Tống Tình bỗng nhiên quay 1đầu lại, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào anh ta, mặc dù gương mặt cô ta vẫn không có biểu cảm gì, nhưng khi mở miệng nói ra lại là giọng điệu như trư2ớc kia: “Nhị gia! Không nên tới gần tôi! Xin ngài hãy tránh đi!” Ai mà ổn được với chuyện này chứ.
Nhớ lại tư thế thân mật vừa rồi của bọn họ, Tần Nguyễn chỉ muốn quay ngược thời gian, vừa vào phòng là khóa trái cửa lại ngay. Anh luồn đầu ngón tay vào trong lớp vải mỏng, nhẹ nhàng xoa nắn làn da mịn màng.
Quần áo của hai người đều nhăn nhúm, ngay cả hô hấp của Tần Nguyễn cũng bắt đầu rối loạn. Có lẽ là cảm nhận được Tần Nguyễn sợ hãi, cánh tay đang ôm eo cô nới lỏng, Hoắc Vân Tiêu cũng không còn tham lam đôi môi đỏ mọng mềm mại của cô mà chậm rãi tách ra.
Tần Nguyễn nghiêng đầu, tựa cằm lên vai Tam gia. Anh nghiêng đầu nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Tần Nguyễn, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lơ đãng ngập nước của cô, không tự chủ được cúi đầu hôn lên gò má hơi nóng của cô, sau đó thì thầm bên tai cô: “Đừng sợ, anh sẽ không làm gì đâu.”
Giọng nói khàn khàn, lộ ra khát vọng khó có thể diễn tả. Tần Nguyễn muốn quay đầu lại nhìn, nhưng bị một bàn tay đè ở sau gáy, giữa đôi môi đỏ mọng của cô tràn ra tiếng thì thầm bất mãn: “Cô bé, đừng phân tâm!”
Hoắc Vân Tiêu biết người vừa đến là ai. Nghĩ đến chuyện vừa rồi bị Hoắc Dịch Dung bắt quả tang đang trong tư thế mập mờ, Tần Nguyễn lập tức luống cuống.
Trong lòng cô còn hiện ra một chút cảm giác xấu hổ, nhưng không biểu hiện ra ở trên mặt. Trong đôi mắt vốn đã long lanh ngấn nước của cô hiện lên một tia bối rối và hoảng sợ.
Cô rõ ràng cảm giác được người đàn ông này đã không còn cách nào kiềm chế được nữa, toàn thân anh tỏa ra hơi thở bá đạo và lòng ham chiếm hữu mà không cần dùng mắt cũng có thể nhìn thấy được. Hoắc Dịch Dung lạnh giọng nói xong thì quay người đi trở về biệt thự riêng của em ba, chuẩn bị tìm Tần Nguyễn để hỏi thăm cho rõ.
Lúc trước, rõ ràng là Tần Nguyễn khá bênh Tống Tình, nhưng sau đó thái độ lại đột nhiên thay đổi, có thể nói một nửa nguyên nhân Tống Tình rời khỏi nhà họ Hoắc là tại Tần Nguyễn. Nhưng ở thời khắc mấu chốt, anh không thể thả người có thể an ủi mình ở trong vòng tay được.
Ai đến vào lúc này cũng đều vô dụng. Biết cô thẹn thùng, Hoắc Vân Tiêu chỉ có thể hạ thấp tư thế, dỗ dành cô như dỗ một đứa trẻ: “Ngoan, không sao đâu.”
Tần Nguyễn không nói gì mà nhìn chằm chằm vào anh bằng đôi mắt lên án. Trong mắt cô không che giấu được sự bối rối và tức giận.
Hoắc Vân Tiêu cụp mắt xuống, thu lại nụ cười nhẹ trong mắt, anh siết chặt tay Tần Nguyễn an ủi: “Anh hai không phải người ngoài, cũng sẽ không nói lung tung đâu, em không cần phải thẹn thùng.” Cảm nhận được sự phản kháng của Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu không khỏi siết chặt vòng eo thon thả mềm dẻo của cô, anh cúi người dùng sức hôn lên môi cô, cướp đi toàn bộ hơi thở trong phổi của cô, tàn nhẫn đến làm người ta kinh ngạc.
Nhưng điều làm cho Tần Nguyễn bất an nhất chính là bàn tay của người đàn ông đặt trên vai cô đang dần ghì mạnh. Hoắc Vân Tiêu quay đầu, anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng đầy thắc mắc.
Tần Nguyễn nuốt nước bọt một cái, không xác định hỏi: “Vừa rồi thật sự là anh Dung ạ? Anh ấy đã nhìn thấy hết rồi?” Cũng không biết là cô bị ép buộc hay là thuận theo hưởng thụ nụ hôn điêu luyện của người đàn ông ngồi bên giường.
Hoắc Dịch Dung nhìn thấy hai người ôm chặt lấy nhau trong phòng, bầu không khí dịu dàng quyến luyến, thì lập tức đóng sầm cửa lại. Tống Tình không trả lời, chỉ buồn bã nhìn anh ta.
Ngay lập7 tức, cô ta cảm thấy tiếng gọi của chủ nhân ngày càng gấp gáp, cô ta xoay người thoát ra khỏi vòng vây, chạy thật nhanh vào trong khu nhà họ Hoắc. 2Thái độ trước và sau có sự khác biệt lớn như vậy thì hiển nhiên là Tần Nguyễn biết đã có chuyện gì xảy ra với Tống Tình.
Hoắc Dịch Dung đi vào trong phòng khách, không nhìn thấy em ba và Tần Nguyễn đâu bèn nhấc chân chạy lên lầu, bước chân của anh ta rất vội vàng, nhưng cũng không thể hiện ra sự tức giận đè nén ở trong lòng. Hơn nữa, nhìn thần thái nói chuyện vừa rồi của Tống Tình thì vẫn là dáng vẻ mà Hoắc Dịch Dung quen thuộc lúc trước, chỉ có điều bên trong đôi mắt của cô ta có một tia đỏ nhạt, trông rất tà ác, toàn thân bao phủ bởi một màn sương đen mỏng khiến người ta không thể nhìn thấu.
Hoắc Khương từ dưới đất đứng dậy, hơi tập tễnh đi đến trước mặt Hoắc Dịch Dung. Tần Nguyễn phản ứng chậm nửa nhịp, cô tựa vào bên giường, mãi mới có phản ứng: “... Vâng.”
Hoắc Vân Tiêu vuốt vuốt tóc cô, hơi sửa sang lại quần áo xộc xệch trên người rồi quay người đi tới cửa. Vừa đi được một bước thì tay của anh bị giữ chặt.
Vừa rồi suy nghĩ của Tần Nguyễn có hơi hỗn loạn, chậm một lúc mới hiểu Tam gia nói cái gì. Đi tới trước cửa phòng ngủ, anh ta không hề do dự mà đưa tay đẩy mạnh cửa phòng, cảnh tượng trong phòng đập vào mắt của anh ta.
Cơ thể của Tần Nguyễn treo ở trên người Hoắc Vân Tiêu, chiếc eo thon của cô bị một đôi tay vững vàng ôm vào trong ngực. Bóng dáng của đối phương gần như trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Tốc độ của cô ta quá nhanh, đây không phải là 0tốc độ mà con người có thể làm được, gần như ngay cả tàn ảnh cũng không thể bắt được. Nhận thấy nguy hiểm đang tới gần, Tần Nguyễn biết không thể tiếp tục để mặc thế này được.
Cô rõ ràng cảm nhận được khát vọng của người đàn ông này đối với mình. Kỹ thuật hôn của Tam gia rõ ràng càng ngày càng cao siêu thành thạo, vừa rồi Tần Nguyễn còn phân tâm, nhưng đuôi mắt của cô lại nhanh chóng đỏ lên, cơ thể căng cứng cũng mềm nhũn ra.
Đôi mắt ướt át đáng thương của cô nhìn người đàn ông trước mặt đang bộc phát lòng tham chiếm hữu mãnh liệt, không thể nào kiềm chế được mà muốn ăn tươi nuốt sống cô. Cô thật sự sợ người đàn ông này làm cái gì đó, vì trong bụng cô còn có đứa bé, thời gian mang thai ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm nhất, có rất nhiều chuyện không thể làm được.
Nhìn dáng vẻ đã mất đi lý trí của người đàn ông trước mặt mà cô không khỏi cảm thấy lo lắng. Đôi môi đỏ mọng của cô hơi hé mở, khẽ hớp một ngụm không khí trong lành.
Hơi thở hổn hển vang lên bên tai Hoắc Vân Tiêu, khiến mạch máu nổi lên trên trán anh ngày càng rõ ràng. Cô bé này có biết mình đang làm gì không, anh vất vả lắm mới bình tĩnh lại được thì suy nghĩ muốn ăn sạch cô lại bị cô khơi lên, làm Hoắc Vân Tiêu hận đến ngứa răng.
Nhưng nhìn thấy cô run rẩy trong ngực anh, tư thế gian nan ngồi trên đùi anh là anh lại thấy đau lòng, không dám có động tác tiếp theo, sợ một lúc nữa cô sẽ khóc mất. Ông ta quỳ một chân trên mặt đất để nhận tội: “Thuộc hạ vô năng, xin Nhị gia hãy trách phạt!”
“Không phải lỗi của chú, đứng dậy đi!” “Rầm!”
Tiếng đóng cửa nặng nề vang lên, làm hai người đang ôm nhau giật cả mình. Cơ thể vốn căng thẳng của Tần Nguyễn nghe vậy liền buông lỏng ra.
Cô nằm bất động trong ngực của Tam gia, đầu óc như chết lặng, không nghĩ được gì. Có sự lo lắng ẩn chứa bên trong lời cảnh báo.
Hoắc Dịch Dung nặng 7nề nhìn Tống Tình, anh ta lạnh giọng chất vấn: “Rốt cuộc thì cô là ai?!” Hoắc Vân Tiêu bế cô lên và đặt cô nằm xuống giường, anh kéo chăn đắp lên eo cô rồi dịu dàng nói: “Vừa rồi anh hai tới, để anh đi xem có chuyện gì.”
Nếu như không phải việc gấp thì anh ta không thể ngay cả gõ cửa cũng không làm mà đã trực tiếp đẩy cửa phòng đi vào như thế. “Cốc cốc.”