tiên gửi.”

Rõ!”

Lâm Hạo không ngẩng đầu, quay người rời khỏi phòng ngủ.
Ông ta nghĩ đó hẳn là chủ thuê của vụ làm ăn lần này – người họ chưa từng nhìn thấy kể từ khi bước chân vào căn biệt thự, nhưng trong lúc rảnh rỗi họ đi tham quan căn phòng khách được chủ nhà trang trí cực kỳ xa hoa lộng lẫy, thì không cẩn thận giẫm vào cạm bẫy.

Vậy thì chắc bọn họ vẫn còn đang ở trong phòng khách của biệt thự này.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của một người phụ nữ ở bên ngoài trận pháp, Tống bán tiên khẩn trương nuốt nước bọt.
Nếu không phải ông ta mang theo pháp bảo cứu mạng, thì giờ phút này ông ta cũng giống như mấy ông già hôn mê xung quanh, trên mặt nở nụ cười vui sướng hoặc thỏa mãn và đều sẽ bị hút sinh khí trong giấc ngủ.

Lần này gặp phải lệ quỷ quá hung tàn, nó không giết những lão già như bọn họ, mà dùng trận pháp cướp đoạt sức sống của họ.

Nhìn thời gian trôi qua từng giây từng phút mà không đợi được Tần Nguyễn đến cứu, trái tim Tống bán tiên cảm thấy lạnh lẽo.
Nhưng bệnh viện lại bảo sức khỏe của bà cụ rất ổn, chỉ là gần đây nghỉ ngơi không được tốt thôi, nên bớt suy nghĩ nhiều.

Mặc dù bệnh viện không tìm ra được bệnh gì, nhưng mẹ của cô Trần vẫn gặp ác mộng hàng đêm.

Dù thế, bà cụ cũng chẳng để ý đến chuyện này, cả ngày vui vẻ, cùng cha của cô Trần chăm sóc hoa cỏ cây cảnh.
...

Khu đông là khu biệt thự biệt lập cách xa khu trung tâm ồn ào.

Tống bán tiên cùng các đồng nghiệp của ông ta đang bị mắc kẹt trong ảo cảnh, chính xác là một trận pháp khiến cho người ta xuất hiện ảo giác.
Tần Nguyễn hỏi ba câu liên tiếp, bước chân không dừng lại, đi về phía phòng tắm.

Lâm Hạo trả lời rõ ràng: “Đại sư Tống có gọi cho cô nhưng không liên lạc được, nên gọi điện cho tôi, tình hình hiện giờ của ông ấy hẳn là tương đối nguy hiểm. Đại sư Tống đã gửi địa chỉ cho tôi rồi, nơi xảy ra chuyện ở ngay khu đông, cách khu nhà họ Hoắc khoảng nửa giờ đi đường.”

Tần Nguyễn đi vào phòng tắm rửa mặt, cơn buồn ngủ cũng bị rửa sạch sẽ.
Tần Nguyễn đi vào phòng thay quần áo, dùng tốc độ nhanh nhất đổi một bộ quần áo thoải mái, chân đi đôi giày lười màu trắng, cả người tràn ngập hơi thở thanh xuân.

Thấy Lâm Hạo đứng trong phòng ngủ, cô giơ tay lên buộc tóc, dùng dây chun đen trên cổ tay buộc thành đuôi ngựa.

“Tại sao Tống bán tiên lại gọi điện thoại cho anh? Tình hình hiện tại của ông ấy như thế nào? Anh có biết địa chỉ nơi xảy ra chuyện không?”
Lâm Hạo sửng sốt, sau đó anh ta ra vẻ lạnh lùng, nói: “Tốt nhất là như 7thế!”

Lâm Hạo quét mắt nhìn mấy ám vệ đi ra từ biệt thự, anh ta trừng mắt với Ngụy Ân một cái rồi quay người rời đi.

Ngườ7i anh ta tìm kiếm nhiều năm nay lại xuất hiện ở nhà họ Hoắc, thân phận của đối phương nhất định không đơn giản.
Đáng tiếc, tiền còn chưa nhận được mà đã ném đi nửa cái mạng rồi.

Mẹ! Mẹ không sao chứ?!”

Lỗ tai của Tống bán tiên khẽ nhúc nhích, ông ta nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Hiện tại, Lâm Hạo2 là thuộc hạ đắc lực bên cạnh Tần Nguyễn, trong khoảng thời gian này anh ta cũng đã làm một số công việc, nên biết thời gian gần đây tron0g nhà họ Hoắc có mấy thuộc hạ trở về từ nhiệm vụ bí mật bên ngoài.

Anh ta không biết tại sao những người năm đó có liên quan đến tộc Pháp Sư, lại có mối liên hệ với nhà họ Hoắc.

Trong lòng có quá nhiều câu hỏi, lòng hiếu kỳ như cào xé tim phổi của Lâm Hạo.
“Ahhhh...”

Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết, khàn khàn vang lên bên ngoài trận pháp.

Tống bán tiên vô thức ngồi thẳng người lên.
Dù mới chỉ gặp qua một lần, nhưng ông ta vẫn nhớ giọng nói của đối phương.

Nghe thấy tiếng kêu đầy lo lắng và nức nở của cô Trần, Tống bán tiên có trực giác không lành.

Cũng không biết bà cụ nhà này làm thế nào trêu chọc phải lệ quỷ, mà bị hại thành như vậy.

Khi rơi vào trận pháp, hình như ông ta nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, đối phương có mái tóc hoa râm, nên ông ta cho rằng bà cụ Trần đã trêu chọc phải một con quỷ già rồi.

Ngoại trừ tiếng hét chói tai của bà cụ Trần lúc ban đầu, cùng tiếng hỏi thăm lo lắng của cô Trần, Tống bán tiên không còn nghe thấy những âm thanh khác.

Không biết là do bên ngoài không xảy ra biến cố nào nữa, hay là lệ quỷ đã dùng trận pháp để chặn thính giác của ông ta rồi.

...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.