Vốn dĩ bọn họ đã gần như bỏ cuộc, không ngờ vẫn còn con đường sống.
Tuy nhiên, Vệ Lâm Thần vẫn còn giữ lại được một phần l2ý trí của mình, anh ta cẩn thận quan sát vẻ mặt của Tần Nguyễn, nhớ lại thái độ của cô kể từ khi đi vào trong phòng, anh ta thận trọng h7ỏi thăm: “Với tình trạng hiện giờ của anh hai tôi, nếu muốn sống sót thì phải trả cái giá như thế nào? Và nếu luân hồi đầu thai thì phải7 bỏ ra cái gì?”
Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí cả, anh ta không tin Tần Nguyễn chỉ nhẹ nhàng nói mấy câu là có thể g2iúp bọn họ đạt được ước muốn. Khiến người ta có cảm giác chỉ cần sơ ý nhìn một chút thôi là anh ấy sẽ biến mất theo cơn gió.
Vệ Lâm Thần đặt tay lên mu bàn tay của Phó Ngọc Hành, kiên định nói: “Tôi sẽ làm mọi điều có thể để thu thập hương sừng tê giác.”
Phó Ngọc Hành trở tay vỗ vỗ tay em trai, vẻ mặt anh ta bình thản, nói: “Cứ cố hết sức là được rồi, em không cần quá cố chấp đâu.” Biết anh ta đã từng bị tộc Pháp Sư khống chế, nếu không nghe theo mệnh lệnh thì người chết chính là anh ta.
Nghe giọng điệu của Phó Ngọc Hành cũng biết, thực chất anh ta không phải là kiểu người bị giết chóc khống chế.
Chỉ là anh ta giết quá nhiều người, nên hơi thở khát máu trên người không cách nào áp chế được. “Ôi!”
Khi lực Minh Thần chạm vào màn sương đen, Phó Ngọc Hành phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Tần Nguyễn cau mày, nhưng cô không bởi vì thấy anh ta đau mà dừng tay, ngược lại, dùng hết toàn lực xông phá lớp phong ấn kia. Anh ta tự biết mình đã quá sốt ruột và thiếu sự đúng mực rồi.
Trong lòng bàn tay Tần Nguyễn ngưng tụ ra một luồng lực Minh Thần và men theo cánh tay của Phó Ngọc Hành để kiểm tra cấm chế do tộc Pháp Sư hạ trong người anh ta, cô phát hiện chỗ ngực của anh ta có một đám sương mù màu đen, đó là một loại chướng ngại tương tự như phong ấn.
Tìm ra vấn đề, lực Minh Thần trong lòng bàn tay cô đụng vào màn sương đen kia. Đối với anh ta, có thể làm bạn với người nhà đã là chuyện may mắn lắm rồi, cho dù là người hay là quỷ thì cũng không nên quá kỳ vọng, nếu không cuối cùng lại thành không có gì cả.
Tất cả cứ để tùy duyên thôi.
Số mệnh là điều luôn luôn không thể tránh khỏi. Vệ Lâm Thần hô lên.
Nhìn vẻ mặt kinh hãi của anh ta là biết việc này ly kỳ đến mức nào.
Anh ta biết có một số gia tộc thờ phụng Thiên Sư, nhưng chưa từng nghe nói đến chuyện thờ phụng quỷ. Chỉ mong mùi máu tươi trên người anh ta có thể sớm ngày biến mất.
Tần Nguyễn khẽ cười một tiếng: “Anh không được gây tổn thương cho người vô tội, nhưng nếu gặp được người độc ác thì có xử lý cũng không sao.”
Phó Ngọc Hành hơi nhướng mày, giọng nói cũng nhẹ đi: “Lệnh của Hoắc phu nhân, không dám không nghe theo.” Nhưng chỉ cần có tiền thì không sợ không tìm được đủ hương sừng tê giác để thờ cúng anh hai, chỉ có điều là nhà họ Phó sẽ phải bỏ ra một số tiền cực lớn mà thôi.
Vệ Lâm Thần liếc nhìn Phó Ngọc Hành ngồi bên cạnh mình.
Tuy bây giờ anh hai của anh ta là quỷ, nhưng vẫn có khí chất thư sinh, cao quý tiết chế, vóc dáng thẳng như cây trúc, mắt sáng như sao, khuôn mặt có đặc điểm riêng của nhà họ Phó, trên người có khí chất xa cách, như một giấc mơ không tồn tại vậy. Giọng điệu của anh ta có nhiều cảm xúc hơn, thần sắc cũng có biến hóa rất nhỏ, trở nên có sức sống hơn.
Tần Nguyễn nhìn vào gương mặt quá tái nhợt và tuấn tú của Phó Ngọc Hành mà nụ cười trong mắt cô ngày càng đậm, cô đứng dậy đi về phía đối phương và cất giọng nói hoạt bát êm tai: “Muốn giải trừ bí thuật khống chế trên người anh cũng đơn giản thôi, xin Nhị công tử vui lòng đưa cánh tay ra.”
Phó Ngọc Hành không hề do dự mà đưa cánh tay phủ kín những sợi tơ máu màu đỏ nhạt ra. Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn hơi cong lên, cô giơ một tay chống cằm, đôi mắt hồ ly nhìn từ trên 0xuống dưới hai anh em nhà họ Phó.
Cô nhẹ giọng nói: “Chuyện sống sót và luân hồi chuyển thế là một, cả hai không thể tách rời nhau, với trạng thái hiện tại của Phó Ngọc Hành thì chỉ có thể để nhà họ Phó thờ phụng thôi.”
“Thờ phụng?!” Chỉ cần anh hai có thể còn sống, để bọn họ có cơ hội bù đắp cho anh ấy là được rồi.
Chỉ có điều, nhang sừng tê giác thì hơi khó kiếm.
Vệ Lâm Thần im lặng một lát rồi lên tiếng: “Trong ‘Dị Uyển’ có nói, không thể đốt sừng tê giác, đốt chúng có mùi hương lạ, nếu để dính vào quần áo thì con người có thể giao tiếp với ma quỷ.” Đầu ngón tay lạnh lẽo của Tần Nguyễn nhẹ nhàng chạm vào những sợi tơ đỏ trên cánh tay anh ta.
Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng chuyển động, trên cánh tay tràn ra một vệt máu.
“Anh hai!” Dưới ánh mắt kinh ngạc của Vệ Lâm Thần, Tần Nguyễn chậm rãi gật đầu: “Do thực lực của anh hai anh quá mạnh, nên mỗi tuần nhà họ Phó đều phải giết một con gà để lấy máu thờ cúng anh ta, giúp trấn áp tính tình khát máu của anh ta. Ngoài ra còn phải đốt nhang sừng tê giác, thứ này tương đối khó kiếm, trường kỳ đốt nhang này có thể trợ giúp Nhị công tử không khác gì người thường. Và trong thời gian được thờ cúng, anh ta cần phải làm nhiều việc thiện, đợi đến khi sát khí trên người anh ta biến mất, có lẽ sẽ có cơ hội đầu thai.”
Gương mặt nho nhã của Vệ Lâm Thần đỏ bừng vì kích động.
Anh ta không ngại chuyện gia đình phải thờ cúng anh hai, tin chắc rằng cả cha và anh cả sau khi biết chuyện cũng sẽ đồng ý. Hương sừng tê giác không thành vấn đề với nhà họ Phó, nhưng một khi đã thắp hương lên để thờ cúng anh hai, thì trong quá trình chờ anh ấy có cơ hội đầu thai, tốt nhất không được dừng đốt hương.
Hương sừng tê giác chủ yếu được làm từ sừng tê giác thô, cũng chính là hương sừng tê giác của châu Á, sừng tê giác châu Á chính hiệu khi đốt lên có mùi thơm, còn sừng tê giác châu Phi không dùng được, vì khi đốt lên có mùi hôi.
Nhưng tê giác châu Á đã tuyệt chủng và cách làm ra loại hương này cũng đã bị thất truyền ở thời nhà Tùy và nhà Đường, cho tới nay nó đã được liệt vào loại hương bị cấm. Vệ Lâm Thần không nói gì, nhưng trong lòng anh ta đã có quyết định, nhất định phải tìm cho ra toàn bộ hương sừng tê giác trên thế giới này.
Tần Nguyễn nhìn hai anh em bày tỏ tình cảm sâu nặng mà không thể không cắt ngang, cô nhắc nhở: “Một khi Nhị công tử đã được gia đình thờ cúng rồi thì không thể giết hại người vô tội nữa. Phía trên có thần linh cai quản, nếu như anh còn làm chuyện ác thì sẽ bị Thần Phật loại bỏ, tai họa sẽ nối đuôi mà đến, thiện ác đến cuối cùng sẽ có quả báo, chỉ là đến sớm hay đến muộn mà thôi.”
Trước lời cảnh báo của Tần Nguyễn, Phó Ngọc Hành cười ôn hòa: “Trước đây là tôi không có lựa chọn nào khác, nếu như có thể, tôi cũng không muốn hai tay mình nhuốm máu.” Một giây sau, toàn thân Phó Ngọc Hành run lên bần bật.
Vệ Lâm Thần đứng ở một bên, cắn răng nhìn anh hai mình phải chịu đựng đau đớn, anh ta không dám có thêm động tác gì, sợ chọc giận Tần Nguyễn thì tất cả mọi chuyện đều đổ xuống sông xuống biển mất.
Khi Phó Ngọc Hành sắp ngất đi, Tần Nguyễn rút ra một đám sương đen từ bên trong cơ thể của anh ta.
Cô ỷ vào việc hai anh em nhà họ Phó không nhìn thấy khí tràng nên thuận tay hấp thu sát khí bên trong màn sương đen.