Hoắc Vân Tiêu ngồi trên ghế chính giữa, cơ thể dựa vào lưng ghế, hai chân vắt tréo, trông t1ư thế vừa lười biếng vừa tùy ý, nhưng không hề mất đi vẻ cao quý sang trọng.
Anh có khí chất tao nhã, như trăng sáng trên trời tỏa ra khí c2hất ôn hòa, khuôn mặt tuấn tú đẹp như tranh vẽ không giống người thường, trên người anh có một loại cảm giác lạnh nhạt bình thản thoát tục.
Hoắc Khương đứng ở phía sau, ánh mắt ông ta kiên nghị, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm.
Nhìn Nicol2as ngồi ở phía đối diện, đối phương đang nhìn chằm chằm vào tách trà trước mặt với vẻ mặt cay đắng. Hoắc Khương đứng ở phía sau tiến lên đưa văn kiện trong tay cho anh.
“Bốp!”
Văn kiện bị ném xuống mặt bàn trước mặt Nicolas. Một chút lợi ích ấy của gia tộc Boleyn đúng là quá nhỏ, thậm chí còn không bằng số lẻ của số tiền mà nhà họ Hoắc tài trợ hàng năm.
Nicolas cau mày, nhún vai suy sụp, anh ta giơ tay nắm lấy mái tóc màu vàng sẫm của mình, anh ta nói, trong giọng nói có sự buồn bã bất lực: “Hoắc Tam gia, tôi thật sự không có biện pháp nào cả. Bên đội Thiên Hành không đồng ý bán vũ khí cho chúng tôi, thậm chí còn đuổi người do gia tộc Boleyn phái đến thương lượng với bọn họ, thật sự là không cho chúng tôi bất cứ một cơ hội nhỏ nhoi nào, bọn họ quá cố chấp.”
Hoắc Vân Tiêu nâng bàn tay đẹp của mình lên. Ví dụ như canh thảo dược, cô đã nói là không muốn uống, nhưng ngày nào đối phương cũng dặn phòng bếp nấu sẵn.
Nhưng khi trong lòng cô luôn nhớ tới dáng vẻ nghiêm khắc bá đạo của Tam gia, thì người này lại cực kỳ chiều chuộng cô, biết cho cô không gian riêng và sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện của cô.
Tần Nguyễn gật đầu với người đàn ông vô cùng chiều mình ở trước mặt, cô lên tiếng bảo đảm: “Em biết rồi, em sẽ chăm sóc tốt cho mình, cũng sẽ bảo vệ con.” Nhưng người của đội Thiên Hành rõ ràng là rất khó chơi, dù dùng thủ đoạn âm thầm hay đường hoàng đều không được, nhiều lần tìm đến cửa đều bị họ cự tuyệt bằng thái độ mạnh mẽ.
Từ khóe mắt, Hoắc Vân Tiêu nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang chậm rãi đi tới bên ngoài cửa kính, anh đứng dậy nhìn Nicolas, dường như nhìn ra anh ta đang bối rối, bèn nói thẳng: “Có đôi khi đặt tiền vào đúng chỗ, nhưng sự chân thành không đúng chỗ cũng sẽ gây trở ngại lớn cho sự hợp tác giữa hai bên. Còn gì chân thành hơn việc anh - cậu chủ của gia tộc Boleyn đích thân đến gặp họ? Tôi nói đến đây rồi, còn lại chính các người phải suy nghĩ, xin thứ lỗi tôi không tiếp các vị được nữa.”
Anh thu hồi ánh mắt, khôi phục lại thái độ lạnh nhạt bình thường, anh thong dong bước từng bước rời khỏi phòng tiếp khách. Trên mặt anh nở nụ cười, nhưng nụ cười không chạm đáy mắt.
Nicolas hơi nhướng mày, vừa mở miệng ra là đầy mùi tiền, anh ta bá đạo nói: “Nếu như có thể lấy được số vũ khí kia, gia tộc Boleyn có thể trả giá gấp ba lần.”
Hoắc Vân Tiêu nở nụ cười ấm áp, anh hơi nhướng mày và hỏi lại: “Anh cảm thấy nhà họ Hoắc thiếu số tiền kia à?” Hoắc Vân Tiêu đưa tay sờ bụng dưới của Tần Nguyễn, trên mặt anh nở nụ cười của một người cha mong chờ con mình ra đời.
Anh nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt dịu dàng: “Em làm gì là quyền tự do của em, em là vợ anh, là mẹ của các con anh, anh sẽ không nhúng tay vào chuyện của em. Đương nhiên, anh cũng tin rằng em sẽ chăm sóc tốt cho con của chúng ta.”
Tần Nguyễn nghe vậy mà dở khóc dở cười, có lúc cô cảm thấy người đàn ông này còn kiềm chế mình hơn cả cha mẹ mình bây giờ. Mặt Nicolas biến sắc, anh ta đưa tay cầm tài liệu trên bàn lên.
Anh ta mở ra, đọc nhanh như gió, nhanh chóng xem hết hợp đồng, bên trong con ngươi cuộn lên ánh lửa đầy phẫn nộ.
Bàn tay cầm tài liệu nắm thật chặt, anh ta rất tức giận nhưng lại không có chỗ phát tiết, chỉ muốn tìm ra thủ phạm ngay lập tức rồi đập chết gã ngay tại chỗ cho hả giận. Hoắc Vân Tiêu khoanh tay, anh hất cái cằm tuyệt đẹp của mình lên, đôi mắt hoa đào sắc bén mà kiềm chế nhìn chằm chằm người đối diện.
Anh trầm giọng nói: “Đây là tài liệu mấy ngày trước đội Thiên Hành đưa tới, bên trong có hợp đồng mà nhân viên do gia tộc Boleyn phái đi đưa cho bọn họ. Các người không chỉ muốn vũ khí năng lượng, mà còn muốn cả bản thiết kế vũ khí do đội Thiên Thành đã dốc hết tâm huyết tốn nhiều năm mới nghiên cứu ra được.”
“Không thể nào!” Không biết có phải là ảo giác của anh ta hay không, mà cảm giác lần này vị đắng của trà cũng không còn rõ ràng như lần thứ nhất.
Vị đắng lúc trước còn đọng lại trong miệng dần dần biến mất và có thêm một hương vị khác không cách nào miêu tả ra được.
Không phải là không đắng, nhưng mà vị đắng kia giảm đi rất nhiều, khiến anh ta không còn mâu thuẫn với tách trà trước mặt nữa. Đôi môi mỏng của Hoắc Vân Tiêu khẽ mở ra: “Bao nhiêu năm qua, đội Thiên Hành vẫn chưa đạt được tự do tài chính.”
Nicolas nhíu chặt mày, anh ta tỏ vẻ nghi ngờ về chuyện này.
Nếu như thật sự có thể dùng tiền để giải quyết, thì chuyện đó cũng không khó với họ. Hoắc Vân Tiêu nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, anh hạ thấp giọng xuống, nói: “Có việc gì à?”
Tần Nguyễn nhìn vào ánh mắt dịu dàng của anh, cô nói luôn: “Em phải đi ra ngoài một chuyến, tới khu tây.”
Vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại có chút bất an, sợ người này bởi vì cô đang mang thai mà sẽ không cho cô đi. Nicolas khẩn cầu nhìn về phía Hoắc Vân Tiêu, anh ta chân thành nói: “Tam gia, thời buổi hiện giờ quá loạn, thứ yêu ma quỷ quái gì cũng bắt đầu ngoi lên, tuy gia tộc Boleyn có những thứ vũ khí tinh nhuệ nhất, nhưng những thứ đó hoàn toàn không thể đối phó được với tà linh, chúng tôi thật sự rất cần vũ khí năng lượng của đội Thiên Hành.”
Hoắc Vân Tiêu khẽ cười một tiếng, đầu ngón tay anh ma sát miệng tách trà, anh từ tốn nói: “Nếu như gia tộc Boleyn thật sự muốn hợp tác với đội Thiên Thành thì nhất định phải bày ra thành ý lớn nhất.”
Hai tay Nicolas nâng tách trà trước mặt, giơ về phía Hoắc Vân Tiêu, chân thành muốn xin ý kiến: “Mong Tam gia chỉ cho tôi một con đường.” Hoắc Vân Tiêu để tách trà trong tay xuố0ng, đôi mắt thờ ơ nhìn Nicolas trẻ tuổi đẹp trai, tóc vàng mắt xanh ngồi đối diện mình.
Trên người đối phương toát ra phong thái của quý tộc, cùng phong độ quý ông đặc biệt của phương tây.
Đem so sánh với phong thái ôn hòa nhã nhặn, điềm đạm như vị quân tử của Tam gia, thì loại khí chất ung dung cao quý sang trọng này càng có nhiều ưu điểm hơn. Hoắc Vân Tiêu nghe vậy thì cười khẽ, anh giơ tay về phía Nicolas: “Nhân sinh như trà, trà cũng như nhân sinh, anh cần phải cẩn thận nếm thử. Loại trà này có dư vị ngọt, uống quen rồi thì anh sẽ thấy thích nó thôi.”
Dưới lời khuyên của anh, Nicolas lại một lần nữa nhấc tách trà lên.
Gương mặt tuấn tú của anh ta hơi nhăn nhó, cố nén sự khó chịu trong lòng mà uống một ngụm nữa. Trong mắt Hoắc Vân Tiêu lóe lên vẻ khinh thường, anh lạnh lùng nói: “Vậy các người nên biết, đội Thiên Hành đã tồn tại từ thời xa xưa, vinh quang của bọn họ không có quan hệ gì đến nhà họ Hoắc. Đội Thiên Hành có thể đi đến hiện tại là nhờ được kế thừa di sản văn hóa tinh túy hàng nghìn năm của họ, bao nhiêu năm qua nhà họ Hoắc chỉ hỗ trợ tài chính và chưa bao giờ can thiệp vào bất kỳ công việc nội bộ nào của họ.”
Đôi mắt xanh của Nicolas hiện lên tia sáng lạnh, anh ta nói bằng giọng điệu thương lượng: “Nể tình được nhà họ Hoắc ủng hộ nhiều năm như thế, chắc hẳn đội Thiên Hành sẽ đồng ý bán một ít vũ khí năng lượng cho chúng tôi chứ.”
Hoắc Vân Tiêu nghe vậy thì khẽ cười một tiếng: “Vậy chẳng lẽ chỉ vì nhu cầu của gia tộc Boleyn các người mà nhà họ Hoắc chúng tôi phải sử dụng ân tình với đội Thiên Hành? Cậu chủ Nicolas à, anh có thể nói cho tôi biết, nhà họ Hoắc sẽ được lợi gì từ chuyện này?” Hoắc Vân Tiêu lại bưng tách trà lên, đôi mắt thâm thúy thâm trầm nhìn lá trà chìm nổi trong tách trà, anh hờ hững nói: “Gia tộc Boleyn muốn vũ khí, nhà họ Hoắc không phải không cho. Nếu như là loại vũ khí bình thường, với quan hệ của hai nhà, các người muốn bao nhiêu cũng được. Nhưng lần này thì khác, thứ các người muốn là loại vũ khí năng lượng có thể giết quỷ, cái này lại cần ban ngành đặc biệt của chúng tôi lên tiếng. Các chi tiết bên trong vũ khí năng lượng được các thành viên ưu tú trong đội của bọn họ dốc hết tâm huyết mới thiết kế ra được, nhà họ Hoắc không đủ tư cách để đồng ý thay bọn họ.”
Đề tài thảo luận hồi lâu, cuối cùng một lần nữa quay trở lại đề tài chính.
Nicolas đặt tách trà trong tay xuống, bên trong đôi mắt xanh của anh ta hiện lên một tia xảo trá của thương nhân: “Hoắc Tam gia, theo tôi được biết, đội Thiên Hành của quý quốc là ban ngành đặc biệt chuyên đối phó với đám yêu ma quỷ quái, bao nhiêu năm qua nhà họ Hoắc vẫn luôn giúp đỡ và đổ rất nhiều tiền vào bọn họ. Có thể nói, đội Thiên Hành có được như hiện nay tất cả đều dựa vào sự ủng hộ nhiều năm của nhà họ Hoắc. Số lượng vũ khí mà tôi muốn không nhiều, chỉ cần đủ để cho gia tộc Boleyn đối phó với đám yêu ma đang rục rịch muốn ngóc đầu lên là được, chẳng lẽ một yêu cầu nhỏ này mà ngài cũng muốn cự tuyệt sao?” Hoắc Vân Tiêu mấp máy môi mỏng: cười hỏi: “Cậu chủ Nicolas không uống trà ư?”
“Trà này đắng quá.”
Nicolas kinh hãi nhìn chằm chằm tách trà trước mặt mình, thấy chiếc lá trà trong tách xoay tròn, trên mặt anh ta lộ ra biểu cảm như đang đối mặt với kẻ thù vậy. Thần sắc trên gương Hoắc Vân Tiêu rất tự nhiên, anh ừ một tiếng rồi dặn dò: “Để Hoắc Chi đi theo bên cạnh em, dẫn thêm người đi, gần đây bên khu tây tương đối loạn.”
Tần Nguyễn còn tưởng rằng mình sẽ phải mất nhiều công sức mới thuyết phục được người đàn ông này cho cô đi, không ngờ đối phương không hỏi cô đi khu tây làm gì mà đã đồng ý rồi.
Trong mắt cô hiện lên vẻ ngạc nhiên, cô trực tiếp hỏi Hoắc Vân Tiêu: “Sao anh không hỏi em đi làm gì?” Nicolas để văn kiện xuống, gương mặt anh ta lộ vẻ áy náy nhìn Hoắc Vân Tiêu: “Rất xin lỗi, tôi không biết chuyện này, thì ra đây mới là nguyên nhân mà đội Thiên Hành năm lần bảy lượt từ chối chúng tôi.”
Anh ta bóp bóp mi tâm, vẻ mặt vô cùng mỏi mệt.
So với việc tức giận vì đám cấp dưới dám tự ý làm việc, thì anh ta lo lắng chuyện đội Thiên Hành sẽ có tâm lý kháng cự với gia tộc Boleyn hơn và sẽ khiến lần này bọn họ trở về tay trắng. Trải nghiệm nguy hiểm khi cô sinh A Diêu và An Kỳ, không cho phép cô được xúc động lỗ mãng lần nữa.
Cô nhất định sẽ đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu.
“Ngoan.”