Hoắc Khương sử dụng hệ thống tình báo của nhà họ Hoắc, nhanh chóng tìm được nơi ở của tộc Pháp kSư ở thủ đô – khách sạn Hoàng Đình. Nghĩ đến hai bánh bao nhỏ đáng yêu, Minh Vương không đành lòng, bèn tiến lên một bước: “Đế Quân, hai cậu chủ vẫn còn nhỏ, thế có quá nóng vội không ạ?”
Khóe môi Hoắc Vân Tiêu cong lên, khắp người toát ra hơi thở lạnh lẽo: “Nóng vội? Tôi chỉ còn không đến một năm, bây giờ chúng nó không rèn luyện năng lực tự vệ, thì sau này còn ai có thể bảo vệ chúng nó!” Nam Cung Sưởng và đứa trẻ là nỗi đau vĩnh viễn không thể chạm vào của Tô Tĩnh Thư.
Sau khi bọn họ ra đi, Tô Tĩnh Thư không bao giờ gần gũi với một người đàn ông nào nữa. Các vị thần Minh giới cũng nhìn thấy động tác nhỏ của Minh Vương và Chử Tử Phượng, bọn họ quay ra nhìn nhau, trông dáng vẻ ai cũng mờ mịt luống cuống.
Gương mặt và ánh mắt của Hoắc Vân Tiêu che kín sự lạnh lùng kiêu ngạo, khí thế hung hãn thoải mái tỏa ra khiến cho những người có mặt ở đây đều cảm thấy bị áp bách từ tứ phía. Hắn bỗng nhớ đến dáng vẻ thê thảm khi nằm ở trên giường của thiếu gia Nam Cung, sự mâu thuẫn vừa yêu vừa hận của Tô Tĩnh Thư đối với gã ta và lúc ra tay giết đối phương, tay của cô ta đã rất run, mãi mà không xuống tay được.
Sau khi Nam Cung Sưởng tắt thở, con của bọn họ cũng không còn nữa, vào thời khắc đó, gương mặt điên dại vặn vẹo của Tô Tĩnh Thư đã in dấu rất sâu ở trong đầu của Bối Cận Châu. Vị gia chủ mà hắn đã ở bên nhiều năm, tận mắt nhìn thấy cô ta lớn lên, cuối cùng sâu bên trong trái tim cô ta vẫn không thể buông bỏ được hai cha con đã chết kia.
“Tinh!” Phong thái toát ra từ anh vừa gợi cảm nam tính, vừa có sức quyến rũ cực kỳ mê hoặc của yêu ma, nhưng lại không hề làm giảm đi khí chất cao quý một chút nào.
Hoắc Vân Tiêu nắm chặt chiếc khăn tay dính máu trong lòng bàn tay, giây tiếp theo, dường như chiếc khăn tay thêu hình hoa mai đỏ tự nhiên bốc cháy. Bối Cận Châu nhận lấy máy tính từ người phía sau, đưa danh sách khách hàng ở tầng 18 đang hiển thị trên màn hình cho Hoắc Khương xem: “Đây là thứ chủ nhân nhờ tôi đưa tới đây, hy vọng nó có ích với bên chú.”
Nói xong, hắn khẽ gật đầu với Hoắc Khương rồi quay người bước nhanh rời đi. Hoắc Khương bình tĩnh nhìn vào màn hình máy tính, ông ta vừa liếc mắt là nhìn thấy cái tên Huyền Thanh ở gần đầu danh sách.
Ông ta lập tức gọi điện thoại cho Tam gia. Hoắc Khương tra ra được nơi đặt chân của tộc Pháp Sư, bèn tới khách sạn Hoàng Đình ngồi canh, sau khi đối phương đến nơi thì lập tức thông báo cho chủ nhân.
Hoắc Vân Tiêu biết được chuyện nửa đêm hôm qua tộc Pháp Sư đã vào ở trong khách sạn Hoàng Đình và bao trọn một tầng của khách sạn thì ngăn cản không cho nhóm Hoắc Khương lên lầu bắt giữ người nữa, anh ra lệnh cho họ đợi dưới sảnh tầng một. Tam gia biết được chuyện Huyền Thanh vào ở trong khách sạn Hoàng Đình thì cười lạnh một tiếng: “Chú cứ đợi ở dưới lầu, tôi sẽ cho người vứt hắn xuống, các người chỉ cần áp tải hắn về đây là được.”
Vâng thưa chủ nhân.” Ánh mắt của Hoắc Vân Tiêu vừa thâm thúy vừa nguy hiểm, nhưng giọng điệu lại rất bình thản: “Cậu và Minh Vương đừng ra tay, để cho người khác đi.”
Minh Vương cho rằng mình bị chủ thượng nghi ngờ năng lực nên bước tới, vừa định lên tiếng thì Chử Tử Phượng giữ chặt cánh tay của hắn ta và kéo đến bên cạnh gã. Minh Vương cùng Chử Tử Phượng lập tức dịch chuyển đến chỗ cửa, sợ sát khí trên người bọn họ lại xâm nhập vào trong cơ thể chủ nhân.
Hoắc Vân Tiêu ho một lúc, để giải tỏa sự nhẫn nhịn đã đè nén một lúc lâu. Ngọn lửa màu lam sẫm bốc lên từ lòng bàn tay anh và chỉ trong vài giây, chiếc khăn đã bị đốt cháy hoàn toàn, không để lại một mảnh tro tàn nào.
Anh quay người đi đến ghế sô pha và ngồi xuống, cơ thể thả lỏng, trông rất lười biếng. Khi họ đến gần, sát khí màu đen tỏa ra từ cơ thể họ liên tục lao vào cơ thể của Hoắc Vân Tiêu.
Vốn cơ thể của Hoắc Vân Tiêu quanh năm luôn luôn có nhiệt độ thấp, giờ lại bị cái lạnh thấu xương xâm nhập, anh vừa ho vừa đẩy hai người họ ra: “Khục, còn sợ tôi chết không đủ nhanh à? Khụ khụ... lăn xa tôi ra một chút!” Hoắc Vân Tiêu hơi cau mày, trầm mặc một lát.
Anh dùng đầu ngón tay nắn chuỗi tràng hạt Khôn Thiên Minh và chậm rãi ra lệnh: “Lần sau không cần đuổi, để A Diêu và An Kỳ tự xử lý, không đến lúc bất đắc dĩ thì không được ra tay giúp chúng.” Bọn họ vừa rời đi, Hoắc Vân Tiêu lấy tay che miệng: “Khụ khụ khụ...”
Anh không tiếp tục kìm nén nữa mà vội ho khan. “Đế Quân!”
Minh Vương cùng Chử Tử Phượng xông lên phía trước, hai người đỡ hai bên cánh tay của Hoắc Vân Tiêu. Bối Cận Châu đi đến trước mặt ông ta, mỉm cười vươn tay ra: “Chú Hoắc, đã lâu không gặp.”
“Cậu Bối.” Dưới ánh mắt lo lắng của Minh Vương và Chử Tử Phượng, Hoắc Vân Tiêu mệt mỏi hỏi: “Tộc Pháp Sư đã vào thủ đô, bên chỗ A Diêu và An Kỳ có gì bất thường không?”
Chử Tử Phượng được giao trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của hai cậu chủ nhỏ, ngay lập tức trả lời: “Hôm nay có ba nhóm người muốn đến gần hai cậu chủ, nhưng đã bị chúng tôi đuổi đi.” Và điều khiến hắn ấn tượng nhất là người phụ nữ đang ngồi trong căn phòng tràn đầy hận thù, từ đôi môi đỏ mọng phun ra một cái tên – tộc Pháp Sư.
Tất cả mọi chuyện đều bắt nguồn từ tộc Pháp Sư, chuyện nhà Nam Cung muốn thay thế và ngồi vào vị trí của nhà họ Hoắc cũng là vì tin vào những lời dối trá của tộc Pháp Sư, sau khi chuyện xảy ra, bọn chúng chạy còn nhanh hơn bất kỳ ai khác. Đột nhiên xuất hiện một nhóm người khí thế mạnh mẽ như vậy khiến những khách hàng xung quanh cảm thấy lo lắng bất an, quản lý của khách sạn lập tức đi báo cáo cấp trên.
Thông qua hệ thống giám sát của khách sạn, Bối Cận Châu nhận ra Hoắc Khương, vị này chính là nhân vật có cấp bậc nguyên lão của nhà họ Hoắc, có thể nói là đã phục vụ qua ba đời gia chủ, tiếng nói của người này khá có trọng lượng ở trong nhà họ Hoắc. Hoắc Khương dẫn người của mình ngồi nghỉ ngơi ở khu vực sảnh khách sạn Hoàng Đình khoảng nửa giờ thì Bối Cận Châu mang theo người vội vàng chạy đến, hắn không để ý đến lời nịnh nọt của quản lý khách sạn mà đi thẳng về phía đám người Hoắc Khương.
Nhìn thấy một nhóm người vội vàng chạy tới, Hoắc Khương lạnh lùng đứng lên. Bối Cận Châu có thể nghe ra trong giọng nói của Tô Tĩnh Thư có sự vui vẻ và đầy ác ý mong đợi xem trò vui.
Bối Cận Châu đang ngồi trong xe cung kính đáp: “Dạ.” Anh nói với Hoắc Khương rằng sẽ có người tới tìm họ, đến lúc đó ông ta gọi lại cho anh, anh sẽ sắp xếp hành động tiếp theo.
Hoắc Khương nghĩ rằng chủ nhân đang liên lạc với nhà họ Tô để giải quyết vấn đề, lúc này mới đáp lời rồi cúp điện thoại, ông ta cùng các thuộc hạ khí thế hung ác ngồi đợi trong khu vực nghỉ ngơi ở sảnh khách sạn. Hoắc Khương nắm chặt tay của hắn, thái độ khách sáo, xa cách.
Hai người họ bắt tay rất nhanh rồi tách ra ngay. Số lượng người mà đối phương mang đến ít nhất cũng phải khoảng 30 người, có vẻ như đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Bối Cận Châu ra lệnh cho quản lý của khách sạn phục vụ họ thật tốt, hắn sẽ lập tức chạy đến ngay. Hoắc Vân Tiêu cúp điện thoại, anh lạnh lùng liếc nhìn đám thuộc hạ trước mặt, rồi cất giọng nói trầm trầm uy nghiêm: “Các người nghe rồi đấy, đến khách sạn Hoàng Đình xử lý cái gã Huyền Thanh ở ngay dưới mí mắt của tộc Pháp Sư đi, đừng để bọn họ phát hiện ra thân phận của các người, có làm được hay không?”
Chử Tử Phượng khom người nhận lệnh: “Thần cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!” Hắn chợt nhớ ra rằng các phòng ở tầng 18 của khách sạn Hoàng Đình đã được đặt hết vào tháng trước.
Khi ấy chính hắn là người tự mình sắp xếp, hiện tại các phòng ở tầng đó đều là người của tộc Pháp Sư vào ở. Trước khi lên đường đến khách sạn, hắn đã gọi điện thoại thông báo việc này với Tô Tĩnh Thư.
Tô Tĩnh Thư nghe xong lại không hề kinh ngạc mà nhẹ nhàng nói: “Không cần phải để ý đến họ, cứ mặc kệ bọn họ đi, anh bảo người của khách sạn rời xa tầng 18, anh cũng không cần đi tới đó làm gì, để tránh bị ảnh hưởng.” Chử Tử Phượng và Minh Vương nghe vậy thì nét mặt buồn buồn, bọn họ chỉ đành khom mình hành lễ: “Xin tuân theo lệnh của Đế Quân!”
Hai cậu chủ số khổ rồi, tuổi còn nhỏ như thế mà đã phải đối mặt với một đám yêu ma quỷ quái. Bọn họ kinh hãi nói: “Xin tuân theo mệnh lệnh của Đế Quân.”
Ngoại trừ Chử Tử Phượng và Minh Vương, tất cả các vị thần khác của Minh giới đều biến mất ngay tại chỗ. Khu nhà họ Hoắc.
Hơn chục vị thần của Minh giới được triệu tập lên, dẫn đầu là Minh Vương và Chử Tử Phượng lặng lẽ đứng đó, chờ đợi mệnh lệnh của Đế Quân. Lần này hắn nhìn quản lý của khách sạn, bảo đối phương ra lệnh cho tất cả các nhân viên rời xa tầng 18, nếu có sự cố đột ngột phát sinh thì phải tự giữ mạng mình trước.
Quản lý khách sạn nghe mà không hiểu gì, nhưng anh ta cũng không hỏi nhiều mà đi truyền đạt lại mệnh lệnh của cấp trên. Nhìn danh sách chi tiết trên màn hình, cảm xúc của Bối Cận Châu trở nên lẫn lộn.
Hắn không chỉ đau lòng cho gia chủ vì nhớ mãi không quên hai cha con Nam Cung Sưởng, vì thế mà không tiếc đắc tội với tộc Pháp Sư. Mà còn cảm thấy tiếc cho cô ta vì trong quãng đời còn lại sẽ không còn ai ở bên làm bạn với cô ta nữa. Và cả tâm tư hèn mọn mãi mãi cũng sẽ không thể thực hiện được ở sâu trong nội tâm của hắn. Việc tộc Pháp Sư lựa chọn đặt chân ở nơi đó vừa hợp lý lại vừa bất ngờ.
Tộc Pháp Sư mang kchá nhiều thành viên đến thủ đô, họ bao hết một tầng của khách sạn Hoàng Đình. Tô Tĩnh Thư là gia chủ của nhà họ Tô, không biết cô ta có biết haành trình của tộc Pháp Sư và chuyện môn phái này hiện giờ đã chính thức vạch mặt với nhà họ Hoắc hay không. Anh cầm chiếc khăn tay sạch sẽ, lau đi vết máu ở khóe môi.
Đôi môi nhạt màu nhuốm máu đỏ tươi, tăng thêm vẻ ốm yếu quyến rũ, Tam gia như vậy nhìn trông giống yêu tinh khiến người ta mê đắm. Máy tính trên đùi Bối Cận Châu vang lên âm thanh nhận được email.
Hắn rũ bỏ những phỏng đoán trong đầu, mở email nhận được, trên màn hình hiện ra một danh sách, trong đó ghi lại tất cả những thành viên của tộc Pháp Sư đang ở tại khách sạn Hoàng Đình, đồng thời còn đánh dấu địa vị của họ ở trong tộc, cùng số phòng khách sạn nơi họ vào ở. Thấy vẻ mặt cau có và không hài lòng của Minh Vương, Chử Tử Phượng nhẹ nhàng lắc đầu với hắn ta.
Trông Đế Quân hiện giờ đang rất bình thản, nhưng trên thực tế lửa giận đã lan tràn ra từ lâu, bọn họ rõ ràng cảm nhận được máu của Đế Quân đang gào thét phẫn nộ. Dường như cái chết của hai cha con kia đã khiến cô ta niêm phong mọi thứ trong trái tim mình và linh hồn đã chết, không còn tìm được một chút sức sống nào.
Ngay như vừa rồi, trong lời nói của đối phương lộ ra sự căm hận đối với tộc Pháp Sư để cho Bối Cận Châu biết một chuyện. Hoắc Vân Tiêu hơi rũ mí mắt xuống, anh nhẹ giọng ra lệnh: “Ngày mà tộc Pháp Sư bị diệt, thì Sinh Tử kiếp của A Nguyễn cũng sẽ đến, hàng triệu Âm binh Phong Đô phải chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.”