Hoắc Vân Tiêu khẽ vuốt khuôn mặt Tần Nguyễn, nhẹ giọng nói: “Nguyễn Nguyễn, Kiều Hi sẽ không sao đâu, cô út chỉ có một đ2ứa con trai duy nhất là cậu ấy.”
Trong lúc nói chuyện, bàn tay còn lại của anh đặt lên vai Tần Nguyễn, đầu ngón tay trắn7g nõn thon dài chỉ về phía Kiều Hi. Màn sương đen tản ra rồi dây dưa trên cánh tay trái Kiều Hi, nó liên tục lao đến vai Kiều Hi để cố gắng thoát khỏi sự trói buộc, nhưng bị lực Minh thần ngăn cản nên nó thất bại hết lần này đến lần khác.
Tần Nguyễn nhìn Kiều Hi rồi đột nhiên nhếch môi cười lạnh.
Tần Nguyễn bình tĩnh đứng dậy, lơ đãng lắc lắc tay, tấm rèm cửa cao cấp phía sau bị gió thổi tung lên, những bức tranh trên tường lắc lư, tủ trưng bày chứa những đồ vật có giá trị rung rinh, những chiếc bóng pha lê của đèn chùm trong phòng cũng va chạm vào nhau, phát ra những tiếng lạch cạch. Tần Nguyễn không phát hiện động tác nhỏ của Tam gia, cô kiên định nói: “Em sẽ không 7để cậu ấy xảy ra chuyện.”
Tần Nguyễn sẽ không bao giờ để âm sai của Minh giới mang hồn phách của Kiều Hi đi.
Hoắ2c Vân Tiêu mỉm cười, một tia sáng trắng lóe lên từ đầu ngón tay, sau đó rơi vào bàn tay bị thương của Kiều Hi. Nhóm Hoắc Chi, Trần Hằng Phong đang canh giữ ở ngoài cửa nghe thấy tiếng động bên trong thì lần lượt nhìn vào để thăm dò tình hình.
Lúc Hoắc Vân Tiêu ra khỏi phòng cũng không đóng cửa, bọn họ thò đầu ra một chút là có thể nhìn rõ cảnh tượng bên trong phòng.
Chỉ thấy Tần Nguyễn đứng bên giường, đôi mắt trầm tĩnh, khuôn mặt lạnh lùng, khí chất xa lạ, quanh người có một luồng khí lạnh lẽo, mái tóc mượt mà như gấm đen bị cơn gió bỗng nhiên xuất hiện trong phòng thổi tung bay. Bóng dáng của Tam gia đã biến mất khỏi tầm mắt, Tần Nguyễn nhìn sang Kiều Hi đang nằm bên cạnh, ánh mắt nhìn ngón tay bị thương trên bàn tay trái của cậu ta.
Vết thương trên ngón trỏ vốn đã lành không hiểu tại sao lại nứt ra, một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ đó.
Ánh mắt Tần Nguyễn tối sầm xuống, khuôn mặt thanh tú trở nên nghiêm trọng, đáy mắt hoàn toàn tối đen. Trong phòng tràn ngập huyết khí, nếu người này còn ở lại thêm một giây, sẽ tạo thành tổn thương không thể cứu vãn đối với cơ thể.
“Được được được.” Khuôn mặt Hoắc Vân Tiêu đầy vẻ cưng chiều, anh vỗ vai Tần Nguyễn rồi quay người rời đi với những bước chân rất ung dung.
Tần Nguyễn nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh hoàn mỹ của anh, đôi môi đỏ mọng mím chặt, ngón tay đặt trên đầu gối theo bản năng cong lên. Sau khi l0àm xong, Hoắc Vân Tiêu thu lại bàn tay đang đặt trên vai Tần Nguyễn, cúi người hôn lên má cô: “Anh đi ra ngoài trước, chờ tin tức tốt của em.”
Trong lời nói của anh lộ ra sự tin tưởng với Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn không bị dụ dỗ bởi nụ hôn này, tay cô đặt lên eo Hoắc Vân Tiêu, hơi dùng sức đẩy một cái, lên tiếng thúc giục: “Anh mau đi đi!” Tần Nguyễn phớt lờ tiếng gào thét chói tai ấy, tay còn lại của cô ấn lên vai trái Kiều Hi, giữ chặt nửa người của cậu ta, những ngón tay ấn lên cổ tay trái không ngừng cắm sâu vì định ép sát khí trong cơ thể Kiều Hi ra ngoài.
“Bùm!”
Đột nhiên, một màn sương đen phun ra từ vết thương của Kiều Hi. Trận giằng co giữa hai bên vừa rồi đã khiến toàn bộ sát khí trong người Kiều Hi tập trung vào cánh tay trái.
Tần Nguyễn không thể ép con quỷ đang nằm trong cơ thể Kiều Hi ra ngoài, nhưng cô có thể phong ấn linh hồn của đối phương trên cánh tay trái Kiều Hi, điều này cũng có thể coi là có thu hoạch.
Lúc này, cánh tay trái Kiều Hi tràn ngập một màn sương đen dày đặc. Toàn thân cô bao phủ trong ánh sáng vàng, vẻ mặt của cô quá hờ hững, mang đến cho người ta một cảm giác băng giá không thể tiếp cận, nhưng trông Tần Nguyễn lại giống một tiên nữ có khí chất thần tiên.
Dưới ánh mắt chăm chú của nhóm người bên ngoài phòng, đôi tay Tần Nguyễn nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, mười ngón tay nhanh đến mức người khác chỉ có thể bắt được tàn ảnh.
Ngón tay Tần Nguyễn nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, vô số sợi chỉ vàng tuôn ra từ đầu ngón tay cô, căn phòng như được bao phủ bởi một tấm lưới, mọi nơi đều bị khống chế bởi sức mạnh của những sợi chỉ vàng. Tần Nguyễn chứng kiến trong dòng máu đỏ tươi chảy ra ấy có một tầng sát khí màu đen nhàn nhạt.
Sát khí rất yếu ớt, nhưng vừa nhìn là thấy rất rõ.
Tần Nguyễn còn chưa kịp suy nghĩ tại sao vết thương của Kiều Hi lại nứt ra, đầu ngón tay lóe lên ánh sáng màu vàng của lực Minh Thần đã điểm vào cổ tay bị thương của Kiều Hi. “A a a!”
Tiếng kêu gào thảm thiết phát ra từ miệng Kiều Hi đang bất tỉnh.
Âm thanh tràn đầy đau đớn, nhưng đôi mắt Kiều Hi vẫn nhắm chặt, căn bản không có một chút dấu hiệu tỉnh lại. Âm sát nhập thể, mang theo sát hồn thể cùng vật chủ không chết không thôi.
Tần Nguyễn không dám hành động hấp tấp nữa, cô từ từ buông tay Kiều Hi ra, sát khí đang kháng cự với cô cũng dần thả lỏng.
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, đầu ngón tay mang theo lực Minh thần của Tần Nguyễn đã chạm vào tay trái Kiều Hi với tốc độ cực nhanh, áp chế sát khí chui vào cơ thể cậu ta. Hai sức mạnh bắt đầu giằng co, ngay khi Tần Nguyễn vừa rút được một chút sát khí, luồng huyết sát màu đỏ lại bắt đầu xé nát cơ thể Kiều Hi, nó cực kỳ kháng cự sức mạnh của cô.
Tần Nguyễn hơi dùng sức, cơ thể Kiều Hi run rẩy kịch liệt, sắc mặt vốn đã tái nhợt lại càng trắng bệch như tờ giấy.
Tuy nhiên, điều này cũng khiến Tần Nguyễn chắc chắn rằng âm sát trong cơ thể Kiều Hi là do ai đó sử dụng vết thương trên đầu ngón tay làm môi giới để xâm nhập vào. Khi Tần Nguyễn giải phóng lực Minh Thần để ép sát khí trên người Kiều Hi ra, cơ thể của đối phương run rẩy không thể kiểm soát, khuôn mặt tuấn tú của cậu ta cũng méo mó vì đau đớn.
Không chỉ Kiều Hi đau đớn, Tần Nguyễn cũng cảm thấy rất vất vả.
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm chặt của Kiều Hi, cảm nhận được sự phản kháng của sát khí trong cơ thể đối phương. Tần Nguyễn nhìn chằm chằm màn sương đen, mơ hồ nhìn thấy chúng nó tạo thành một khuôn mặt quỷ, đôi mắt hõm sâu, cái miệng đen ngòm mở ra đóng lại, trông vừa hung ác vừa đáng sợ, nó dường như đang gào lên đắc thắng.
Tần Nguyễn híp mắt lạnh lùng, đuôi mắt nhếch lên, lực Minh Thần rời khỏi tay đánh về phía mặt con quỷ.
Dưới đòn tấn công của lực Minh Thần, khuôn mặt ma quỷ méo mó xấu xí biến mất không còn dấu vết. Ánh chiều tà sắp tan biến, nếu sát khí và con quỷ trong người Kiều Hi không ra ngoài, Âm sai của Minh giới sẽ đến câu hồn, Tần Nguyễn phải chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Căn phòng được lập kết giới, cho dù Âm sai của Minh giới đến đây thì họ cũng không thể vào được.
Tần Nguyễn tách hai tay ra, không hề nhìn Kiều Hi đang nằm trên giường, cô xoay người sải bước ra ngoài cửa, vẻ mặt hơi sốt ruột.
Vừa rồi Tam gia ở trong phòng đã dính phải khí huyết sát, Tần Nguyễn quên chưa xử lý cho anh, bây giờ nhớ lại khiến trong lòng cô nóng như lửa đốt.
Tần Nguyễn đang bồn chồn nên không nhận ra rằng có một tia huyết sát đang bị hàng nghìn hàng vạn sợi chỉ vàng khống chế đã xâm nhập vào cơ thể cô.