Vào thời điểm đó, Chử Tử Phượng không biết Đế Quân hận hay yêu Tần Nguyễn. Có rất nhiều người khiến cô khó chịu ở khu tây.
Nhớ đến phản ứng của Tam gia khi biết chuyện xảy ra với mình lúc còn ở khu tây, Tần Nguyễn trợn to mắt, trong đầu cô hiện lên một cái tên. Mặc dù bức ảnh hơi mờ, nhưng khi thuộc hạ kéo Huyền Thanh không biết còn sống hay đã chết tới, Hoắc Khương chỉ liếc mắt là nhận ra, đây chính là người mà chủ nhân của họ muốn tìm.
Thời gian trở lại hiện tại. Tần Nguyễn buột miệng nói: “Là Huyền Thanh?”
Động tác gắp thức ăn của Hoắc Vân Tiêu dừng lại khi nghe thấy cái tên của người đàn ông khác từ miệng của Tần Nguyễn. Đối phương cúi đầu nên không nhìn rõ mặt, Tần Nguyễn nhấc chân, dùng mũi chân nâng mặt của đối phương lên.
Một khuôn mặt chật vật đã được lau sạch máu hiện rõ trong mắt Tần Nguyễn. Tần Nguyễn ngồi bên cạnh Hoắc Vân Tiêu, thấy anh động đũa, lúc này cô mới ngước mắt nhìn người bị Hoắc Khương kéo vào.
Tần Nguyễn hơi nhướng mày, giọng nói êm tai vang lên: “Hoắc Khương, người này là ai?” Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Hoắc Khương cúi người đánh vài cái khá mạnh lên ngực Huyền Thanh.
“Khụ khụ khụ…” Đám người Hoắc Khương chờ ở dưới lầu không lâu, rất nhanh đã nhìn thấy Huyền Thanh.
“A! Giết người rồi!” Bây giờ đã qua một 2ngàn năm, nếu gã còn nghĩ đó là thù hận, thì có lẽ trong đầu óc toàn là nước sông U Minh mất rồi.
Chử Tử Phượng càng nghĩ càng tứ7c giận, tại sao A Nguyễn của Hồ tộc lại khiến Đế Quân gặp rắc rối như vậy, mất ngàn năm để tái tạo thần hồn cho cô, khởi động quay ngược 7thời gian, còn khiến Đế Quân phải đi vào ngàn vạn thế giới để lần lượt tìm kiếm Tần Nguyễn. Điều khiến Chử Tử Phượng không cam lòng nhất là, đám thượng cổ thần thú có vô số ác ý với người của Minh giới.
Đế quân nỗ lực nhiều như vậy, đám thần thú đầu óc không phát triển đó có thể biết nội tình ở bên trong hay không? Thật sự là người quen cũ ở khu tây, nhưng khuôn mặt dường như thiếu đi chút sức sống so với ngày xưa, nếp nhăn trên khóe mắt mặc dù bị máu che đi, nhưng nó vẫn có thể nhìn thấy rất rõ.
Hoắc Vân Tiêu bước tới, khom người đè cái chân đang giơ lên của Tần Nguyễn, giọng điệu không vui nói: “Người nào cũng chạm vào, em không sợ làm bẩn chân à.” Chử Tử Phượng và Minh Vương liếc nhìn nhau, trong lòng biết chủ thượng không vui, bọn họ chắp tay hành lễ rồi biến mất tại chỗ.
Tại khách sạn Hoàng Đình. “Chà, anh tỉnh rồi.”
Tần Nguyễn cúi người lại gần Huyền Thanh, đôi môi đỏ cong lên thành một nụ cười ác liệt, trong mắt cô cũng lộ ra một tia hung ác. Chử Tử Phượng còn muốn nói gì đó, Hoắc Vân Tiêu đã giơ tay ngăn lại: “Đừng nhiều lời, cậu đi ra đi.”
“Khục khục…” Có một tiếng hét kinh hoàng đột ngột vang lên trong sảnh.
Người quản lý khách sạn nghe thấy thế thì vội vàng chạy đến nơi phát ra âm thanh. Hoắc Vân Tiêu ôm lấy trái tim, vẻ mặt hiền lành dần tan biến, thay vào đó là sự đau đớn nặng nề.
Hoắc Vân Tiêu là vị thần tối cao của Minh giới, nhưng không có nghĩa là anh không cảm thấy đau đớn. Sau khi Tần Nguyễn trải qua Sinh Tử kiếp, liệu đế quân có đạt được những gì mình muốn không?
Thái độ của Chử Tử Phượng có thể nói là phạm thượng, nhưng Hoắc Vân Tiêu không hề tức giận, anh nhếch môi cười, lạnh lùng nhìn gã: “Cậu cho rằng nếu không có A Nguyễn thì Minh giới sẽ không xảy ra sự việc một ngàn năm trước sao? Chẳng qua có người muốn kéo tôi từ trên đỉnh cao xuống mà thôi. Còn về phần A Nguyễn, từ đầu đến cuối tôi không muốn nhiều, chỉ cần một bộ phận trên người cô ấy, năm đó cô ấy lấy cái gì của tôi thì nhất định phải trả lại nguyên vẹn.” Mấy năm trước, Tần Tiểu Ngũ giống như một nụ hoa duyên dáng vừa chớm nở trong sương sớm, vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ.
Bây giờ đóa hoa này đang nở rộ vào thời khắc đẹp nhất, càng khiến người ta không nhịn được muốn hái xuống và chà đạp. Tần Nguyễn cười híp mắt nhìn Hoắc Vân Tiêu, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở: “Anh thật sự tìm được anh ta, anh tìm thấy ở đâu thế? Tại sao anh ta lại bị đánh thành thế này? Kiều Hi vẫn đang chờ người này để cứu mạng đấy.”
“Không chết được đâu.” Lúc nhìn thấy khuôn mặt vô cùng xinh đẹp vào tao nhã của Tần Nguyễn, một khuôn mặt xinh đẹp thoát tục, đôi mắt của Huyền Thanh không khỏi trợn to.
Cô gái này vẫn xinh đẹp như năm xưa, đôi mắt trong veo như lưỡi câu, câu lên dục vọng trong lòng người khác. Hôm nay gặp lại, Tần Nguyễn nhất định sẽ thanh toán những nỗi đau mà người này đã gây ra cho cô năm xưa.
Nhưng tất cả những điều ấy sẽ được thực hiện sau khi giải quyết con quỷ đang bám vào người Kiều Hi. Hoắc Khương tiến lên vài bước, cung kính nói: “Thưa phu nhân, người này chính là người khiến cô nhiều lần khó chịu ở khu Tây năm xưa ạ.”
Tần Nguyễn nghe vậy khẽ cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn từ đầu đến chân người đàn ông đang cúi đầu quỳ trên mặt đất. Nói xong, đối phương nhanh chóng rời đi.
Hoắc Khương quay đầu tìm kiếm người vừa lên tiếng, nhưng đối phương đã biến mất trong sảnh lớn vắng vẻ. Anh ta đẩy đám đông đang vây quanh cửa thang máy ra, nhìn thấy một người đàn ông bị ném ra khỏi thang máy, người bê bết máu, trông như thể đã chết.
Quản lý khách sạn giận dữ hét lên: “Gọi điện thoại! Mau gọi điện thoại!” Hoắc Vân Tiêu nói với giọng lạnh nhạt, đôi môi mỏng cong lên lạnh lùng, ánh mắt nhìn Huyền Thanh trầm như nước.
Hoắc Vân Tiêu liếc nhìn Hoắc Khương, đối phương lập tức hiểu ngay, ông ta bước đến gần Huyền Thanh. Hoắc Vân Tiêu nghiêng đầu nhìn Tần Nguyễn, khóe môi chậm rãi cong lên, giọng điệu đầy ẩn ý: “Nguyễn Nguyễn có ấn tượng sâu sắc với người này nhỉ.”
“Thật sự là anh ta ư?” Tất cả những bố cục và nỗ lực ngàn nă2m của chủ thượng chỉ vì một người.
Cảm xúc của Chử Tử Phượng vô cùng nôn nóng, giọng nói cũng mất đi sự cung kính thường ngày: “C0hủ thượng! Năm đó Minh giới bị thiệt hại nặng nề, phải mất cả ngàn năm nghỉ ngơi mới có được sự an ổn như bây giờ. Nếu bây giờ chúng ta lại giao chiến, không biết Thần tộc Cửu Vĩ Hồ có cảm kích hay không? Khi thần hồn của A Nguyễn trở về vị trí, cô ấy sẽ dùng thân phận gì để khiến ngài dùng tính mạng bảo vệ?” Hoắc Khương nhíu mày, giơ tay với cấp dưới, chỉ về phía thang máy đang được mọi người vây quanh, uy nghiêm nói: “Mang người đó tới đây cho tôi.”
Hoắc Khương xoay người lại, cầm lấy tài liệu chi tiết mà Bối Cận Châu đã đưa, sau đó tìm bức ảnh của Huyền Thanh. Tần Nguyễn đứng bật đậy, không hề phát hiện Tam gia đang ghen.
Tần Nguyễn bước nhanh đến phía sau Hoắc Khương, cúi đầu nhìn người đàn ông bê bết máu đang quỳ trên mặt đất. Hoắc Vân Tiêu thấp giọng ho khan, khuôn mặt tuấn tú lạnh nhạt tái nhợt, ánh mắt cụp xuống, không tiếp tục nhìn Minh Vương và Chử Tử Phượng nữa.
“Thuộc hạ xin phép rời đi!”