Nkụ cười trên mặt Thẩm Nhiên và Tô Vọng biến mất, bọn họ nghiêm túc nhìn thẳng vào Tưởng Lục gia, cả hai đều không nghĩ tới việcc còn cần phải xét duyệt nữa.
Tưởng Lục gia liếc xéo ba người bọn họ, ông ta cười lạnh: “Làm sao? Các cô cậu coi đây alà trò chơi à? Nếu các cô cậu không có bản lĩnh đó, thì cho dù tôi có nhường lại vị trí của tôi cho các người ngồi, các người cũng không có năng lực quản lý nó. Rồi có ngày mất mạng như chơi.” Tần Nguyễn cầm túi hồ sơ rồi đứng lên, cô liếc mắt qua Lý Tử Lan, Tô Vọng cùng Thẩm Nhiên.
Trong mắt cô hiện rõ ý cười: “Mọi người cố lên, tôi chờ một ngày cũng được gọi mọi người một tiếng gia nhé.”
Ba người cười ngây ngô, mặt mũi tràn đầy mơ ước. Tần Nguyễn cười, vẻ mặt cô không thay đổi, cô liếc nhìn Tô Vọng ra hiệu anh ta đừng nói chuyện.
Tô Vọng nhún vai, lại đi tới ngồi xuống bên cạnh Thẩm Nhiên, hai anh em khoanh tay nhìn xem Lý Tử Lan và Tần Nguyễn muốn làm cái gì.
Tần Nguyễn quay đầu nhìn Lý Tử Lan, cô mỉm cười: “Cậu tiếp tục đi.” “Được.”
Sau khi Tưởng Lục gia rời đi, Tần Nguyễn chào Cừu Nhạc và cùng ba người Lý Tử Lan rời khỏi sàn đấu quyền Anh.
Bọn họ ăn cơm trưa tại một cửa hàng bán thịt nướng ở khu tây, Tần Nguyễn hỏi thăm tình hình gần đây của bọn họ, rồi hỏi gần đây ở khu tây ngoại trừ xuất hiện sinh vật siêu nhiên ra, thì còn có động tĩnh gì khác không, cuối cùng bốn người nói về những chuyện đã trải qua trước kia. Tưởng Lục gia cười hai mắt cong cong: “Cảm ơn.”
Tần Nguyễn gật đầu với ông ta: “Vậy tôi không quấy rầy Lục gia nữa, ngài đi làm việc của mình đi, tôi cũng không còn việc gì đâu.”
Tưởng Lục gia gật đầu, cung kính nói: “Vậy nếu cô có chuyện gì thì cứ liên hệ với tôi.” Như thể đã nhìn thấy tương lai sau này mình được người khác tung hô, được nở mày nở mặt vậy.
Tưởng Lục gia hơi cong người với Tần Nguyễn: “Hoắc phu nhân có mệnh lệnh gì, Tưởng Lục tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp, hôm nay là đại thọ 90 tuổi của mẹ tôi, tôi phải trở về với bà ấy.”
Trên mặt Tần Nguyễn lộ ra biểu cảm kinh ngạc, cô lập tức mỉm cười và gửi lời chúc: “Vậy tôi xin chúc mẹ ngài thọ tựa Nam Sơn, an khang phú quý nhé.” Lý Tử Lan càng nghe càng thấy không thích hợp, nghe được câu nói cuối cùng thì trực tiếp xách chai rượu dở lên khua khua về phía Tô Vọng: “Mẹ kiếp! Tô Vọng, bà nội anh chứ muốn bị đánh hả?!”
Thẩm Nhiên đứng lên, rất ân cần nói: “Tôi cho hai người một chỗ, để cả hai tha hồ mà thi triển.”
Tần Nguyễn cười khẽ, mắt cô cong cong như hình trăng khuyết, trong mắt hiện lên nụ cười vui vẻ, khiến người nhìn thấy phải kinh ngạc. Lý Tử Lan đột nhiên im lặng, cô ấy buông chén rượu, ôm chai rượu chống nửa bên mặt, ánh mắt mê mang nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, môi cô ấy mím chặt.
Tự dưng Lý Tử Lan trở nên ngoan như vậy làm Tần Nguyễn, Tô Vọng và Thẩm Nhiên không quen.
Tô Vọng dùng cùi chỏ huých Lý Tử Lan, nói trêu: “Sao thế? Thèm hơi giai rồi à?” Lý Tử Lan đang giằng co với Tô Vọng chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt có chút men say nhìn Tần Nguyễn, thất thần nói: “Tiểu Ngũ, sao cậu đã lập gia đình rồi vậy, nếu cậu vẫn ở cùng chúng tôi như lúc trước thì tốt biết bao, chúng ta cùng nhau ăn uống nhậu nhẹt cho đến sáng luôn!”
Tần Nguyễn cười cười nhìn cô bạn: “Sao, ghét bỏ tôi đã lập gia đình à?”
Lý Tử Lan để chai rượu xuống, lắc đầu: “Chỉ là có cảm giác không chân thực thôi.” Lý Tử Lan càng nói giọng càng thấp, Tô Vọng và Thẩm Nhiên liếc nhìn nhau, sắc mặt cả hai thay đổi.
Tô Vọng đi đến sau lưng Lý Tử Lan, lay lay vai của cô ấy và hạ thấp giọng xuống cảnh cáo: “Tử Lan, em uống nhiều quá, nói ít thôi.”
Lý Tử Lan hất tay của Tô Vọng, quay đầu trừng mắt với anh ta, có vẻ như là bất mãn vì bị ngắt lời, cô ấy tỏ vẻ ghét bỏ: “Đàn bà đang nói chuyện thì đàn ông bớt chen mồm đi, chẳng liên quan gì đến anh cả!” Bất tri bất giác, bọn họ đã ăn bữa cơm trong hơn hai tiếng.
Tần Nguyễn chống cằm, nhìn Lý Tử Lan giương nanh múa vuốt, miệng líu ríu nói không ngừng.
Tô Vọng cùng Thẩm Nhiên đã dừng đũa, hai người thỉnh thoảng uống chén rượu, nói chen vào mấy câu, không khí vô cùng hòa hợp giống như Tần Nguyễn chưa từng rời khỏi khu tây vậy. Chỉ là, trước mặt ba người Tô Vọng, Thẩm Nhiên và Lý Tử Lan đặt chén rượu, còn ở trước mặt Tần Nguyễn là canh thảo dược mà Hoắc Chi bê tới cho cô.
Chung quy lại thì cũng không còn giống như trước đây nữa.
Cho dù là Tần Nguyễn hay ba người Lý Tử Lan, bọn họ đang đi trên hai con đường giao nhau và đích đến cuối cùng là thứ cả hai cùng mong muốn. Cô cũng rất tò mò muốn biết Lý Tử Lan uống quá nhiều sẽ nói cái gì.
Lý Tử Lan vươn tay, nắm thật chặt tay Tần Nguyễn và nói với giọng điệu lo lắng: “Tôi biết cậu bây giờ vào làm dâu một gia đình giàu có, cuộc sống chắc chắn không dễ chịu gì, những người xuất thân trong những gia tộc lớn kia có mấy ai được sạch sẽ.
Nhất là đàn ông, ai cũng đều nuôi vợ bé ở bên ngoài hết, có cả tá đàn bà muốn lao vào bọn họ. Như loại đàn ông vừa có thân phận, có địa vị, lại còn có tiền như thế này làm gì có đạo đức, lợi ích mới là thứ họ quan tâm nhất. Cô ấy đặt mông ngồi xuống, cau mày, thong thả nói: “Những ngày chúng ta sống tự do thoải mái cùng nhau giống như vừa mới ngày hôm qua vậy.
Hôm nay mọi người cùng nhau ngồi tại đây, cậu đột nhiên đứng ở vị trí cao như vậy, phải nói thế nào nhỉ, à phải rồi, chim sẻ biến thành Phượng Hoàng! Vị trí của cậu bây giờ cách chúng tôi quá xa, khiến chúng tôi không thể theo kịp.
Tôi biết Tưởng Lục gia nói đúng, ông ta chọn chúng tôi làm người quản lý tiếp theo của khu tây là bởi vì cậu, bao nhiêu năm chúng ta ở bên nhau cùng khổ cùng cười, cùng chiến đấu, cùng đổ máu và bị thương, thậm chí còn từng đi đập phá quán của người khác...” Cô không hiểu những lời nói linh tinh về đạo đức gia đình này Lý Tử Lan nghe được từ đâu.
Vai của Tô Vọng và Thẩm Nhiên run lên, họ rất vất vả để nhịn cười.