Anh ta có thể cảm thấy cấm chế trên người mình không còn nữa. Hoắc Vân Tiêu cũng không phải là gã cầm thú không có tự chủ, nhưng cũng phải mãi đến hừng đông thì anh mới buông Tần Nguyễn ra.
Trong lúc đắm chìm, anh cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể mình tiết ra ngoài, làm anh không khống chế được mà muốn làm nhiều lần. Với khứu giác nhạy bén của mình, Tần Nguyễn vừa nhìn thấy anh là sẽ phát hiện ra chỗ không bình thường ngay.
Anh cũng không sợ Tần Nguyễn phát hiện sức mạnh của mình tiết ra ngoài, mà chỉ sợ hơi thở quen thuộc sẽ làm cho đối phương sớm khôi phục trí nhớ. Hoắc Vân Tiêu đóng ngăn kéo lại, đứng dậy và cầm lấy áo khoác vắt trên ghế.
Anh vừa mặc áo vào, vừa hỏi: “Anh đã xác nhận lại thời gian với phía thầy Tuệ Thành chưa?” Hoắc Vân Tiêu ngồi trong văn phòng, một tay gối đầu, lạnh nhạt nhìn chuỗi vòng Khôn Thiên Minh bị vỡ năm hạt trong lòng bàn tay.
Mới tối hôm qua, chuỗi tràng hạt lại bị vỡ thêm một viên. Phó Ngọc Hành xoa đầu của em trai đang nằm trong lòng mìnah, trên môi anh ta nở nụ cười, như trút được gánh nặng trên người, tâm trạng anh ta thoải mái hơn rất nhiều.
“Bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc nhè, em không sợ bị người ta cười cho à.” Anh ta xoa trán và lùi về phía sau, vẻ mặt không tự chủ được mà lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ, cầu xin tha thứ: “Em ba à, em tha cho anh đi, mới sáng sớm mà anh đã bị em hun cho hoa mắt chóng mặt rồi, anh vừa mới khỏi bệnh thôi đấy.”
Hoắc Vân Tiêu dừng lại, cúi đầu ngửi thử, anh tò mò hỏi: “Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?” Chùa Nam Ẩn nằm trên núi Kinh Tiêu ở thủ đô.
Ngày xưa còn có người đi lên núi Kinh Tiêu, nhưng ngày nay lại không thấy bóng dáng một người nào. “Vậy klà tốt rồi, quá tốt rồi!”
Vệ Lâm Thần rơm rớm nước mắt, nhìn thấy Phó Ngọc Hành nở nụ cười vui vẻ thoải mái, anh ta không kìcm lòng được mà vùi đầu vào trong ngực anh hai, cơ thể khẽ run lên. Thời kỳ nguy hiểm khi mang thai của Tần Nguyễn đã qua, Hoắc Vân Tiêu muốn gần gũi với cô, ban đêm dưới ánh đèn mờ, bàn tay anh khẽ vuốt ve làn da khiến người ta phải kích động, hai bên lại cùng muốn nên mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên mà đến.
Đáng tiếc nửa đường lại xảy ra biến cố. Anh ta ngẩng đầu và khẽ gật đầu với Tần Nguyễn đứng trước mặt: “Cảm ơn Hoắc phu nhân đã cứu mạng.”
Tần Nguyễn thản nhiên nói: “Đừng khách sáo.” May mà lúc ấy lý trí của anh vẫn còn, biết Tần Nguyễn đang mang thai, nên dựa vào sự tự chủ mạnh mẽ của mình, cẩn thận ăn từng chút một để giải tỏa cơn đói khát về cả thể chất lẫn tinh thần của mình.
Mặc dù vậy, Tần Nguyễn vẫn bị ăn một phen đau khổ. Trước khi Hoắc Dịch Dung đến gần, anh mở ngăn kéo bàn làm việc ra và bỏ chuỗi hạt vào trong đó.
Tần Nguyễn rất ít khi tới công ty, chỉ có để chuỗi hạt ở công ty mới không bị cô phát hiện. Có người gõ cửa văn phòng.
Hoắc Vân Tiêu chẳng buồn nhấc mắt, cũng không lên tiếng. Trong khi nói chuyện, anh đi về phía anh hai nhà mình.
Hơi thở tử vong nồng nặc mùi máu tới gần, cùng với đó là cảm giác áp bách mạnh mẽ, khiến một lớp mồ hôi rịn ra từ trán của Hoắc Dịch Dung. Hoắc Dịch Dung đứng đối diện bàn làm việc, anh ta nhìn em ba ở trước mặt bằng ánh mắt nặng trĩu lo âu, trên gương mặt điển trai lộ ra vẻ sợ hãi không che giấu được: “Anh vừa gọi điện thoại cho thầy ấy rồi, thầy ấy đang đợi ở núi Kinh Tiêu.”
Hoắc Vân Tiêu ngẩng đầu lên nhìn thấy gương mặt nhăn nhó không cách nào khắc chế được của Hoắc Dịch Dung, khóe môi anh nhếch lên, trên mặt nở nụ cười thản nhiên: “Sao thế, anh bị hun cho khó chịu à?” Nhìn thấy đối phương, Tam gia khẽ mím môi, rồi nở một nụ cười nhạt nhẽo.
Tuệ Thành, cũng coi như là người quen cũ. Nhìn dáng vẻ không tự biết của anh mà Hoắc Dịch Dung cắn răng chỉ về phía Hoắc Khương cao 1 mét 8, dáng người đô con đang đứng ở trong góc phòng: “Em nhìn chú Khương đang run rẩy kìa, mùi ở trên người em thật sự khiến người ta không chịu nổi.”
Hoắc Vân Tiêu nhìn theo hướng anh ta chỉ và nhìn thấy Hoắc Khương đã bị mồ hôi thấm ướt hết quần áo, bắp chân run lẩy bẩy, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng. Buổi sáng, nhìn thấy vết đỏ trên mắt cá chân của Tần Nguyễn, cùng dấu răng đã mờ trên chân và vết bàn tay trên chiếc eo thon của cô, Hoắc Vân Tiêu vừa ảo não lại vừa cảm thấy thỏa mãn.
Sau đó, khi anh xuống lầu, những người hầu trong nhà vừa nhìn thấy anh đã ngã ngồi xuống đất. Khi đôi mắt hờ hững của Tuệ Thành nhìn anh qua cửa kính xe, Hoắc Vân Tiêu đẩy cửa xe ra và vẫy tay với đám người Hoắc Dịch Dung đã xuống xe ở phía sau, khiến họ đứng lại tại chỗ.
Anh bước từng bước một về phía Tuệ Thành. Sau hơn nửa giờ, cuối cùng thì chùa Nam Ẩn cũng hiện ra trước mắt.
Hoắc Vân Tiêu ngồi ở trong xe, xuyên qua cửa kính nhìn ngôi chùa cổ kính, ngoài cửa chùa có một người thanh niên mặc áo cà sa, người này có gương mặt cực kỳ xuất chúng. Đoàn xe của nhà họ Hoắc chậm rãi lái về phía núi Kinh Tiêu, trên đường lên núi họ cũng gặp được một số hòa thượng mặc áo của nhà chùa.
Hoắc Vân Tiêu đích thân lái xe lên núi, hôm nay cho dù là ai tới gần anh thì đều sẽ bị ảnh hưởng bởi sức mạnh bị tiết ra ngoài. Nghe anh trai nói thế, Vệ Lâm Thần càng không ngẩng đầu lên được, anh ta nghẹn ngào ôm eo anh trai.
Phó Ngọc Hành khẽ thở dài, động tác vuốt tóc em trai cũng nhẹ nhàng hơn. “Vậy chúng ta phải xuất phát sớm thôi, cố gắng giải quyết xong trước khi trời tối, nếu không Nguyễn Nguyễn không gặp được em lại lo lắng.”
Anh cũng không ngờ rằng việc vô tình tiết sức mạnh ra ngoài lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy. Cô liếc mắt nhìn Vệ Lâm Thần đang không kiềm chế được cảm xúc, nằm trong ngực của anh trai, cô giơ tay lên một cái với Hoắc Chi, hai người lần lượt rời khỏi phòng tiếp khách.
Để lại không gian phòng khách rộng lớn cho hai anh em nhà họ Phó. Mười tám hạt châu chỉ còn lại mười ba viên còn nguyên vẹn.
“Cốc cốc.” Anh ta không giống hòa thượng, mà giống một gã đao phủ của Địa Ngục Vô Gian hơn.
Đôi mắt đen như ngọc thạch của Hoắc Vân Tiêu tập trung vào Tuệ Thành, đầu ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh của anh gõ vào vô lăng. Anh cảm thấy thật may mắn vì tối hôm qua chơi đùa quá mức khiến Tần Nguyễn ngủ mê man, không có tinh lực phát hiện anh không ổn.
Mọi chuyện bắt đầu vào nửa đêm hôm qua. Nốt ruồi chu sa ở giữa lông mày của đối phương vẫn như trước đây, làm nổi bật lên gương mặt vốn đã quá đẹp của anh ta.
Trên người tên nhóc này tràn đầy hơi thở từ bi thương xót cho chúng sinh, nhưng thực chất lại vô tình hờ hững, khiến người ta cảm nhận được rõ tính cách lạnh lùng của anh ta. Cửa bị đẩy ra, Hoắc Dịch Dung mặc bộ âu phục, đi giày da từ bên ngoài đi vào.
“Em ba, chúng ta đi thôi.” Đến ngay cả những ám vệ ẩn núp trong bóng tối cũng không thể nào ẩn núp được nữa vì họ để hơi thở của mình thoát ra ngoài, đây là sai lầm mà bọn họ không nên phạm phải.
Hoắc Vân Tiêu biết đã xảy ra chuyện rồi, nên anh chỉ có thể bỏ chạy mất dạng trước khi Tần Nguyễn tỉnh dậy. Đến người có thực lực mạnh nhất là Hoắc Khương cũng không chịu nổi áp lực cực mạnh trên người anh, chứ đừng nói gì đến những người khác.
Nếu để tài xế lái xe, anh sợ còn chưa kịp lên đến núi Kinh Tiêu thì cả người và xe đều sẽ bị rơi xuống núi mất. Nếu muốn áp chế sức mạnh bị rò rỉ ra ngoài này, thì chỉ có pháp bảo “Thiên La Huyền Bảo Kinh” bị thất lạc ở Nhân giới, hiện đang ở chùa Nam Ẩn mới có thể làm được.
...