Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1094: Gặp lại tống tình, cô gái này là biến số lớn nhất trong cuộc sống yên bình của tần nguyễn



Đúng là Lý Tử Lan uống quá nhiều, nên câu sau chẳng ăn nhập gì với câu trước.

Sau đó cô ấy gục xuống bàn, miệng vẫn còn mơ mơ 1màng màng lẩm bẩm gọi Tiểu Ngũ.

Cảm nhận được sự quan tâm của cô bạn, Tần Nguyễn đứng dậy đi đến bên người Lý Tử Lan.
Cô vuốt ve bím tóc dính bẩn của Lý Tử Lan và nhỏ giọng giải thích với Tô Vọng, Thẩm Nhiên ngồi bên cạnh: “Em rất khỏe, mọi người khô7ng cần lo lắng đâu.” Trên khuôn mặt thanh tú của Thẩm Nhiên nở một nụ cười: “Chỉ cần cậu sống tốt là được, nếu thật sự xảy ra7 chuyện gì thì vẫn còn có bọn tôi, cùng lắm thì chúng ta lại sống như trước đây thôi, cuộc sống vẫn tiếp tục như thường, không có việ2c gì mà chúng ta không vượt qua được cả.”

Tô Vọng gật đầu đồng ý: “Đúng!”

Tần Nguyễn đi đến bên cạnh hai người và vỗ 0mạnh vào vai của bọn họ: “Đều là anh em vào sinh ra tử với nhau, hai người còn không biết rõ tính tình của em sao, nếu như em bị ấm ức thật thì em sẽ không chịu để yên đâu!”
Cô không muốn ai phá vỡ cuộc sống yên bình hiện tại của mình, bất kỳ người nào cũng không được.

Tống Tình sẽ là biến số lớn nhất trong cuộc sống của cô.

Vì không để cho đối phương có hi vọng, Tần Nguyễn cứng rắn quay người rời đi.
Tống Tình đang quỳ ở phía sau, đưa mắt nhìn theo Tần Nguyễn.

Cho đến khi Tần Nguyễn lên xe, đoàn xe nhà họ Hoắc chậm rãi rời đi, Tống Tình vẫn quỳ trên mặt đất không đứng dậy.

Có vài tên lưu manh đi tới từ phía sau, chúng mỉm cười bước đến chỗ Tống Tình.
Nhìn thấy đối phương, ánh mắt Tần Nguyễn hơi mở to, thần sắc có chút kinh ngạc: “Tống Tình?”

Mái tóc ngắn gọn gàng ngày nào giờ đã dài hơn và được buộc cao lên thành chiếc đuôi ngựa. Tống Tình mặc bộ quần áo bó sát màu đen, làm nổi bật đường cong yêu kiều của dáng người.

Nhưng điều khiến Tần Nguyễn không xác định là khí chất trên người Tống Tình đã thay đổi, không còn bị kìm nén nữa mà càng thêm nội liễm và bá đạo, toàn thân cô ta lộ ra sự già dặn, tư thế trông rất hiên ngang.
Nếu như không phải trên người đối phương tràn ngập yêu khí, thì có lẽ Tần Nguyễn thật sự không nhận ra được.

Sau khi xuất hiện, Tống Tình cũng không để ý con hẻm nhỏ bừa bộn mấp mô mà quỳ một chân xuống đất: “Phu nhân.”

Từng lời nói và cử chỉ của cô ta đều đâu ra đấy, khác hẳn với dáng vẻ hoạt bát sáng sủa khi lần cuối họ gặp nhau ở Nam Dương.
“Ô kìa! Ở đâu ra cô nàng này vậy?”

“Sao lại quỳ gối thế này, nào đến trong vòng tay của ba, để ba yêu thương em nhé!”

Trong mắt bọn họ toát ra tia sáng làm người ta rùng mình, thậm chí còn đưa tay ra chạm vào khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp của Tống Tình.
Tần Nguyễn nheo mắt lại, lắc đầu với cô ta rồi đưa tay chỉ chỗ đậu xe, ra hiệu cho Hoắc Chi đi trước.

Hoắc Chi liếc nhìn con hẻm dơ dáy bẩn thỉu phía sau, trong mắt cô ta lóe lên một tia nguy hiểm, cuối cùng vẫn nghe theo mệnh lệnh mà nhanh chóng rời đi.

Sau khi cô ta đi rồi, Tần Nguyễn mới kéo áo khoác trên người và dùng giọng điệu lạnh lùng nói: “Ra đi.”
Hai người họ không giữ cô lại, họ nhìn Hoắc Chi phủ thêm áo khoác cho Tần Nguyễn, rồi đưa mắt nhìn hai người lần lượt rời khỏi cửa hàng thịt nướng.

Tô Vọng lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, bỏ lên miệng ngậm, rồi dùng vai huých Thẩm Nhiên, anh ta nói: “Tiểu Ngũ thay đổi.”

Thẩm Nhiên quay đầu nhìn anh ta một cái rồi khẽ cười: “Chúng ta cũng thay đổi mà, con người luôn luôn phải trưởng thành.”
Tống Tình vội vàng nói: “Phu nhân, tôi muốn đuổi theo cô và cũng chỉ muốn đi theo bên cạnh cô mà thôi.”

Tần Nguyễn vẫn bình tĩnh lắc đầu: “Nhưng tôi không muốn thu nhận cô, cô biết không, cô là biến số của tôi, tôi có dự cảm nếu giữ cô ở bên người thì tôi sẽ đụng phải phiền toái rất lớn.”

Lúc trước, một phần nguyên nhân khiến cô để Tống Tình rời khỏi nhà họ Hoắc là vì trong tiềm thức cô có linh cảm nguy hiểm.
Bọn họ rõ ràng là cùng một người, nhưng tính tình lại hoàn toàn khác biệt, nhưng trong khoảng thời gian này cô ta lại có cảm giác cả hai bọn họ đang bắt đầu hợp nhất.

Tống Tình nghe thấy lo lắng của Tần Nguyễn thì trầm giọng bảo đảm: “Tôi xin lấy linh hồn của bản thân ra để thề với cô, đời này kiếp này tôi tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cô, cũng tuyệt đối sẽ không phản bội cô, nếu vi phạm lời thề này, tôi sẽ chết không được yên lành! Vĩnh viễn không có cách nào siêu thoát!”

Tần Nguyễn lắc đầu: “Ban đầu chính tôi là người để cho cô rời đi, thì bây giờ sẽ không để cho cô trở lại bên cạnh tôi. Tôi tin chắc với năng lực của cô, chỉ cần là chuyện cô không muốn làm thì nhà họ Tống sẽ không thể bắt ép được cô.”
Tần Nguyễn cũng không tránh né cái quỳ của cô ta, cô khẽ nhíu mày, cảm thấy khó hiểu và hỏi: “Chẳng phải cô đã trở về nhà họ Tống rồi à? Cô không còn là ám vệ của nhà họ Hoắc nữa, không cần thiết phải hành lễ với tôi đâu.”

Tống Tình ngửa đầu, vẻ mặt cô ta khiêm tốn, ánh mắt sùng bái kính trọng nhìn Tần Nguyễn: “Phu nhân, tôi muốn được đi theo cô.”

Tần Nguyễn lạnh nhạt nói: “Người bên cạnh tôi đủ rồi, không cần thêm cô đâu.”
Tần Nguyễn lên tiếng hỏi: “Cô sống ở nhà họ Tống không được tốt sao?”

Tống Tình mím môi, thấp giọng nói: “Bọn họ muốn tôi đi lấy chồng.”

Nghe tin Tống Tình phải lập gia đình, Tần Nguyễn đột nhiên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên cô gặp Tống Tình, nhân duyên của cô gái này đã được quyết định từ lâu.
Thẩm Nhiên nhìn bàn tay Tần Nguyễn đặt trên vai mình, đôi tay kia đã từng có nhiều vết sẹo, hiện tại lại trắng nõn.

Trong lòng cậu ta đã tin tưởng chuyện hiện giờ cuộc sống của Tần Nguyễn đang rất tốt, cậu ta gật đầu: “Cậu nói thế thì tôi yên tâm rồi.”

Tần Nguyễn vẫy tay với Hoắc Chi ở cách đó không xa, rồi cô nói với Tô Vọng và Thẩm Nhiên: “Tử Lan uống nhiều quá, hai người đưa cậu ấy về trước đi, em cũng nên đi về rồi.”
Tô Vọng nhíu mày, lập tức cũng cười theo.

Đúng vậy, bọn họ cũng thay đổi.

Trưởng thành hơn và có cái nhìn rõ ràng hơn về con đường tương lai.
Không có một ai trong con hẻm nhỏ, một lúc lâu sau mà không có bất cứ động tĩnh gì.

Tần Nguyễn đợi mấy giây rồi lại lên tiếng: “Tôi cho anh thêm một cơ hội, ra đi! Đừng để tôi phải tự mình bắt anh ra!”

Cô vừa dứt lời, một bóng người xuất hiện ở chỗ rẽ.
Tần Nguyễn khẽ nhướng mày, nói thẳng: “Nhưng cô là yêu tinh, tôi sẽ không giữ lại bất cứ kẻ nào có nhân tố nguy hiểm tiềm ẩn ở bên cạnh mình.”

Trong khoảng thời gian này, Tống Tình cũng đã nhận ra sự kỳ lạ trên cơ thể mình.

Cô ta vào ban ngày và vào ban đêm bị chiếm giữ bởi nhân cách khác.
Ngón tay để xuôi ở bên người của cô xoa nhẹ, cô hững hờ hỏi: “Cô không muốn lấy chồng?”

“Không muốn ạ!”

Tống Tình không hề do dự mà trả lời ngay.
...

Tần Nguyễn chậm rãi đi bộ ở khu tây, nơi mặt trời chiều không thể chiếu vào, cô đi đến đầu ngõ nơi đoàn xe của nhà họ Hoắc đang đỗ.

Đột nhiên, bước chân của cô dừng lại.
Ngay khi tay họ sắp chạm vào Tống Tình thì biến cố bất ngờ xảy ra.

Tống Tình đột nhiên biến hình, cô ta vẫn giữ nguyên hình dạng con người, nhưng hai cánh tay lại biến thành dây leo và nở ra những bông hoa lộng lẫy.

“A!!! Yêu quái!!!”

Người đàn ông ở gần Tống Tình nhất đột nhiên kêu lên và quay người bỏ chạy.

Mấy người còn lại cũng hét lớn và chạy trốn tứ phía.

Những dây leo lay động trong không trung trói những người đang chạy trốn lại và ném họ đến chỗ rìa những cánh hoa sắc bén như lưỡi dao, những bông hoa tuyệt đẹp từ từ nuốt chửng họ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.