Gương mặt của ông cụ hòa ái thân thiện, ngũ quan cũng khá đẹp, dễ dàng nhận ra khi ông cụ c2òn trẻ cũng là một anh chàng đẹp trai. Ông cụ đặt bình tưới trong tay7 xuống, sau đó thong thả bước tới, trong từng cử chỉ đều có sự tu dưỡng và phong độ.
Nhìn thấy đối phương đến gần, đôi môi đỏ của2 Tần Nguyễn chậm rãi cong lên. Trần Tư Hành nhìn Hoắc Chi và Lâm Hạo, khí thế của hai người này đúng là giống vệ sĩ thật.
Vẻ cảnh giác và nghi ngờ trong mắt cô ta biến mất, cô ta tránh người sang một bên để nhóm Tần Nguyễn đi vào. Tần Nguyễn thấy Trần Tư Hành đang đánh giá Hoắc Chi và Lâm Hạo sau lưng mình thì bước lên phía trước, gương mặt quyến rũ động lòng người nở nụ cười nhẹ, cô giải thích: “Bọn họ là vệ sĩ của em. Dạo gần đây trị an không được tốt lắm, thường xuyên nghe thấy tin tức nói chỗ này xảy ra chuyện, chỗ kia có tai nạn mà, chứ ngày nào cũng có hai cái đuôi đi theo, em thấy phiền não lắm.”
Tần Nguyễn giống như một cô bé phàn nàn về cha mẹ mình, thần thái hồn nhiên, vô hại làm cho người ta thương tiếc. Tần Nguyễn nhìn đối phương một lúc, Trần Tư Hành thấy thế thì giải thích: “Thím Trương là người hầu trong nhà chị, thím ấy không biết chữ, từ nông thôn lên thành phố kiếm việc làm, vì nhiều người không thuê thím ấy nên mẹ chị đã mời thím ấy về nhà làm ít việc. Không ngờ mới thế mà thím ấy đã làm hơn 20 năm. Thím Trương không lấy chồng cũng không có con cái, bao nhiêu năm nay gia đình chị vẫn coi thím ấy như người thân trong nhà. Chị thì bận rộn công việc, nên cuộc sống thường ngày của cha mẹ chị đều do một tay thím ấy lo liệu.”
Tần Nguyễn mỉm cười, trong mắt lấp lánh ánh sáng trong trẻo thuần khiết, hai mắt cô cong thành hình trăng lưỡi liềm. Ông cụ còn chưa kịp nói gì thì cô đã lên tiếng trước: “Cháu chào ông, xin lỗi đã quấy rầy ông ạ, c0húng cháu đi ra ngoài chơi mà quên mang theo nước, chúng cháu muốn vào nhà xin một ly nước ạ.”
Trên mặt ông cụ Trần nở một nụ cười hiền hòa, ông đưa tay kéo cổng ra, thái độ thân thiện nói: “Mấy cháu vào đi, nhưng trong nhà ông đang có bệnh nhân, các cháu đừng làm ầm ĩ quá nhé.” Ông cụ Trần nghiêng đầu mỉm cười nhìn ba người Tần Nguyễn, ông ấy thuận miệng hỏi: “Giờ đã qua mùa hoa rồi, xung quanh nơi này cũng không có gì đẹp để xem, các cháu nghĩ thế nào mà lại tới đây chơi vậy?”
Ông ấy giống như đang nói chuyện phiếm, chỉ thuận miệng hỏi một chút mà thôi. Mỗi một bước đi, Tần Nguyễn đều đang dùng lực Minh Thần tìm kiếm tung tích của Tống bán tiên.
Trần Tư Hành hô to về phía phòng ăn: “Thím Trương, có khách tới nhà, thím rót mấy cốc nước và chuẩn bị chút đồ ăn vặt nhé.” Nụ cười trên gương mặt của ông cụ Trần vẫn không thay đổi, ông ấy đi lên phía trước, dùng giọng điệu thân mật và yêu thương nói: “Tư Hành à, đây là các sinh viên đi ngang qua, họ vào xin cốc nước.”
Trần Tư Hành cũng chính là cô Trần đã mời nhóm Tống bán tiên, nghe cha mình nói ba người Tần Nguyễn là sinh viên, khóe mắt cô ta không tự chủ được hơi giật giật. Bảo cô bé đi trước này là sinh viên thì cô ta còn tin, chứ hai người đi phía sau có khí thế không tầm thường, nữ thì có gương mặt xinh đẹp nhưng lạnh như băng, còn nam thì không thể che giấu được khí thế bá đạo và mạnh mẽ, hai người này có nhìn thế nào cũng thấy không phải là sinh viên.
Hơn nữa, khí thế trên người họ thậm chí còn mạnh hơn cả người làm chủ là cô ta đây. Nhìn thấy nhóm Tần Nguyễn, đối phương khẽ nhíu mày, tuy trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt lại biểu lộ rõ ràng là không chào đón bọn họ tới.
Người phụ nữ trung niên lên tiếng hỏi: “Ba, đây là?” Nếu như ở ngoài sân, Tần Nguyễn không hề phát hiện ra hơi thở của Tống bán tiên.
Thì khi cô bước chân vào phòng khách của nhà họ Trần, cô nhanh chóng bắt được hơi thở của Tống bán tiên còn sót lại ở nơi này. Hoàn cảnh xung quanh biệt thự của nhà họ Trần rất đẹp, hoa lá cỏ cây um tùm, ở phía đông còn có một khu rừng rất lớn.
Trước khi Tần Nguyễn đến đây đã bảo Hoắc Chi điều tra thông tin chi tiết về khu vực này, nên cô biết mọi thứ về những người sống ở đây, bao gồm cả những sinh viên mỹ thuật đến đây trong khoảng thời gian này và một số khách du lịch đến dã ngoại và cắm trại. “Ba biết rồi.”
Ông cụ Trần vỗ vỗ vai con gái, rồi bước từng bước chân nặng nề rời đi. “Vâng, tiểu thư.”
Một người phụ nữ trung niên mặc tạp dề bước ra từ phòng ăn, khuôn mặt người này vô cảm, cả người u ám. Cô giống như cảm thấy chuyện này rất mới lạ, đôi mắt sáng ngời, giống một cô gái nhà giàu không rành sự đời mà đưa ra nhận xét: “Thím Trương đúng là người biết báo ơn.”
“Nhiều năm qua may mà có thím Trương, chứ không thì chị cũng không có tinh lực dốc sức đi làm việc ở bên ngoài.” Nhưng điều thu hút sự chú ý nhất là khí chất của ông cụ, rất ấm áp, như tắm dưới ánh mặt t7rời.
Nhìn thấy người lạ đứng ngoài cửa, ông cụ lộ rõ vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt hiền từ. Trong lúc hai cha con nhà họ Trần đang nói chuyện, Tần Nguyễn cũng không quấy rầy, cô đánh giá phòng khách được trang trí xa hoa phú quý.
Trong căn phòng khách này, cho dù là đồ trang trí hay bức bích họa trên tường, còn có chiếc bàn gỗ nguyên khối trước mặt cùng đồ đạc xung quanh, đều là những thứ quý giá khó tìm. Cô mỉm cười dịu dàng nói cảm ơn, rồi dẫn Lâm Hạo và Hoắc Chi bước vào phòng khách của nhà họ Trần.
Mỗi bước đi của Tần Nguyễn trông có vẻ bình thường, nhưng thực chất nơi cô giẫm xuống đều để lại một chút ánh sáng màu vàng kim mờ nhạt. Khoảnh khắc cô bước chân vào biệt thự của nhà họ Trần, cô đã nhận ra có điều gì đó không ổn ở đây, nơi đây có thứ khí tràng mà cô không thể nhìn rõ.
Nói là sát khí thì không giống, mà âm khí thì còn chưa tới, quỷ lực càng không phải. Trần Tư Hành đưa ba người họ đến chiếc ghế sô pha trong phòng khách và mời họ ngồi xuống.
Tần Nguyễn cũng không khách sáo, cô thản nhiên ngồi xuống, Hoắc Chi và Lâm Hạo đứng ở phía sau cô. Ông cụ Trần cũng không ở lại, ông ấy nhìn con gái, vẻ mặt buồn bã, nói: “Tư này, ba lên lầu xem mẹ con đây, con tiếp đãi mấy cô cậu trẻ tuổi này nhé.”
Trần Tư Hành nhớ đến chuyện mẹ mình lại mới gặp ác mộng, thì nụ cười khi trò chuyện với Tần Nguyễn liền biến mất, cô ta nói giọng nặng nề: “Ba, con biết rồi, ba lên lầu nhẹ nhàng thôi nhé, mẹ vừa nằm ngủ ạ.” Ông cụ Trần nghe vậy thì cười cười không hỏi lại, giống như ông ấy cũng chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.
Khi ông cụ dẫn ba người Tần Nguyễn vào nhà, một người phụ nữ trung niên ăn mặc già dặn bước ra từ trong nhà. Tần Nguyễn cũng đã có chuẩn bị từ trước, nói dối ngay: “Cô giáo dạy mỹ thuật của chúng cháu cho bài tập về nhà ạ, cháu đến đây là để tìm đề tài. Gần đây có một số bạn học của cháu cũng tới đây, cháu nghe các bạn ấy giới thiệu bèn tới thử vận may, biết đâu lại có cảm hứng ạ.”
Trong lời nói của cô lộ ra sự hoạt bát của thiếu nữ, cùng sự lo lắng khi cô giáo giao bài tập về nhà. Và thứ khiến cô chú ý nhất là chiếc bình màu xanh lam đặt trên tủ trưng bày ở bức tường phía bên trái.