Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1089: Người đứng phía sau lộ mặt, lại có người chết



Người đàn ông trung niên được mọi người đứng vây xung quanh, anh ta mặc một chiếc áo có chữ “Công” màu đỏ phía sau lưng, thân hì1nh cao lớn, đầy cơ bắp, tóc hoa râm, từ từ quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói dễ nghe phía sau lưng.

Anh ta có một kh2uôn mặt bình thường, nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén, đôi mắt tĩnh lặng, giống như một người có rất nhiều tâm sự.

Người n7ày chính là Cừu Nhạc, là người quản lý của võ đài ngầm. Căn cứ vào các sự kiện xảy ra trên núi Vấn Thế, sau khi tìm hiểu sâu hơn, Tần Nguyễn đoán rằng khả năng rất cao đám người đứng sau lưng đang nhắm vào cô.

Cảm giác bị người nhắm vào cứ như có giòi trong xương, khiến Tần Nguyễn khó có thể phớt lờ.

Cừu Nhạc nghe vậy thì cau mày, khi nhìn thấy xác ông chủ Bàng, sắc mặt anh ta càng tối hơn.
Một giây sau, anh ta ném điếu thuốc trong tay xuống đất, dùng đôi giày quân đội cũ giẫm tắt thuốc, phàn nàn nói: “Cô có thai rồi, tại sao không nói sớm với tôi, cô rời khỏi khu tây mới bao lâu, vậy mà mang thai hết đứa này đến đứa khác, trước đây sao tôi không thấy tình mẫu tử của cô tràn ngập như vậy?”

Tần Nguyễn nhìn Cừu Nhạc bằng ánh mắt giễu cợt, cô nói giọng kháy khỉa: “Nghe anh nói vậy, tôi cảm thấy anh đang ghen tị.”

Cừu Nhạc tức giận bật cười, vuốt mái tóc hoa râm đầu đinh của mình: “Cô gái này rõ ràng đến đây là để phá quán! Cô bây giờ là người giàu rồi, không có việc thì không đến, nói đi, hôm nay tới đây có chuyện gì?”
Tất cả là nhờ Cừu Nhạc, đối phương nhận được lệnh của Tưởng Lục gia nên bắt tất cả mọi người ở võ đài ngầm phải nhìn ảnh Tần Nguyễn.

Cừu Nhạc sải bước đi đến bên cạnh Tần Nguyễn, anh ta không phân biệt thân phận như những người khác, mà nắm vai và tay Tần Nguyễn giống như trước đây.

Nhìn thấy cảnh này, Hoắc Chi bước nhanh về phía trước, định giơ tay ngăn cản.
Tần Nguyễn cũng không vòng vo: “Hôm nay tôi đến tìm anh Nhạc là vì muốn tìm hiểu một số người.”

Tần Nguyễn đưa tay về phía Hoắc Chi đang đứng phía sau, đối phương đặt tài liệu vào tay cô.

Tần Nguyễn mở tài liệu, đưa những bức ảnh đã được sắp xếp chu đáo của ông chủ Bàng, người tình của ông ta và Ngụy Ân tới trước mặt Cừu Nhạc.
Cừu Nhạc híp mắt, nhìn chằm chằm vào bức ảnh của ba người, ánh mắt khóa chặt vào bức ảnh người phụ nữ ăn mặc hở hang, anh ta chỉ tay vào bức ảnh: “Đây là cô gái chuyên giơ bảng hiệu trong võ đài ngầm, tên cô ấy là A Lệ.”

Sau đó, ngón tay thô ráp của anh ta chỉ vào ông chủ Bàng: “Người đàn ông này là khách quen của võ đài, anh ta cũng là người bao nuôi A Lệ.”

Tần Nguyễn khẽ gật đầu, chỉ vào ảnh Ngụy Ân rồi hỏi: “Còn người này thì sao? Anh Nhạc có biết không?”
Tần Nguyễn vừa rồi phát hiện ánh mắt Cừu Nhạc lóe lên tia sáng phức tạp khi nhìn thấy ảnh Ngụy Ân.

Mặc dù tia sáng chỉ thoáng qua nhưng vẫn bị cô bắt được.

Cừu Nhạc nhìn Tần Nguyễn đầy ẩn ý, giọng nói mang theo cảnh cáo: “Tiểu Vũ, tôi không biết cô bây giờ có thân phận thế nào, tôi thấy Lục gia rất e ngại cô, nhưng tôi khuyên cô một câu, có một số việc tốt nhất đừng dính vào, một khi chạm vào sẽ không thể bỏ được đâu.”
Cừu Nhạc sải bước đến chỗ Tần Nguyễn, bước chân vững chãi, những khối cơ bắp trên người run lên, vừa nhìn là biết đây là một người rất giỏi đánh võ.

Hai võ sĩ đang giao đấu trên khán đài và một số khán giả đều nhìn sang.

Bọn họ đều biết Tần Nguyễn, nhưng bọn họ chưa từng giao tiếp với cô, họ chỉ biết có một người như vậy.
Nụ cười trên mặt Tần Nguyễn không thay đổi, trong đôi mắt lạnh lùng hiện lên một tia giảo hoạt, cô nói với giọng nhu hòa: “Xem ra anh Nhạc biết gã này, hôm nay tôi tới đây thì tất nhiên là có năng lực đụng vào gã, về phần còn lại thì anh không cần phải lo.”

Ánh mắt Cừu Nhạc trở nên sắc bén, vẻ mặt tối sầm, anh ta tiếp tục khuyên: “Tần Tiểu Ngũ, cô thật sự không biết chữ “chết” viết thế nào, cô vẫn bốc đồng như trước đây.”

Tần Nguyễn dùng đầu ngón tay lật văn kiện phía sau, lộ ra bức ảnh thi thể của ông chủ Bàng, cô lạnh lùng nói: “Chắc anh Nhạc không biết, vấn đề bây giờ không phải tôi có muốn dính đến họ hay không, mà bọn họ có chịu để yên cho tôi hay không?”
Cừu Nhạc rít thêm một hơi, ánh mắt sắc bén nhìn Tần Nguyễn, thản nhiên nói: “Hút cái nào chẳng là hút, tôi hút quen rồi nên lười đổi.”

Tần Nguyễn đặt điếu thuốc trong tay lên bàn, cười nói: “Tôi không hút nữa, chỉ cần ngửi mùi cũ là đủ rồi, dù sao trong bụng còn có một đứa bé.”

Cừu Nhạc nghe vậy thì trợn mắt, nhìn chằm chằm Tần Nguyễn với vẻ khó tin.
Cừu Nhạc từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, đưa lên miệng rồi mơ hồ nói: “Lúc trước tôi nghe Lục gia nói, cô sinh đôi à?”

Tần Nguyễn gật đầu cười như đang tâm sự chuyện gia đình: “Là một cặp sinh đôi nam.”

Cừu Nhạc đưa bao thuốc đến trước mặt Tần Nguyễn: “Hút một điếu không? Tôi nhớ trước đây mỗi lần xuống võ đài cô đều hút một điếu.”
Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn chiếc bật lửa rẻ tiền, cười lắc đầu với Cừu Nhạc.

Cừu Nhạc rít một hơi thật sâu, thở ra một làn khói xanh dày đặc, rồi nhếch miệng cười: “Cai thuốc rồi à?”

Tần Nguyễn đưa điếu thuốc lên mũi ngửi, sau đó thở dài: “Vẫn là mùi vị trước đây, đã nhiều năm rồi mà anh Nhạc vẫn không thay đổi nhãn hiệu à?”
Cừu Nhạc rút cánh tay đang đặt trên tay Tần Nguyễn, bật cười chế giễu: “Đã lâu không gặp, cô bây giờ càng lúc càng lười, cơ bắp vất vả lắm mới rèn luyện ra được đã biến mất, xem ra cuộc sống của cô rất an nhàn.”

Tần Nguyễn lắc đầu cười, khiêm tốn nói: “Anh Nhạc đừng cười tôi, tôi đã làm mẹ rồi nên cơ thể không thể so với trước đây, bất kể người nào ở đây cũng có thể đánh bại tôi.”

Cừu Nhạc hếch cằm, kéo Tần Nguyễn đến cái bàn cách võ đài không xa, anh ta kéo một chiếc ghế gỗ thô sơ cho Tần Nguyễn, sau đó ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Nhớ lại cảm giác sống không bằng chết trong khu hình phạt, vẻ mặt Hoắc Chi căng thẳng, ánh mắt dán chặt vào điếu thuốc trong tay Tần Nguyễn, cứ như thể đó là một bông hoa vậy.

Cảnh tiếp theo khiến Hoắc Chi nhẹ cả người.

Khi Cừu Nhạc châm điếu thuốc trong miệng, đưa bật lửa cho Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn không từ chối, cô rút một điếu từ trong bao thuốc.

Hoắc Chi đứng phía sau nhìn thấy cảnh này, trong lòng dường như đang xảy ra một trận chiến.

Phu nhân còn đang mang thai, nếu thật sự hút điếu thuốc này thì Hoắc Chi sẽ phạm lỗi chểnh mảng nhiệm vụ, chắc chắn sẽ phải đi tới khu hình phạt.
Cừu Nhạc nghiến răng, tức giận nói với Tần Nguyễn: “Cô đã rất vất vả mới rời khỏi được nơi này, tại sao lại chọc đến bọn họ làm gì? Đám người này không đơn giản là liều mạng đâu, bọn chúng là ác ma giết người không chớp mắt!”

Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy lửa giận của anh Nhạc, cô trầm giọng nói đầy lạnh lẽo: “Vì vậy tôi càng phải điều tra xem bọn họ là ai, tra xem thế lực phía sau họ mạnh đến mức nào.”

Cừu Nhạc cúi đầu không nói, ngón tay liên tục xoa vào nhau.

Nhìn thấy sự khó xử của Cừu Nhạc, ánh mắt Tần Nguyễn trầm xuống, nhẹ giọng nói: “Nếu anh Nhạc khó xử, vậy tôi sẽ tự mình đi tìm hiểu, tôi nghĩ rằng bên phía Tưởng Lục gia sẽ có tin tức.”

Tần Nguyễn đứng dậy cầm tài liệu trên bàn, xoay người chuẩn bị rời đi.

Cừu Nhạc đột nhiên nói: “A Lệ chết rồi, tối hôm qua chết trong căn nhà đi thuê, chỉ để lại một bà lão hơn sáu mươi.”

Tần Nguyễn đột ngột quay đầu, cau mày hỏi: “Chết rồi à?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.