Một lúc lâu không nghe thấy tiếng động của Tam gia, Tần Nguyễn liế1c mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, phát hiện anh đã nhắm mắt, dựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi.
Mái tóc trước trán xõa xuống, khí 2thế trên người rút lui, tăng thêm một chút uể oải và tiết chế. Cô bước nhanh về phía trước: “Anh tỉnh rồi à?”
Hoắc Vân Tiêu đóng hồ sơ lại, ánh mắt dịu dàng nhìn cô rồi khàn giọng nói: “Đến giờ đón A Diêu và An Kỳ rồi.”
Tần Nguyễn xắn ống tay áo lên, cười bảo: “Thấy anh ngủ nên em đang định tự mình đi đón bọn nhỏ.” Hoắc Chi lại cúi đầu: “Vâng.”
Tần Nguyễn quay người, chống tay lên lan can, ánh mắt trầm tĩnh nhìn phong cảnh rộng lớn của nhà họ Hoắc.
Đôi mắt trong veo của cô lướt qua tòa biệt thự riêng của Hoắc Dịch Dung, phía sau khu rừng rậm là bãi trực thăng của nhà họ Hoắc, bên trái là hồ nước nhân tạo, Tần Nguyễn chỉ nhìn thấy từ xa, chưa từng quan sát nó từ khoảng cách gần. Lúc xuống lầu, Tần Nguyễn nhìn thấy số người đang bận rộn trong bếp rõ ràng nhiều hơn so với bình thường.
Cô hỏi người đàn ông bên cạnh: “Tối nay ông nội và ba có về không?”
Hoắc Vân Tiêu: “Bọn họ đều bận rồi, không có ai tới đâu.” Không thu được thêm thông tin hữu ích nào, Tần Nguyễn ném tài liệu xuống bàn trà bên cạnh, ra lệnh cho Hoắc Chi: “Đi điều tra người tình mới nhất của ông chủ Bàng xem có tìm được ông ta không, một người không thể nào tự nhiên biến mất được, hoặc là ông ta cố tình trốn đi, hoặc là đã không còn trên đời này nữa.”
Vâng.” Hoắc Chi cúi đầu nhận lệnh.
Vào lúc Hoắc Chi chuẩn bị rời đi, Tần Nguyễn gọi giật cô ta lại: “Chờ một chút!” Tần Nguyễn trở về phòng, cầm điện thoại lên gọi cho Tần Cảnh Sầm.
Bên kia nhanh chóng kết nối, tiếng cười cưng chiều của Tần Cảnh Sầm vang lên: “Nguyễn Nguyễn, có chuyện gì thế?”
Ngón tay mảnh khảnh của Tần Nguyễn gõ nhẹ lên mặt bàn trước mặt: “Anh cả, đồ em muốn chuẩn bị xong chưa?” Kể từ khi nhà họ Lận bắt đầu làm việc cho cô, dưới sự ủng hộ của nhà họ Hoắc, gia tộc hạng ba này đã nhảy vào rìa khu vực trung tâm, chỉ kém hơn sáu thế gia.
Trong dịp Tết, nhà họ Lận tặng rất nhiều quà, điều thú vị nhất là họ không tặng cho nhà họ Hoắc, mà chỉ đích danh Tần Nguyễn.
Đúng như Lận Ninh đã nói trước đó, anh ta dẫn cả gia tộc đi theo Tần Nguyễn và chỉ nghe theo mệnh lệnh của cô. Khu nhà họ Hoắc lớn như vậy, Tần Nguyễn đi bộ một ngày cũng không hết, cô sống ở đây đã một năm, những gì tận mắt thấy vẫn chưa đến một phần mười.
Nghĩ đến lễ đính hôn lãng mạn năm ngoái mà Tam gia sắp xếp cho mình, khóe môi của Tần Nguyễn cong lên thành một nụ cười nhẹ.
Hôm nay là sinh nhật của Tam gia, không biết anh cả đã chuẩn bị quà sinh nhật thế nào rồi. Ngoài ra cô không phát hiện ra được thứ gì nữa, ông chủ Bàng không có gia đình, không vợ con, mặc dù chỉ là một người cô đơn, nhưng ông ta có khá nhiều tình nhân bên ngoài.
Nhưng người đàn ông này không có mối quan hệ lâu dài, ông ta thường xuyên đổi tình nhân.
Tần Nguyễn đi đến ban công, tùy ý dựa vào lan can lật xem tài liệu trong tay. Tần Nguyễn nhặt tấm chăn bị tung ra và đắp lại cho Hoắc Vân Tiêu, 7động tác rất nhẹ để không đánh thức anh.
Tần Nguyễn ngồi cạnh Hoắc Vân Tiêu, nhìn kỹ khuôn mặt anh từ khoảng cách gần.
Ng7ười đàn ông này thật sự là đứa con do ông trời tạo ra, mọi thứ trên người đều hoàn hảo, bất kể là tướng mạo hay khí chất đều tỏa ra ánh s2áng chói mắt. Tần Nguyễn lắc đầu: “Thôi không cần đâu.”
Tần Nguyễn chỉ tò mò, hôm nay là sinh nhật Hoắc Vân Tiêu, chẳng lẽ ông nội và mọi người không về chúc mừng sinh nhật anh sao.
Dường như biết Tần Nguyễn đang nghĩ gì, Hoắc Vân Tiêu nói: “Ông nội và cha định hoãn công việc lại, nhưng anh đã ngăn cản họ, năm nay anh chỉ muốn ở bên em và các con.” Hoắc Vân Tiêu nắm tay Tần Nguyễn, khóe môi anh cong lên: “Chúng ta cùng đi đi, không bọn nhỏ lại oán trách anh không giữ lời hứa.”
Trước đó Hoắc Vân Tiêu đã hứa sẽ đón bọn nhỏ lúc tan học.
Hai người nắm tay nhau rời khỏi phòng ngủ. Trong mắt Tần Nguyễn lộ vẻ ngạc nhiên: “Chỉ có bốn người nhà chúng ta thôi à?”
Tần Nguyễn còn tưởng rằng ông cụ Hoắc, ông Hoắc và Hoắc Quân Tín sẽ trở về.
Hoắc Vân Tiêu nghiêng đầu nhìn cô: “Đúng vậy, Nguyễn Nguyễn thích đông vui à? Nếu em thích thì có thể gọi một số người tới.” Khi một người bình thường nghe tin tài sản của mình xảy ra chuyện, cho dù không thể đến trong thời gian sớm nhất thì họ cũng sẽ xuất hiện.
Nhưng ông chủ Bàng chưa từng lộ mặt.
Nghĩ tới Đào Ngột bị giam giữ dưới tầng hầm của khu nghỉ dưỡng Long Quân, trực giác của Tần Nguyễn cảm thấy đối phương có vấn đề, vì vậy cô mới sai Hoắc Chi đi điều tra đối phương. Hoắc Chi quay đầu, chờ đợi mệnh lệnh của Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn dùng ngón trỏ và ngón cái xoa cằm, trầm ngâm nói: “Xem có thể tìm được tóc của ông chủ Bàng từ chỗ người tình của ông ta hay không, không cần mới, chỉ cần là tóc của ông ta là được.”
Nếu người đó thật sự đã chết, Tần Nguyễn vẫn có thể sử dụng thứ trên người đối phương làm môi giới để triệu hồi từ Địa Phủ hoặc những nơi khác. Lần điều tra này thực sự đã tìm ra rất nhiều thứ.
Nhìn tài khoản của ông chủ Bàng, Tần Nguyễn thấy cứ cách một đoạn thời gian, sẽ có một số tiền lớn được đều đặn chuyển vào, trong lòng cô thầm cười lạnh.
Cho dù có mười cái khu nghỉ dưỡng Long Quân thì ông ta cũng không thể kiếm được con số này. Tần Cảnh Sầm chưa bao giờ che giấu sự bất mãn này trước mặt Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn suy nghĩ rồi từ chối: “Không cần đâu, lúc nào đi đón A Diêu và An Kỳ ở trường, em sẽ tự mình qua lấy.”
Tần Cảnh Sầm khẽ thở dài, bất lực nói: “Nó nằm trong két sắt ở phòng ngủ của anh, bây giờ anh sẽ về nhà chờ em, tiện thể lấy luôn quà của gia đình chúng ta chúc mừng Tam gia, bốn người nhà em ở bên nhau, bọn anh sẽ không quấy rầy.” Viên linh thạch chứa đựng tinh hoa trời đất do Phó Dận Như đưa tới đã được Tần Nguyễn nhận và giao cho Tần Cảnh Sầm, anh ấy đã tìm chuyên gia giỏi nhất để chế tạo vòng tay linh thạch.
Tần Cảnh Sầm thu lại nụ cười, thản nhiên nói: “Anh làm xong rồi, bây giờ đưa cho em hả?”
Mỗi lần em gái nhắc tới Hoắc Vân Tiêu, trong lòng Tần Cảnh Sầm lại cảm thấy bất mãn. Tần Nguyễn lại buộc tóc lên, cầm tài liệu trong tay Hoắc Chi, vừa đi đến ban công vừa lật xem.
Ông chủ Bàng là người sáng lập khu nghỉ dưỡng Long Quân, rất nhiều công việc kinh doanh trên núi đều nằm trong tay ông ta.
Theo lý mà nói, ông chủ Bàng không thể không biết gì về chuyện tối hôm qua khu nghỉ dưỡng Long Quân lại xảy ra án mạng, thậm chí còn có hung thú thượng cổ xuất hiện. “Vâng.” Trên mặt Tần Nguyễn thoáng hiện nụ cười.
Không có người ngoài quấy rầy, bốn người nhà họ càng thoải mái hơn.
Trước khi lên xe, Tần Nguyễn nhận được điện thoại của Lận Ninh. Nhìn thấy đôi môi mỏng của đối phương mấp máy, trên mặt Tần Nguyễn hiện lên một chút mất tự nhiên, cô tránh né dời 0đi ánh mắt.
Những ngón tay để bên người cô cũng hơi cuộn lại, không biết phải để vào đâu.
Hình ảnh mơ hồ hiện lên trong đầu khiến Tần Nguyễn đứng ngồi không yên, cô cầm điện thoại di động bên cạnh rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi. Tần Nguyễn vẫy tay với Hoắc Chi đang đứng ở phòng khách lầu một, sau đó nhẹ nhàng bước lên lầu.
Trở lại phòng, Tần Nguyễn tiện tay đặt điện thoại lên bàn, thả mái tóc đuôi ngựa đã hơi lỏng ra, lạnh lùng nhìn Hoắc Chi: “Đã điều tra được tư liệu của ông chủ Bàng chưa?”
Hoắc Chi ôm tài liệu trong tay đi tới trước mặt Tần Nguyễn: “Người này đã biến mất, nhưng tất cả thông tin chi tiết của ông ta đã được sửa sang lại.” Đây là thế lực đầu tiên Tần Nguyễn tiếp nhận, nói chung nhà họ Lận rất biết điều, bọn họ không làm chuyện gì vượt quá giới hạn.
Hoắc Vân Tiêu tự mình mở cửa xe cho Tần Nguyễn, anh hơi nghiêng đầu bảo cô lên xe nghe điện thoại.
Tần Nguyễn ngồi vào trong xe, tiếp điện thoại: “Lận Ninh, có việc gì thế?”
“Hoắc phu nhân, tôi có việc muốn nhờ cô giúp đỡ.”
Lận Ninh nói với giọng nhẹ nhàng, khiến người khác có thể nhận rõ sự cung kính.
Tần Nguyễn liếc mắt nhìn Tam gia đang ngồi bên cạnh, thuận miệng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lận Ninh dường như có điều khó nói, anh ta khẽ ho một tiếng rồi chậm rãi nói: “Hôm nay có một nền tảng video ngắn không biết điều nên bị nhà họ Hoắc xử lý, tuy nói là chỉnh đốn và cải cách nhưng thật ra là xóa bỏ hoàn toàn, tôi muốn hỏi nó còn cơ hội khôi phục hay không?”