1
Hoắc Tam gia cảm thán vận mệnh trớ trêu, rõ ràng mọi thứ đều có thể kết thúc, vậy mà ông trời lại trêu đùa người ta như 2thế này.
Mặc dù những gì họ gặp phải bây giờ không là gì so với những trắc trở của mấy lần luân hồi trước đó, nhưng 7những tiếc nuối vì nhiều lần bỏ lỡ thật sự khiến anh khó chịu. Cảm giác từ ỷ lại đến thân thiết này là thứ mà gia đình không thể cho cô, khiến Tần Nguyễn trở nên tham lam và nghiện.
Hoắc Vân Tiêu ôm eo Tần Nguyễn, đỡ cô đứng dậy, sau đó vẫy tay với Hoắc Chi đang đứng ở đầu cầu thang. Đầu anh tựa vào trán Tần Nguyễn, giọng nói hấp dẫn khàn khàn: “Nguyễn Nguyễn, anh nên cảm ơn em, cảm ơn em sau khi trải qua tuyệt cảnh, đau khổ và tra tấn nhưng vẫn không từ bỏ để rồi được niết bàn hồi sinh.”
A Nguyễn của anh, lần này đi trên con đường đầy chông gai gian nan, cô bước từng bước đến trước mặt Hoắc Vân Tiêu. Khi đối phương và hai ám vệ đến gần, anh trầm giọng nói: “Đưa phu nhân về biệt thự riêng, nhìn cô ấy uống canh thảo dược, canh chừng A Diêu và An Kỳ, đừng để bọn nó quấy rầy phu nhân.”
“Vâng, thưa chủ nhân.” Tần Nguyễn khẽ tặc lưỡi, vẻ mặt buồn bực than thở: “Nếu ăn nữa thì sẽ béo mất.”
Hoắc Vân Tiêu vươn một tay vỗ mông Tần Nguyễn, giễu cợt nói: “Béo một chút mới đẹp, không chỉ có xúc cảm, lại còn khỏe mạnh.” Tần Nguyễn rũ mắt xuống, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở: “Không vất vả, em thấy tất cả đều đáng giá.”
Có lẽ, khi họ gặp nhau lúc trưởng thành và lấy nhau vì đứa con chưa chào đời mà không có bất kỳ cơ sở tình cảm nào. Ở bên nhau lâu như vậy, Tần Nguyễn đã trở nên phụ thuộc vào Tam gia. Những câu nói vừa an ủi vừa xót xa của Tam gia như cảm nhận được nhiều năm gian khổ của Tần Nguyễn, khiến khóe mắt cô không khỏi âm thầm đỏ lên.
Tần Nguyễn chớp mắt, cố kìm nước mắt, cô giơ hai tay ôm khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trước mặt, nhẹ giọng nói: “Nếu cuộc sống là tu hành, vậy tất cả những gian khổ em trải qua trong mười tám năm trước đó chỉ là sự rèn luyện. Tất cả những tổn thương và đau đớn, buồn và vui, vinh quang và nhục nhã, mỗi trải nghiệm đều khiến chúng ta trưởng thành hơn, chúng sẽ giúp ta học cách suy nghĩ, để chúng ta trở nên kiên cường và biết cách trân trọng. Tất cả những gì anh đã trải qua chỉ là để anh tiến gần hơn đến sự hoàn hảo, để chúng ta hiểu nhau hơn và không bỏ lỡ nhau nữa.” Giọng nói chất chứa ý cư0ời, Tần Nguyễn nghiêm túc nói: “Em rất cảm ơn số phận đã cho em gặp anh khi còn trẻ.”
Mỗi chữ đều chứa đựng sự chân thành và lòng biết ơn. Tần Nguyễn tựa cằm lên vai Hoắc Vân Tiêu, nhẹ nhàng nói: “Vào ngày chúng ta gặp nhau, em nhớ tên anh, danh hiệu là J thần, nó đã làm bạn với em cùng vượt qua những ngày khó khăn. Ân huệ của một bữa ăn lúc đó là một điều xa xỉ đối với em, em chưa bao giờ biết đồ ăn có thể ngon như vậy, chính vì được nếm món ăn ngon, nhìn thấy tư thế ngạo nghễ và lòng tốt của anh, em mới có thể không cúi đầu trước vận mệnh ở khu tây hết lần này đến lần khác. Năm năm trước, Huyền Thanh sỉ nhục em, trêu chọc em, tấn công em, đó là lần bị thương nặng nhất trong ký ức của em, để không bị người khác tùy ý chà đạp, suýt nữa em đã chết ở khu tây. Thấy em bị bắt nạt như vậy, Tưởng Lục gia thương hại nên nhờ nhà họ Hoắc giúp đỡ, cuối cùng chính nhà họ Hoắc đã đứng ra bảo vệ em, giúp em kéo dài hơi tàn vài năm, cho đến khi ba và hai anh trai tìm được em. Vận mệnh có lẽ bất công, nhưng cuối cùng nó vẫn cho em một con đường sống, tất cả những thứ này đều có liên quan chặt chẽ đến anh và nhà họ Hoắc. Tam gia, em nên nói lời cảm ơn anh mới phải.”
Lời cảm ơn này đã chậm trễ rất nhiều năm rồi. Hoắc Tam gia chưa bao giờ cảm nhận được những khó khăn và chua xót trong mười tám năm ấy của Tần Nguyễn như lúc này, mỗi bước cô đi đều kèm theo mồ hôi và máu.
Có lẽ không ai có thể tóm tắt hành trình gian khổ của Tần Nguyễn trong mười tám năm chỉ bằng vài từ. Anh sẽ đòi lại tất cả những đau khổ và tủi nhục mà em đã trải qua, lần lượt từng thứ một.
Đích thân anh sẽ đi đòi lại công bằng cho những nỗi đau mà mọi người đã đặt lên em. Anh sẽ cho Tần Nguyễn một cuộc sống tốt nhất, để cô được hưởng những đãi ngộ vật chất tốt nhất.
Nhưng cuối cùng họ lại bỏ lỡ nhau. Hoắc Vân Tiêu biết Tần Nguyễn đang an ủi anh bằng cách của cô.
Hoắc Vân Tiêu nhếch môi, khuôn mặt khôi phục vẻ tao nhã, một tay vuốt ve mặt Tần Nguyễn, anh khẽ gật đầu nói: “Anh hiểu, Nguyễn Nguyễn vất vả rồi.” Tần Nguyễn không cần vác nó theo, sẽ không cảm thấy đau buồn và thương tiếc sau khi biết về truyền thuyết của J thần và biết khoảng cách giữa họ lớn đến nhường nào.
Những ngón tay mảnh khảnh của Hoắc Vân Tiêu xoa lên khóe mắt tràn đầy ý cười của Tần Nguyễn, sau đó đặt một nụ hôn nhẹ lên má cô. Nghe những lời trêu chọc của Tam gia, mí mắt Tần Nguyễn run lên.
Người đàn ông này có tế bào lãng mạn không? Chỉ cần một lần không bị ông trời ngăn cản, Hoắc Vân 7Tiêu và A Nguyễn sẽ không phải trải qua nhiều đau khổ như vậy.
Tần Nguyễn dường như cảm nhận được cảm xúc mê mang củ2a Hoắc Vân Tiêu, cho dù tay bị đối phương bóp hơi đau, cô vẫn vươn tay vỗ nhẹ vào lưng anh. Tần Nguyễn không biết Tam gia đang nghĩ gì, cô chỉ mím môi cười, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng.
Những gì Tần Nguyễn vừa nói là một lời tỏ tình khá mịt mờ và uyển chuyển. Tần Nguyễn thật lòng cảm ơn sự kiên trì bám trụ ở khu tây của mình, nếu không sẽ không có cô và Tam gia của ngày hôm nay.
Nếu năm đó Tần Nguyễn không gặp được chàng thanh niên chói lọi ấy, không được Tưởng Lục gia và nhà họ Hoắc bảo vệ, cô chắc chắn sẽ không đi được tới ngày hôm nay. Hoắc Chi khom người hành lễ, đi đến bên cạnh Tần Nguyễn.
Nhìn hai vị chủ nhân đang ôm chặt lấy nhau, Hoắc Chi không biết có nên đưa tay ra hay không. Nhưng Hoắc Vân Tiêu lại nói bằng giọng tự giễu, anh buồn bực nói: “Nhưng anh không thể đưa em về nhà.”
Nếu như thời gian quay ngược trở lại đêm hôm đó ở khu tây, Hoắc Tam gia nhất định sẽ bế cô gái nhỏ Tần Nguyễn lên xe rồi mang về nhà họ Hoắc. Đây là ân hận cả đời không bao giờ có thể bù đắp được trong kiếp này.
Lẽ ra Hoắc Vân Tiêu phải sớm biết rằng, với tính cách lạnh nhạt của mình, sở dĩ anh cảm thấy thương hại một cô gái nhỏ là vì giữa bọn họ có duyên phận không thể chia lìa. Hoắc Vân Tiêu buông hai tay đang ôm eo Tần Nguyễn ra, anh bình tĩnh nói như không có chuyện gì xảy ra: “Gần đây em gầy đi nhiều, bữa tối ăn nhiều một chút.”
Tần Nguyễn xoa xoa bụng, mặc dù bụng của cô còn chưa lộ, nhưng da thịt trên người đã hơi nhũn ra rồi.