Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1078: Hai hoàng tử nhỏ của nhà họ hoắc, chính là hiện thân của ma quỷ



Lận Ninh không hề che giấu mục đích chính của cuộc gọi này, anh ta nói thẳng: “Không biết Hoắc phu nhân có thể cho tôi cơ hộik này không?”

Tần Nguyễn liếc mắt nhìn sang Hoắc Tam gia, đôi mắt hoa đào sâu thẳm trìu mến khẽ ngước lên, nhìn chằm cchằm vào chiếc điện thoại bên tai cô, nụ cười trên môi anh càng đậm hơn. Đôi mắt thâm thúy của Hoắc An Kỳ nhìn chằm chằm Chử Tử Phượng: “Là bọn nó muốn chơi với tụi cháu đấy chứ.”

Đó mà là chơi à?
Giọng nói của Hoắc An Kỳ rất lớn khiến những đứa trẻ khác đang tương tác với giáo viên phải giật mình, cả đám đều quay đầu nhìn về phía cậu bé.

Ngay cả giáo viên cũng dịu dàng nhìn hai hoàng tử nhà họ Hoắc.
Chử Tử Phượng được lệnh phải bảo vệ hai cậu chủ nhỏ, bây giờ biết tộc Pháp Sư đã hành động, gã bèn lên tiếng khuyên: “Hai ông trời con của tôi ơi, thời gian này ở trường hai cậu hãy ngoan ngoãn một chút, đừng trêu mấy con quỷ nhỏ nữa.”

Hoắc Diêu chớp đôi mắt to đen láy, thằng bé nói giọng đầy vô tội: “Bọn cháu có trêu chúng đâu.”
Ngay sau đó, giáo viên đời sống đến để xoa dịu những đứa trẻ ồn ào.

Khi Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn đón hai đứa trẻ, Chử Tử Phượng đã chuồn từ lâu.
“Đói bụng, bọn con muốn ăn!”

Hoắc Diêu vừa nhắc đến đói, những đứa trẻ khác cũng bắt đầu kêu lên.
“Vâng, cảm ơn Hoắc phu nhân.”

Lận Ninh biết điều cúp máy.
Cô ta không dám không dịu dàng, hai đứa này là hai ông trời con, là cục vàng, chạm vào là trái tim cũng phải run rẩy.

Hoắc Diêu đang gục xuống bàn uể oải ngẩng đầu, đôi mắt đen láy nhìn cô giáo: “Cô ơi, khi nào thì tan học? Bọn em đói cả rồi.”
Gia đình bốn người đang trên đường đến nhà họ Tần, tình cờ gặp hiện trường tai nạn xe, Tần Nguyễn nhìn qua cửa kính chống đạn của ô tô, thấy người bị văng ra đang nằm trên mặt đất, sương mù màu trắng đang lan tỏa khắp cơ thể đối phương.

Người này vẫn còn sống, nhưng xung quanh anh ta có một số bóng đen đang tụ tập, bọn chúng hấp thu sức sống của người đàn ông.
Vừa dứt lời, Tần Nguyễn đã xuống xe rời đi.

Ngón tay đang buông thõng bên người của Tần Nguyễn hơi cong lên, vô số sợi tơ vàng từ đầu ngón tay cô tản ra, điên cuồng xông về phía bóng đen, xuyên thấu linh hồn của bọn chúng để hấp thu sát khí.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ cũng rất giỏi, không có quỷ chơi cùng thì đi ra ngoài tìm quỷ, mặc dù còn nhỏ nhưng thủ đoạn bắt quỷ của chúng rất hung ác, thậm chí còn giỏi hơn cả mẹ của chúng.

Hai hoàng tử nhỏ gần đây quá phô trương, tộc Pháp Sư đã để ý đến hai đứa ngay từ khi mới sinh ra, bọn chúng muốn nuốt sống máu thịt của hai ông trời con này. Bây giờ tộc Pháp Sư sắp tiến vào thủ đô, thủ đô sắp loạn đến nơi rồi, Chử Tử Phượng đành phải khuyên can bọn nhỏ.
Mấy tháng nay, gã đi theo hai ông trời con này, thật sự được chứng kiến hai đứa nghịch đến mức nào.

Có ai từng thấy một đứa trẻ dùng tay xé ma quỷ không?
Từ tận đáy lòng, Hoắc Vân Tiêu thích nụ cười như hồ ly trên mặt cô, anh nói với giọng vừa dịu dàng vừa cưng chiều: “Chỉ cần em thích là được.”

Tần Nguyễn nói với Hoắc Vân Tiêu về yêu cầu của đối phương, anh chỉ nói một câu: “Nền tảng video ngắn không biết điều kia có giá trị thị trường là 2,5 nghìn tỷ, nếu em tìm được người tin cậy để quản lý thì nắm nó trong tay cũng được.”

Sau mấy câu nói của Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn hiểu ngay, đôi mắt hồ ly ánh lên tia khác thường và đầy toan tính.
Những đứa trẻ đang ngoan ngoãn đã bị một câu nói của thằng bé tác động.

Nụ cười trên mặt cô giáo đông cứng lại, phát hiện biểu cảm của mình hơi mất tự nhiên, cô giáo chậm rãi điều chỉnh lại, cúi đầu nhìn đồng hồ, trên mặt hiện lên nụ cười như vừa sống sót sau tai nạn.
Rõ ràng là giày vò bọn chúng đến chết thì có.

Chử Tử Phượng xoa thái dương, bắt đầu cảm thấy hơi đau đầu.
Chử Tử Phượng vô cùng hối hận.

Gã thực sự không nên đảm nhận công việc khủng khiếp này.
Học viện Thịnh Thế.

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đang ngồi trong lớp học, những đứa trẻ khác đang tương tác với giáo viên và chơi trò chơi, còn hai anh em lại thì thầm với Chử Tử Phượng lơ lửng ở bên cạnh.
Nghe thấy phản ứng dữ dội của hai đứa nhỏ, Chử Tử Phượng nghĩ thầm, lúc trước gã giao công việc gian khổ này cho Minh Thiên Hành thì tốt biết mấy.

Hoắc Diêu gục xuống bàn, cười hì hì nhìn Chử Tử Phượng rồi nhỏ giọng nói: “Người đẹp, đừng cau mày, trông khó coi lắm.”
Khóe môi Tần Nguyễn cong lên vui vẻ: “Em sẽ cho người làm báo cáo chi tiết sau.”

Nếu không chỉ kiếm tiền mà còn có thể kiểm soát một nền tảng lớn như vậy trong tay, vậy đó sẽ là một điều tuyệt vời.
Thằng bé giơ bàn tay nhỏ xoa xoa bụng, khuôn mặt xinh trai và ngoan ngoãn tỏ ra phụng phịu.

“Đói!”
Cô giáo vội vàng ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói với lũ trẻ đang ồn ào: “Các con, đến giờ tan học rồi, hôm nay các con đã vất vả rồi.”

Nói xong, cô giáo khom người, không đợi bọn trẻ chào lại mà ôm lấy cặp sách rồi vội vàng lao ra khỏi phòng.
Có một ngụm máu đang nghẹn ở cổ họng của Chử Tử Phượng, gã không phun ra được mà cũng không thể nuốt xuống được, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú đỏ bừng.

Đám thần linh ở Minh giới đều biết Chử Tử Phượng ghét nhất là bị người khác nói mình xinh đẹp.
Hoắc Diêu ngoan ngoãn hỏi: “Vậy phải gọi thế nào?”

Bàn tay nhỏ bé của Hoắc An Kỳ chống cằm, khuôn mặt xinh trai to bằng lòng bàn tay lộ vẻ suy tư.
Bọn chúng rũ đầu xuống, không còn để ý đến việc Tần Nguyễn xử lý ma quỷ nữa.

Tại hiện trường vụ tai nạn, trên mặt đất toàn là vết phanh, thân xe nát bét, xăng chảy khắp nơi, nhìn thấy người bị thương nằm dưới đất, những người qua đường xung quanh không dám bước tới.
Khi sát khí của các vong hồn bị hấp thu hoàn toàn, Tần Nguyễn cũng đã đi tới trước mặt bọn chúng.

Cô giơ một tay lên vỗ về phía bóng đen.
Tần Nguyễn cau mày nhìn cảnh tượng ấy, cô lập tức ra tay mà không cần suy nghĩ.

Bàn tay ngọc trắng muốt áp lên mặt kính, lực Minh Thần ngưng tụ ở đầu ngón tay cô xuyên qua cửa kính xe, bắn vào người đàn ông đang nằm trên mặt đất, mấy bóng đen xung quanh anh ta lập tức bị ánh sáng vàng đánh bật ra xa.
Nếu là người khác, gã đã khiến đối phương khóc lóc cầu xin từ lâu rồi.

Hoắc An Kỳ vỗ cánh tay Hoắc Diêu, giọng nói non nớt nghiêm túc chỉ ra chỗ sai: “Chú ấy là giống đực, không thể gọi là xinh đẹp được.”
Hoắc Vân Tiêu kịp thời vỗ đầu hai đứa, đôi mắt trầm tĩnh của anh hiện lên một tia sắc bén, trên người toát ra cảm giác áp bách uy nghiêm.

Hai đứa trẻ lập tức uể oải, mọi suy nghĩ trong đầu đều ngừng lại.
Chúng xé theo đúng nghĩa đen, hồn thể của con quỷ già bị xé thành nhiều mảnh, suýt nữa tan thành mây khói.

Người dọa ma có phải nghe rất lạ không?
Lưỡi dao gió mang theo lực Minh Thần, dao động năng lượng khổng lồ của nó nghiền nát linh hồn của bọn chúng, các vong hồn lập tức hóa thành sương mù rồi tan biến giữa không trung.

Tần Nguyễn lại nhìn thấy mấy vong hồn đang hấp thu một người bị thương khác ở cách đó không xa.
Khuôn mặt với góc nghiêng đẹp như tranh vẽ acủa anh, dưới ánh nắng hoàn hảo đến mức khiến cô lóa mắt.

Tần Nguyễn thu hồi ánh mắt thất thần, cô cụp mắt xuống, lạnh nhạt nói với Lận Ninh: “Tôi muốn suy nghĩ một chút, anh hãy đợi tin tức của tôi.”
Mãi cho đến khi hai vị hoàng tử nhà họ Hoắc tiến vào trường học, phát hiện con quỷ già nhìn chằm chằm nữ giáo viên trong trường một cách thèm thuồng, thậm chí còn ghé sát vào người đối phương và làm vài động tác bẩn thỉu.

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ nhìn thấy, bọn chúng ngay lập tức dùng tay xé con quỷ già đó.
Là quỷ mà lại trở nên như vậy, đúng là làm trò cười cho thiên hạ!

Sau đó, những con quỷ trong trường bắt đầu trốn tránh hai ông trời con này.
Cô lạnh lùng híp mắt, nhanh chóng hấp thu sát khí trên người chúng, sau đó dùng tay không xé nát.

Động tác của cô vừa đơn giản thô bạo lại vừa gọn gàng linh hoạt.
Ánh mắt cậu bé lập tức sáng lên, nó nói với giọng chắc nịch: “Đẹp!”

Ngụm máu trong cổ Chử Tử Phượng cuối cùng cũng không phun ra, gã đau khổ nuốt xuống.
Đôi mắt đen sâu hoắm của bọn chúng chứa đầy ánh sáng đỏ sẫm, nhìn xung quanh một cách cảnh giác.

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ ngồi bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì nhấp nhổm muốn ra tay.
Gã - thủ lĩnh của ngũ phương Quỷ Đế đã tận mắt nhìn thấy điều đó.

Có một con quỷ già trong Học viện Thịnh Thế, đối phương cứ lang thang ở Nhân giới vì không có cơ hội vào Địa Phủ.
Hoắc Diêu ghé vào cửa sổ xe, nhìn bóng lưng mảnh khảnh đang quay về phía mình, nó nhếch miệng nói: “Mẹ thật đẹp trai!”

Hoắc An Kỳ gật mạnh đầu, sau đó bổ sung thêm: “Mẹ cũng rất xinh!”

Hoắc Tam gia hơi nhướng mày, liếc nhìn các con rồi bất ngờ nói: “Của ba đấy!”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.