Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1102: Hoắc tam gia giận dữ, đánh đòn phủ đầu đối với tộc pháp sư



Hoắc Chi vốn đã rời đi, nghe vậy lập tức dừng lại.

Hoắc Chi quay đầu nhìn Tần Nguyễn và Hoắc Dịch Dung, không biết nên nghe lệnh củ1a ai. Tần Nguyễn mở thiên nhãn, ánh mắt lướt qua từng centimet trên cơ thể Kiều Hi.

Tần Nguyễn còn chưa kịp tìm ra chỗ ẩn núp của con quỷ, cô đã phát hiện có một vết máu trên bàn tay trái không được chăn che phủ.
Có lẽ Tần Nguyễn dùng sức quá mạnh, ngón tay của Kiều Hi đang nằm bất tỉnh trên giường bỗng run run.

Tần Nguyễn thuận thế giữ lấy ngón tay vừa cử động của Kiều Hi, cô ấn một cái vì muốn cậu ta đáp lại.
Một nụ cười hiện lên trên môi Hoắc Vân Tiêu, anh cất giọng nói từ tính, trầm như đàn Cello: “Chẳng phải còn có em ở đây sao.”

Hoắc Vân Tiêu nở một nụ cười bình thản, không hề để ý đến sự an toàn của chính mình.
Anh ta không chỉ vẽ vời cho thêm chuyện, lại còn bị ăn một đống cơm chó.

Tần Nguyễn khẽ gật đầu với Tam gia vì sự tin tưởng của anh, dưới ánh mắt tràn đầy ý cười của đối phương, cô xoay người ung dung đi vào phòng Kiều Hi.
Thật đáng tiếc, bất kể Tần Nguyễn làm gì, ngay cả khi cô tăng thêm lực tay, thì Kiều Hi vẫn không cho cô bất kỳ phản hồi nào.

Dường như biến cố vừa rồi chỉ là ảo giác của Tần Nguyễn vậy.
Anh ta rất vui vì có nơi để trút giận rồi.

Ngồi bên cạnh Kiều Hi, Tần Nguyễn lạnh lùng liếc nhìn toàn thân cậu ta, cố gắng tìm ra bộ phận nào trên cơ thể đã bị gieo huyết sát của lệ quỷ.
Trong lúc này, bàn tay còn lại của Hoắc Vân Tiêu vô tình tách đôi tay đang nắm chặt của Tần Nguyễn và Kiều Hi ra.

Tần Nguyễn không thèm để ý chuyện này, cô phủi tay đứng dậy, kéo ống tay áo Hoắc Vân Tiêu, vừa lo lắng vừa tức giận nói: “Anh thật chán sống!”
Tần Nguyễn kéo tay Kiều Hi, nhìn thấy trên ngón trỏ của cậu ta có một vết sẹo dài vài milimet, vết thương đã lành và máu cũng đã khô.

Tần Nguyễn dùng đầu ngón tay xoa vết máu đỏ sẫm đã khô, cho dù dùng sức cũng không thể lau đi.
Hoắc Vân Tiêu tỉnh dậy thì biết Kiều Hi xảy ra chuyện nên chạy đến ngay, anh nhìn thấy Tần Nguyễn đang tranh cãi với anh hai mình.

Tuy rằng không biết tại sao hai người lại tranh cãi, nhưng bắt gặp ánh mắt tự tin trong trẻo của Tần Nguyễn, đôi môi mỏng của Hoắc Vân Tiêu chậm rãi cong lên.
Tần Nguyễn mỉm cười, kiên định nói: “Anh ấy sẽ không ngăn cản em.”

Ánh mắt Tần Nguyễn vượt qua Hoắc Dịch Dung, nhìn người đàn ông chậm rãi đi từ hướng cầu thang đến, bước chân tao nhã điềm tĩnh, mang theo khí chất cao quý.
Nhìn thấy sự lo ẩn giấu trong mắt anh ta, giọng điệu của Tần Nguyễn cũng dịu đi: “Yên tâm, em sẽ không bao giờ mạo hiểm với tính mạng của mình, em cần đến gần để biết rõ tình trạng cơ thể của Kiều Hi.”

Hoắc Dịch Dung nghiến răng nói: “Nếu hôm nay em ba ở đây, chắc chắn em ấy sẽ không đồng ý.”
Hoắc Vân Tiêu bước đến gần hai người, ánh mắt sâu thẳm của anh nhìn vào trong phòng, thấy Kiều Hi đang nằm trên giường, toàn thân bị sát khí màu máu quấn lấy, còn có một đám sương mù màu đen giấu trong cơ thể anh ta, Hoắc Vân Tiêu đã hiểu ra điều gì đó.

Hoắc Vân Tiêu vỗ vai Hoắc Dịch Dung: “Anh hai, Nguyễn Nguyễn tự có cách của mình, anh không cần ngăn cản cô ấy.”
Ngay khi Tần Nguyễn quay người, nụ cười trên mắt Hoắc Vân Tiêu biến mất, khuôn mặt tuấn tú hiện lên một tầng băng giá.

Hoắc Vân Tiêu đặt tay lên vai Hoắc Dịch Dung, trầm giọng nói: “Sao anh lại bất cẩn như vậy, đã nói gần đây phải chú ý một chút mà.”
Kiều Hi xảy ra chuyện chắc chắn có liên quan đến tộc Pháp Sư, nếu đã như vậy, thì bọn họ sẽ phải trả một cái giá cực đắt.

Hoắc Dịch Dung nghe xong thì hiểu ngay, anh ta gật đầu, sắc mặt âm trầm: “Anh đi ngay đây.”
Hoắc Dịch Dung quá hiểu em ba quan tâm Tần Nguyễn đến mức nào.

Thực chất tính cách của cô gái này rất điên cuồng, ai biết cô ấy có làm chuyện gì nguy hiểm hay không.
H7oắc Dịch Dung đã hứa với em ba rằng nhất định phải bảo vệ tốt cô gái này.

Tần Nguyễn nhướng mày, đôi môi xinh đẹp hiện lên một nụ 2cười, nụ cười không chạm đến đáy mắt, bờ môi đỏ mọng mấp máy: “Em sẽ không lấy tính mạng của mình ra để đùa cợt, em đi vào giúp Kiều Hi ké0o dài thời gian, anh hãy đi xem việc điều tra camera giám sát của Hoắc Khương để nhanh chóng tìm ra kẻ đứng phía sau. Còn bên khu tây, anh hãy sai người kiểm soát tất cả những người ra vào, em nghi ngờ chuyện này có liên quan đến nơi đó. Tộc Pháp Sư sắp tiến vào thủ đô, ai biết bọn họ có âm mưu gì phía sau hay không.”
Chỉ từ vài câu ngắn ngủi, có thể thấy Hoắc Vân Tiêu rất tin tưởng và cưng chiều Tần Nguyễn.

Hoắc Dịch Dung nhìn em ba, sau đó lại nhìn Tần Nguyễn đang cười như hồ ly, trong lòng cảm thấy bất lực.
Hoắc Vân Tiêu đi tới bên giường, phớt lờ ánh mắt tức giận của Tần Nguyễn, thân hình mảnh khảnh hơi nghiêng về phía Kiều Hi, quan sát khuôn mặt tái nhợt không một chút sức sống của anh ta từ khoảng cách gần.

Hoắc Vân Tiêu dùng những ngón tay mảnh khảnh vuốt cằm Kiều Hi, ngắm nhìn khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ nhưng rạng rỡ như ánh mặt trời của cậu ta.
Hoắc Dịch Dung thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hoắc Vân Tiêu, tuy bề ngoài có vẻ ung dung, nhưng thực chất lại vô cùng tức giận, anh ta lau mặt, cắn răng nói: “Anh đã đủ cẩn thận rồi, khi đưa Kiều Hi ra ngoài, chưa bao giờ anh để thằng bé gây chuyện, thậm chí đi vệ sinh cũng có người đi theo.”

Biết Hoắc Dịch Dung luôn cẩn thận, Hoắc Vân Tiêu nói ngắn gọn: “Kiều Hi không sao đâu, nhưng phải chịu khổ một tí, anh đi khu tây tìm Tưởng Lục, tận mắt xem ông ta xử lý những kẻ không thành thật kia nhé!”
Tần Nguyễn hất tay Hoắc Dịch Dung ra, nhẹ nhàng xoa cổ tay bị đau, cô cau mày ngẩng đầu nhìn đối phương: “Nếu em không giải 2quyết được vấn đề thì Linh Hư Tử và những người khác trong giới Huyền học cũng bất lực thôi, anh làm như vậy chỉ làm chậm trễ khoảng thời 7gian ít ỏi còn lại của Kiều Hi.”

Hoắc Dịch Dung nặng nề nhìn Tần Nguyễn, kiên quyết nói: “Anh không thể để em mạo hiểm!”
Tiếng bước chân vang lên, từ xa đến gần.

Tần Nguyễn vẫn đang nắm tay Kiều Hi, nghe thấy tiếng bước chân vang lên bên tai, khuôn mặt thanh tú trầm xuống, cô ngước mắt nhìn người đi vào phòng, con ngươi đột nhiên co lại: “Tại sao anh Dung không ngăn cản anh? Căn phòng tràn ngập sát khí có tính công kích rất mạnh, với tình trạng cơ thể bây giờ, anh sẽ không thể chịu đựng nổi đâu!”
Hoắc Vân Tiêu buông cằm Kiều Hi ra, xoay người ôm Tần Nguyễn vào lòng, khẽ vỗ lưng cô rồi nhẹ nhàng an ủi: “Nguyễn Nguyễn đừng lo, anh sẽ đi ngay đây, anh chỉ lo lắng Kiều Hi nên vào xem một chút.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.