Đúng lúc này, áknh đèn trong phòng đột nhiên vụt tắt. “Đúng đấy, điện nước đều bị cắt, đêm nay chúng tôi sẽ sống thế nào?”
Nhân viên phục vụ vô cùng kiên nhẫn nói: “Xin lỗi, tôi cũng không biết cụ thể, nguồn điện đang được nhanh chóng khôi phục.” Báo cảnh sát chưa, tại sao cảnh sát vẫn chưa tới?”
Thái Ung Lương đi xuống cầu thang, đối mặt với đám người ông ta lớn tiếng nói: “Tôi là Thái Ung Lương thuộc đội Thiên Hành, và là người phụ trách vụ án này. Tầng một của khu nghỉ dưỡng hiện là hiện trường vụ án mạng, xin mời mọi người trở về phòng của mình, đừng cản trở cuộc điều tra của chúng tôi, cảm ơn vì sự hợp tác của mọi người.” Người phụ nữ trung niên lộ vẻ do dự, bà ta thấy Hoắc Khương nói cũng đúng, nhưng nghĩ đến thái độ trước đó của ông ta, người phụ nữ trung niên trừng mắt nhìn, sau đó mới kéo đứa trẻ vào trong đám người.
Tần Nguyễn liếc mắt nhìn qua những người trong sảnh lớn, không tính các thành viên của đội Thiên Hành và ám vệ nhà họ Hoắc, ở đây có khoảng 20 đến 30 người, bao gồm cả nam, nữ và vài đứa trẻ. “Âm thanh đó là gì?”
“Hình như đến từ dưới lòng đất!” Thái Ung Lương ném găng tay sang một bên, đẩy vòng vây của các thành viên đội Thiên Hành ra, sau đó nhanh chóng đi về phía hai người.
Tần Nguyễn đặt hai tay lên lan can, nhìn Thái Ung Lương đang đi tới, cô hỏi: “Trưởng phòng Thái có phát hiện gì không?” Âm thanh ngày càng gấp gáp, như thể có thứ gì đó đang đập mạnh vào mặt đất.
“Ầm ầm!” Ngay khi Thái Ung Lương đi xuống cầu thang, những tiếng thùng thùng đột nhiên vang lên trong khu nghỉ dưỡng Long Quân.
Đám đông vốn đã hoảng loạn lại càng rơi vào trạng thái bất an. Thật không may, đêm nay được định sẵn là một đêm không ngủ.
Hoắc Chi đứng gác ngoài cửa, dưới lầu có tiếng cãi nhau kịch liệt của các khách trong khu nghỉ dưỡng Long Quân. Tần Nguyễn mở đôi mắt đen sáng ngời trong bóng tối, lặng lẽ lắng nghe tiếng cãi vã ở tầng dưới.
Cô gối đầu lên bụng Tam gia, uể oải hỏi: “Sao lại cúp điện?” Hơi thở hung hãn đập vào mặt, mang theo khí thế táo bạo và hung dữ rất quen thuộc.
“Đông! Đông! Đông!” Hoắc Khương dẫn người canh gác nghiêm ngặt cửa chính, cấm bất kỳ kẻ nào ra vào.
Một người phụ nữ trung niên kéo theo đứa con, đang hét vào mặt ông ta: “Tại sao không để chúng tôi rời đi, các người đang giam cầm trái pháp luật!” Nhân viên phục vụ của khu nghỉ dưỡng Long Quân an ủi những vị khách khó tính: “Thật xin lỗi, bên ngoài trời đang mưa to, hệ thống điện trong khu nghỉ dưỡng xảy ra sự cố, nhân viên đang gấp rút sửa chữa rồi ạ.”
Các du khách vẫn không buông tha: “Khi nào thì sửa xong? Phải có thời gian cụ thể chứ?” Khi âm thanh kỳ lạ vang lên, sảnh tầng dưới tràn ngập một luồng sát khi hung tàn mà mắt thường không thể nhìn thấy.
Hoắc Vân Tiêu đứng bên cạnh Tần Nguyễn cũng trở nên nghiêm túc. Thái độ của Hoắc Khương không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, nghiêm giọng nói: “Xin lỗi cô, nơi này xảy ra án mạng, mọi người tại hiện trường đều bị tình nghi, sau khi cảnh sát điều tra xong thì mọi người mới có thể rời đi.”
“Chết tiệt! Ông là ai, có tư cách gì ngăn cản chúng tôi, hôm nay tôi phải xem ông có thể làm gì tôi!” Tần Nguyễn đứng trên lầu, nơi cô đứng có thể nhìn bao quát cảnh tượng dưới lầu.
Tần Nguyễn có thể nghe rõ tiếng kêu khóc trong sảnh lớn, cũng như ý kiến và tranh cãi của những người khác. “Ô ô ô… Tôi muốn về nhà.”
“Thật đáng sợ, người kia chết thảm quá!” “A.”
“Tôi muốn về nhà! Nơi này thật đáng sợ!” “Mẹ ơi, con sợ quá hu hu hu…”
Thấy sắc mặt đứa trẻ tái nhợt vì sợ hãi, giọng nói của Hoắc Khương dịu đi: “Bên ngoài mưa to, cô mang theo đứa trẻ xuống núi sẽ gặp nguy hiểm, đợi trời sáng rồi rời đi cũng không muộn.” Bầu không khí mập mờ này rất thích hợp để làm một số việc không thể nói ra.
“A a!” “Có người chết!”
Đột nhiên, tiếng hét thất thanh đầy hoảng sợ từ dưới nhà vọng lên, phá vỡ giây phút mặn nồng của hai vợ chồng. Người phụ nữ kéo đứa trẻ định lao ra.
Hoắc Khương tiến lên ngăn cản, đám thuộc hạ phía sau cũng tiến lên cản, đối mặt với vẻ kiêu ngạo của người phụ nữ trung niên, bọn họ không hề nhượng bộ chút nào. Tiếng sấm đinh tai nhức óc bên ngoài lại vang lên.
Những người nhát gan trong sảnh lại rên rỉ. Hoắc Vân Tiêu cúi người, ghé sát vào má Tần Nguyễn hôn nhẹ một cái, dịu dàng nói: “Ngoan, lát nữa có điện là tốt rồi.”
Trong bóng tối, hai người ôm chặt lấy nhau không thể tách rời. Tần Nguyễn tò mò hỏi: “Kỳ quái ở chỗ nào?”
Hoắc Vân Tiêu sờ chuỗi tràng hạt Khôn Thiên Minh trên cổ tay, thản nhiên nói: “Anh cảm thấy nơi này rất kỳ quái, u ám, lạnh lẽo, mang theo một cảm giác ớn lạnh khó tả, không giống nơi ở của con người.” Thái Ung Lương nghiêm túc nói: “Tay và chân của nạn nhân bị chặt đứt, đầu cũng bị cắt, vết thương gọn gàng, nội tạng của nạn nhân cũng biến mất, nhưng bụng lại không có bất kỳ vết thương nào.”
Tần Nguyễn nhìn tầng một hỗn loạn, bình thản nói: “Người ở tầng dưới không phải hung thủ, để bọn họ về phòng đi, tôi sẽ tự mình kiểm tra thi thể.” “Cộc cộc.”
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Giọng nói của Hoắc Chi truyền tới: “Chủ nhân, mất điện rồi ạ.”
Hoắc Vân Tiêu cũng đứng dậy, mở đèn điện thoại, khoác vai Tần Nguyễn đi ra cửa. “Ầm ầm!”
Bên ngoài sấm chớp ầm ầm, gió mưa rào rào, sảnh tầng một của khu nghỉ dưỡng Long Quân chật ních người. Biết trước thế này thì bọn họ đã dọn sạch khu nghỉ dưỡng Long Quân trước khi vào, như vậy sẽ không bị ồn ào thế này.
Tần Nguyễn nằm trong lòng Tam gia, cô bị tiếng ồn dưới lầu đánh thức. “Thùng!”
“Thùng! Thùng!” Trước sự thắc mắc của mọi người, Thái Ung Lương lấy giấy chứng nhận của mình rồi giơ lên cao: “Tôi là người phụ trách chính của vụ án núi Vấn Thế, xin mọi người hãy hợp tác.”
Ông ta giơ tay với các thành viên của đội Thiên Hành đang đợi ở bên cạnh, những người này thi nhau bước lên trước, dùng thái độ mạnh mẽ để đưa tất cả mọi người lên lầu. Hoắc Vân Tiêu nhịp nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan nào, không ai quấy rầy em đâu, ngủ tiếp đi.”
Tần Nguyễn buồn ngủ lẩm bẩm, sau đó lại ngủ thiếp đi. “Ầm ầm!”
Bên ngoài có tiếng sấm sét vang lên, người phụ nữ và đứa trẻ bị dọa run lẩy bẩy. Cái chết của nạn nhân không phải do con người tạo ra.
Ông ta tháo găng tay dính máu, ngẩng đầu lên thì thấy Tần Nguyễn và Hoắc Tam gia đang đứng trên lầu. Tần Nguyễn thoát khỏi cái ôm ấm áp của Tam gia, cô ngồi dậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm ra cửa.
Tần Nguyễn cầm chiếc áo bên cạnh khoác lên người, đi xuống đất: “Em đi ra xem một chút.” Các thành viên đội Thiên Hành đã vây quanh một góc ngập đầy mùi máu ở sảnh tầng dưới.
Tần Nguyễn mơ hồ nhìn nơi đó, có thi thể bị cắt thành nhiều mảnh, dưới ánh đèn khẩn cấp của sảnh lớn, vết máu đỏ tươi rộng lớn trông vô cùng âm trầm và quỷ dị. Đám người phía dưới không thể nói là thù địch, nhưng tâm trạng của họ đều ở trạng thái căng thẳng, nếu có thể tránh khỏi rắc rối thì Tần Nguyễn cũng muốn tránh.
Thái Ung Lương theo bản năng nhìn về phía Tam gia đang ở sau lưng Tần Nguyễn, thấy đối phương khẽ gật đầu, ông ta mới lên tiếng: “Được, tôi sẽ làm ngay.” “Tại sao lại mất điện?”
“Các người làm ăn kiểu gì thế?” “Hung thủ không trốn trong căn phòng này sao? Nếu chúng tôi lên lầu rồi xảy ra chuyện, vậy ai sẽ chịu trách nhiệm?”
“Tôi chưa bao giờ nghe thấy đội Thiên Hành, các người thuộc bộ phận nào? Có bằng chứng gì?” Dưới ánh sáng của đèn khẩn cấp, khuôn mặt của những người này tái nhợt vì sợ hãi, một số bị kích động, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào hiện trường vụ án mạng được các thành viên đội Thiên Hành bao quanh.
Thái Ung Lương tiến hành khám xét đơn giản nạn nhân, cuối cùng đưa ra kết luận đây lại là một vụ án giết người siêu nhiên khác. “Khi nào mới có điện? Điều kiện ở đây của các người quá tệ!
“Tôi tắm nửa chừng thì hết nước, cả người đầy bọt, các người hãy bê một chậu nước lên đây cho tôi!” Căn phòng chìm vào bóng tối.
Ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập. “Chẳng lẽ lại là một tên tội phạm đã từng giết người à?”
“Ai biết được, nhưng có đến 80, 90% là như vậy, chưa bao giờ có người vô tội chết trên núi Vấn Thế.” Nghe có vẻ như có mối liên hệ nào đó ở đây.
Hoắc Vân Tiêu đi ở phía trước thấp giọng đáp: “Anh cũng không xác định, nhưng khu nghỉ dưỡng này thật sự rất kỳ quái.” Nghe thấy tiếng động ầm ĩ dưới lầu, Hoắc Chi đang canh cửa cau mày thật chặt.
Âm thanh ồn ào như vậy, vợ chồng chủ nhân nhất định sẽ bị ảnh hưởng. Hoắc Vân Tiêu khẽ vuốt ve mái tóc trên đỉnh đầu cô, ấm áp nói: “Trời mưa, mạch điện trên núi xảy ra vấn đề, bọn họ đang sửa chữa rồi.”
Tần Nguyễn than thở: “Ồn ào quá, em không ngủ được.” “Nếu các người điều tra vụ án, vậy đã tìm ra ai là hung thủ chưa?”
“Khi nào chúng tôi mới có thể rời khỏi đây?” Đám đông vội vàng giải tán, ai nấy đều nép vào góc bàn hoặc góc tường, kinh hãi nhìn chằm chằm nền gạch xanh dưới chân.
Tần Nguyễn cũng nghe thấy âm thanh kỳ dị từ trong lòng đất truyền đến, đôi mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm mặt đất, khuôn mặt thanh tú đầy lạnh lùng. “Vừa rồi người này còn đứng bên cạnh tôi, tại sao trong nháy mắt đột nhiên chết?”
“Nhìn tay chân của anh ta đều đã tách ra, đầu cũng rơi mất, đây tuyệt đối không phải do con người làm!” Tần Nguyễn nắm tay áo Tam gia, bước từng bước theo anh.
Nghe được tin đồn về khu vực cấm của khu nghỉ dưỡng Long Quân, Tần Nguyễn không thể không hỏi: “Tại sao mỗi khi xảy ra án mạng là sẽ có âm thanh từ tầng hầm, chẳng lẽ là hung thủ?”