Dưới màn p1háo hoa lãng mạn, hai người cười đùa vui vẻ. Nhưng khi nghĩ đến đau đớn vì từng bị moi tim và mùi vị của nỗi khổ bị giày vò cả nghìn năm, lời hứa hẹn sắp thốt ra khỏi miệng Hoắc Vân Tiêu bị anh nuốt trở lại.
Đôi mắt anh sâu thẳm như một cái đầm nước cổ xưa không một gợn sóng, không nhìn thấy một tia sáng nào, bên trong đó ẩn chứa quá nhiều cảm xúc, thậm chí còn cất giấu một tia bướng bỉnh bệnh hoạn. Với mái tóc vàng và đôi mắt xanh, trông anh ta rất đẹp trai và đầy phong thái quý ông.
Còn Donald đứng bên cạnh anh ta thì dùng lễ nghi quý tộc của ma cà rồng hành lễ với Hoắc Vân Tiêu, giọng nói tuyệt đẹp nói chúc mừng: “Chúc ngài sinh nhật vui vẻ.” Tần Nguyễn thở nhẹ, tim đập nhanh hơn, vòng tay ôm cổ Tam gia thoáng dùng sức kéo anh đến gần trước mắt.
Cô ghé sát khuôn mặt tuấn tú của anh, dùng chóp mũi cọ cọ vào mũi anh, cô cất giọng nói mềm mại quyến rũ: “Em rất muốn cứ như vậy cùng anh già đi, già đến mức không thể đi được nữa, rồi nắm tay nhau nhớ lại ngày hôm nay chúng ta đã vui vẻ nở nụ cười như thế nào.” Thác nước pháo hoa khổng lồ tan biến, sau đó là một đợt pháo hoa mới bay lên trời, hàng nghìn tia lửa lưu lại rất lâu trên bầu trời đêm, khung cảnh đẹp như tranh vẽ.
Tần Nguyễn nhảy xuống, rời khỏi lồng ngực của Tam gia, cô ngửa đầu nhìn cảnh đẹp trên bầu trời, hai mắt sáng lấp lánh như sao. Tần Nguyễn ôm cổ Tam gia, cơ thể cô ngửa ra sau, miệng phát ra tiếng cười 2như tiếng chuông bạc.
Ánh sáng từ pháo hoa phản chiếu trên khuôn mặt yêu kiều của cô, khiến cô càng thêm quyến rũ.
7
Đột nhiên, Tần Nguyễn cúi đầu nhìn Hoắc Vân Tiêu và nhìn thấy sự dịu dàng cùng tình cảm trong mắt anh. Để ở bên ai đó rồi cùng người đó từ từ già đi cần phải có dũng khí rất lớn.
Chỉ khi hiểu rõ lòng mình, Tần Nguyễn mới có thể nói ra những lời kiên định như vậy. Pháo hoa kéo dài rất lâu, tạo thành một thác sao khổng lồ, khiến người ta phải kinh ngạc thán phục.
Nếu xem pháo hoa là một điều lãng mạn, thì xem nó với người bạn thích còn lãng mạn gấp đôi. Dưới ánh mắt tràn đầy mong đợi cùng trìu mến của Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu lại chặn môi cô.
Anh không thể đáp lại, vì vậy anh chỉ có thể sử dụng hành động này để tránh trả lời. Tần Nguyễn liếc nhìn Hoắc Tam gia và Hoắc Dịch Dung, vẻ mặt của hai người này đều mờ mịt giống nhau.
Hoắc Vân Tiêu lộ vẻ trầm ngâm, đôi mắt trầm tĩnh của anh nhìn về phía Donald và Nicolas, anh hỏi ngắn gọn: “Hai người cho rằng động tĩnh lớn này là nhằm vào ai? Trong phạm vi thế lực của các người, hay là bất lợi cho người khác?” Cô cúi đầu, 7đôi môi đỏ mọng đặt lên má đối phương.
Một nụ hôn vừa chạm vào là tách ra ngay, không có một chút kiều diễm nào.
Bọn họ nhìn thấy một nhóm người đứng cách đó không xa, đang đốt pháo hoa. Âm điệu của Donald lạnh lẽo làm người ta sợ hãi: “Bọn họ đang làm nghi thức hiến tế, mà không chỉ ở nước chúng tôi. Theo điều tra của gia tộc Boleyn, tà giáo ở các nơi trên thế giới đều đang có hành động, bao gồm cả tổ chức Hắc Dực tà ác kia.”
Nghe hắn nói vậy, Hoắc Vân Tiêu và Hoắc Dịch Dung liếc nhìn nhau, trên mặt cả hai lộ vẻ nghiêm túc và thận trọng. Trên môi Hoắc Vân Tiêu nở một nụ cười cưng chiều, anh đặt Tần Nguyễn đứng xuống đất, giơ tay ôm mặt cô và hôn thật sâu.
Cảm giác run rẩy trong nháy mắt quét sạch toàn thân Tần Nguyễn. Nhưng, chỉ có bản thân Donald biết rằng hắn không dám nhìn thẳng vào mắt Hoắc Vân Tiêu.
Người đàn ông này càng ngày càng khiến hắn không thể nhìn thấu, trên người anh tràn ngập một luồng năng lượng dao động khiến hắn kiêng kị và sợ hãi. Lời nói này của anh ta làm cả đám cười phá lên.
Hai mắt Tần Nguyễn cong cong, trong mắt đong đầy nụ cười: “Anh Dung, sao anh không nhắc tới chuyện vừa rồi lúc anh đốt pháo hưởng thụ như thế nào, em nhìn thấy đấy, anh vừa đi từ nơi đốt pháo bên kia đến.” Có mấy bóng người đứng ở khu vực an toàn, trong đó có hai bóng lưng Tần Nguyễn nhìn thấy rất quen thuộc.
“Bùm!” Tần Nguyễn khẽ gật đầu đáp lễ, nụ cười trên khuôn mặt cũng thu lại, cô cất tiếng nói trong trẻo lạnh nhạt: “Chào anh, Donald.”
Hoắc Dịch Dung đi đến bên cạnh Hoắc Vân Tiêu, ôm vai anh và cười hỏi: “Thế nào? Có ngạc nhiên không?” Một nhóm người từ khu vực an toàn đi tới, dưới ánh sáng của pháo hoa, Tần Nguyễn thấy rõ gương mặt của bọn họ, là Nicolas và Donald, cùng Hoắc Dịch Dung không biết trở về từ lúc nào.
Nicolas Boleyn đi tới trước mặt vợ chồng Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn, anh ta cười nói: “Chúc mừng sinh nhật Hoắc Tam gia, chúc ngài luôn luôn vui vẻ, vạn sự như ý!” Sau đó, hắn gật đầu với Tần Nguyễn: “Hoắc phu nhân, đã lâu không gặp.”
Đôi mắt xanh thẳm kia giống như bầu trời đêm đầy sao, chăm chú nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, giống như đối với hắn, cô còn quan trọng hơn Hoắc Vân Tiêu vậy. Ở phía sau bọn họ, Hoắc Khương và Hoắc Xuyên giữ một khoảng cách đi theo.
Bọn họ giống như không thấy cảnh thân mật của hai vợ chồng, mà chỉ như đi dạo trên con đường nhỏ, thỉnh thoảng còn giao lưu vài câu. Cô tựa vào trong ngực Hoắc Tam gia và hỏi: “Anh Dung, chuyện ở núi Vấn Thế xử lý thế nào rồi?”
Hoắc Dịch Dung nhăn mặt, trêu: “Em dâu, hôm nay là sinh nhật của em ba, sao em còn phân tâm mà để ý tới chuyện khác vậy?” Hoắc Vân Tiêu cảm nhận được nhịp tim trong lồng ngực đang từ từ tăng tốc, anh được thưởng thức cảm giác động lòng ở thời điểm đã từng ngây thơ trong tình cảm.
Đối mặt với lời tâm tình của Tần Nguyễn, anh thật sự rất khó để không động lòng. Đây là lời tâm tình lãng mạn tình cảm nhất mà Hoắc Vân Tiêu từng nghe.
Anh có cảm giác thứ mình muốn đã ở trong tầm tay. Hoắc Vân Tiêu ngẩng đầu nhìn pháo hoa kéo dài trên trời cao, trong lòng cảm thán, pháo hoa là thứ dễ xoa dịu lòng người nhất.
Anh tận mắt chứng kiến pháo hoa chuyển từ rực rỡ và lộng lẫy sang im lặng. Đúng lúc này, một chùm pháo hoa khổng lồ nổ tung trên bầu trời.
Khoảnh khắc pháo hoa nổ tung, cả bầu trời bị pháo hoa chiếm giữ, một khoảnh khắc đẹp vô cùng tuyệt vời. Bị vạch trần nhưng nụ cười trên gương mặt Hoắc Dịch Dung không thay đổi.
Anh ta trừng mắt với Tần Nguyễn: “Em dâu à, em có nhìn thấy cũng không được nói ra chứ, tốt xấu gì em cũng phải chừa cho anh tí mặt mũi.” Hoắc Vân Tiêu khẽ nói: “Em vui vẻ là được rồi, nhưng pháo hoa không phải do anh chuẩn bị.”
Giọng nói của anh khàn khàn và từ tính, còn có một chút quyến rũ không thể diễn tả được. Khi hơi thở của Tần Nguyễn bất ổn, rõ ràng là không chịu đựng được nữa, Hoắc Vân Tiêu mới hơi tiếc nuối tách khỏi môi của cô.
Anh đưa tay xoa đi vệt nước bên môi Tần Nguyễn, trên gương mặt lạnh nhạt và luôn thể hiện sự ôn hòa nhã nhặn nở một nụ cười nhẹ lười biếng gợi cảm. Hoắc Vân Tiêu nở nụ cười ấm áp, anh nhìn anh hai mình một chút rồi hững hờ hỏi lại: “Chuyện bắn pháo hoa là ý tưởng của ai vậy?”
Nếu như trước đó có sắp xếp tiết mục bắn pháo hoa này, thì chắc chắn anh hai sẽ nói qua cho anh biết một tiếng. Tần Nguyễn có loại trực giác rằng chuyện mà đối phương nói không phải chuyện tốt, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại: “Chuyện gì vậy?”
Dưới ánh mắt uy hiếp của Donald, Nicolas nói, giọng nói hơi ấm ức: “Thời gian gần đây đám thuật sĩ phương Đông thường xuyên đi lại trong địa bàn của chúng tôi. Bọn họ tập hợp một số thành viên của tà giáo và theo quan sát của chúng tôi, thì những người này dường như đang có động thái lớn, không biết Hoắc phu nhân có tin tức gì không?” Hoắc Vân Tiêu cảm nhận được sự nhiệt tình của Tần Nguyễn, anh nâng đôi chân dài của cô lên, quấn vào vòng eo gầy mà rắn chắc của mình.
Ôm cô vào lòng, anh đi về phía nơi đốt pháo hoa, bước chân vững chãi thong dong, nhìn không thấy phí sức một chút nào. Nicolas giật mình, vô thức nhìn sang hắn.
Bắt gặp đôi mắt xanh thẫm ánh lên tia máu của Donald, Nicolas hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói với Tần Nguyễn: “Tần tiểu thư, mục đích chuyến đi lần này của tôi không chỉ là hợp tác công việc với nhà họ Hoắc, mà còn có một việc tôi muốn hỏi thăm cô.” Hoắc Dịch Dung thôi cười, sắc mặt của anh ta trở nên nghiêm túc: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tần Nguyễn nói cho Hoắc Dịch Dung biết về những vụ tai nạn giao thông liên tục xảy ra trong khu vực nội thành mấy ngày gần đây, cùng những bóng ma đang hút sức sống của con người mà cô nhìn thấy ở trên đường. Hoắc Vân Tiêu duỗi cánh tay ra ôm Tần Nguyễn vào lòng, anh lườm Hoắc Dịch Dung: “Nguyễn Nguyễn thẳng tính lắm, anh đừng bắt nạt cô ấy.”
Hoắc Nhị gia suýt chút nữa xù lông, hai mắt anh ta trợn to, mặt mũi đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Anh làm cái gì? Sao lại thành anh bắt nạt em ấy hả?” Cô ôm lấy cổ Tam gia dùng hết sức lực của mình để đáp lại anh.
Bối cảnh pháo hoa phía sau được hòa vào với bọn họ, nhìn vừa đẹp mắt lại hài hòa, bọn họ là sự tồn tại sáng nhất trong khung cảnh tuyệt đẹp này và còn thu hút sự chú ý của người khác hơn cả màn pháo hoa lộng lẫy. Cho nên anh đoán, việc này không liên quan gì đến Hoắc Dịch Dung.
Hoắc Nhị gia đưa tay chỉ Nicolas, anh ta không hề do dự mà bán đứng đối phương: “Tên này biết hôm nay là sinh nhật em, kêu gào bảo phải làm cái gì đó náo nhiệt một chút, anh sợ cậu ta đốt nhà chúng ta nên đặc biệt từ vùng ngoại thành quay trở về gấp để nhìn chằm chằm cậu ta đấy.” Đôi mắt đẹp của Tần Nguyễn chuyển động, trong đôi mắt trong veo hiện lên một tia mê hoặc.
Đôi mắt hồ ly đó dường như cũng ẩn chứa cảm xúc giống như đôi mắt của Tam gia. Hai vợ chồng đắm chìm trong nụ hôn sâu, chặt chẽ không thể tách rời.
Nhưng trái tim của họ dường như không dựa vào gần nhau. Không chỉ Hoắc Dịch Dung, mà ngay đến cả Nicolas Boleyn và Donald nghe thấy vậy, sắc mặt cũng không khỏi nghiêm túc lên.
Đôi mắt màu lam của Donald nheo lại, hắn véo một bên hông của Nicolas. Tần Nguyễn nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Mấy hôm nay trong thành phố xảy ra chuyện, em nghi ngờ nó có liên quan đến núi Vấn Thế.”
Nếu như không phải chuyện này liên lụy đến quá nhiều người, thì cô cũng không muốn phá hỏng cuộc vui như thế này. Tần Nguyễn cũng cảm thấy khó hiểu, ánh mắt cô trở nên lạnh lùng, không rõ những người kia đang làm cái gì.
Hoắc Vân Tiêu trầm ngâm một lát, rồi nói với Nicolas và Donald: “Tôi sẽ cho người đi điều tra chuyện này, hi vọng các người có thể cung cấp một ít manh mối.”