Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1065: Tam gia ra tay, hành động như sấm sét!



Tần Nguyễn ngủ rất say, nếu không phải bị tiếng sấm ngoài cửa sổ đánh thức, có lẽ cô sẽ ngủ đến hừng đông.

Bị tiến1g sấm đánh thức, Tần Nguyễn mở đôi mắt mơ hồ, theo bản năng sờ sang bên cạnh nhưng không thấy gì.

Tần Nguyễn khẽ 2nhíu mày, ngồi dậy đánh giá căn phòng xa lạ trước mắt, cô nhìn đồng hồ thì thấy đã qua nửa đêm. “Đi đi, đừng quá ồn ào, không được quấy rầy phu nhân nghỉ ngơi.”

“Vâng.”

Sau khi Hoắc Khương rời đi, Hoắc Vân Tiêu lại liếc nhìn Hoắc Chi: “Sáng mai đừng quên chuẩn bị canh thảo dược cho phu nhân, sau đó liên hệ với Nhị gia để tìm ban ngành liên quan ra thông báo, sẽ có một cuộc diễn tập ở núi Vấn Thế vào ngày mai.”
Khóe môi nở một nụ cười quyến rũ, Hoắc Vân Tiêu nói với giọng dịu dàng và cưng chiều: “Nghe lời phu nhân.”

Giọng điệu này giống như dỗ trẻ con, Tần Nguyễn ngừng lau, không kịp đề phòng trước nụ cười dịu dàng của người đàn ông trước mặt, cô nghiến răng nói: “Lần nào cũng thế này!”

Người này luôn coi cô như trẻ con, trong lòng rõ ràng không đồng ý, nhưng đôi khi Tần Nguyễn vẫn chấp nhận điều này.
Nhưng Tam gia có khuôn mặt hoàn mỹ khiến người và thần đều ghen ghét, chỉ cần đối mặt với anh, không ai có thể nói những lời trách cứ.

Hoắc Chi bước nhanh xuống lầu, trong tay cầm bộ đồ ngủ nam sạch sẽ, vội vàng đi tới bên cạnh Tần Nguyễn: “Phu nhân, quần áo của chủ nhân đây ạ.”

Tần Nguyễn hất cằm với Hoắc Chi: “Đưa cho chủ nhân của cô đi.”
Tần Nguyễn không hỏi người đàn ông này đang làm gì, cũng không truy cứu sát khí mờ nhạt còn sót lại trên người anh, cô rất biết điều rời đi.

Hoắc Vân Tiêu cởi cúc áo khoác, nhìn Tần Nguyễn đi lên lầu, nụ cười trên mặt thu lại, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoắc Chi rồi trầm giọng ra lệnh: “Gọi Hoắc Khương tới đây.”

Hoắc Chi vẫn luôn cúi đầu, lên tiếng đáp lại rồi rời đi: “Vâng, chủ nhân.”
Hoắc Khương mặc đồ ngủ, đầu bù tóc rối bước vào sảnh tầng một, thấy chủ nhân ngồi trên chiếc ghế gỗ trong phòng khách, chân vắt tréo, hai tay chống lên bàn, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cơn mưa to ngoài cửa sổ.

Hoắc Khương bước tới hỏi: “Chủ nhân, ngài tìm tôi à?”

Hoắc Vân Tiêu lười biếng liếc nhìn ông ta, sau đó đứng dậy, trầm giọng ra lệnh: “Điều người tới đây, từ giờ trở đi đuổi tất cả mọi người xuống núi, đền gấp đôi chi phí cho họ, nếu ai không chịu rời đi thì hãy dùng thái độ mạnh mẽ một chút, nhất định phải làm tất cả mọi người xuống núi.”
Tần Nguyễn khoanh tay, dựa vào khung cửa, hỏi: “Cô có biết anh ấy làm gì không?”

Hoắc Chi lắc đầu: “Chủ nhân không nói.”

Ánh mắt Tần Nguyễn lóe lên, giọng điệu có vẻ không ổn: “Anh ấy đi bao lâu rồi?”
“Vâng, phu nhân!” Hoắc Chi chạy lên lầu.

Tần Nguyễn tiếp tục lau nước mưa trên mặt Hoắc Vân Tiêu, lẩm bẩm nói: “Ban ngày có nhiều thời gian, tại sao anh cứ nhất định phải ra ngoài vào buổi tối, đường núi dốc đứng, trời mưa đường trơn. Lần sau hãy để Hoắc Chi và Hoắc Khương đi theo, nếu thật sự xảy ra chuyện thì ít nhất còn có tin tức.”

Để tránh cho Tần Nguyễn kiễng chân quá mỏi, Hoắc Vân Tiêu cúi người ghé sát vào Tần Nguyễn để tiện cho cô lau hơn.
Hoắc Chi thận trọng trả lời: “Sắp hai tiếng rồi ạ.”

Tần Nguyễn nhìn trời mưa to bên ngoài, trong lòng không yên, cảm giác sẽ có chuyện không hay xảy ra.

Cô mím chặt đôi môi đỏ mọng, bởi vì Tam gia ra ngoài mà trông có vẻ không vui.
Hoắc Chi đang canh ở cửa, nghe thấy tiếng mở cửa sau lưng, cô ta quay đầu 0cung kính nói: “Phu nhân, cô dậy rồi ạ.”

Tần Nguyễn hỏi luôn: “Tam gia đâu?”

Hoắc Chi thành thật bẩm báo: “Tam gia đi ra ngoài rồi ạ.”
Hoắc Chi đội mưa cầm lấy chiếc ô từ tay Tam gia và đưa cho anh một chiếc khăn sạch.

Hoắc Vân Tiêu đi tới bên cạnh Tần Nguyễn, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ quan tâm, anh nhẹ giọng hỏi: “Sao em lại tỉnh dậy rồi?”

Hoắc Vân Tiêu khẽ cau mày, ánh mắt chuyển động.
Đêm khuya tối đen, trong núi gió lạnh gào thét, kèm theo tiếng mưa rơi rào rào, cùng với tiếng xào xạc của gió thổi tán cây.

Đã nửa đêm, Tần Nguyễn dựa vào khung cửa phòng khách tầng một của khu nghỉ dưỡng Long Quân để chờ người chưa về, đôi mắt bình tĩnh của cô nhìn cơn mưa tầm tã bên ngoài, lông mày cau lại không hề buông lỏng.

Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện trong tầm mắt cô, Tần Nguyễn kéo áo khoác trên người, híp mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng nho nhã cao ráo quen thuộc đó.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu nắm tay cô rồi nhẹ giọng trấn an: “Anh chỉ dạo một vòng thôi, trời mưa nên vội vàng trở về.”

Đúng là một cái cớ rất rõ ràng, nhưng Tần Nguyễn không tiếp lời.

Tần Nguyễn rút tay lại, ra lệnh cho Hoắc Chi đang đi vào phòng khách: “Cô lên lầu lấy một bộ quần áo sạch cho Tam gia.”
Hoắc Khương nghe vậy thì biến sắc: “Chủ nhân, một số du khách đến đây làm về mảng truyền thông, làm như vậy có thể gây ra hậu quả khó lường.”

Vẻ mặt Hoắc Vân Tiêu nhất thời trầm xuống, sắc mặt khó phân biệt, ánh mắt lạnh lùng âm trầm.

Thần sắc trên mặt Hoắc Vân Tiêu vô cùng lạnh lùng, anh nói: “Tôi mặc kệ các người dùng thủ đoạn gì, trước khi trời sáng, bất kỳ du khách nào khác đều không được phép tồn tại trên núi.”
Nụ cười này như gió xuân thổi lên mặt, khiến người khác vô cùng dễ chịu.

Nhìn người đàn ông trước mặt, mặc dù dầm mưa nhưng không hề chật vật, anh vẫn lịch sự và sang trọng như trước.

Tần Nguyễn tiếp nhận chiếc khăn trong tay Tam gia, kiễng chân lau nước mưa trên trán anh, cô than thở: “Đêm hôm khuya khoắt còn chạy ra ngoài, trời mưa to như vậy mà không cho em đi theo, nếu gặp nguy hiểm thì sao?”
Thấy chủ nhân có thái độ cứng rắn như vậy, vẻ bình tĩnh của Hoắc Khương xuất hiện vết rách, ông ta cúi đầu nói: “Vâng, chủ nhân!”

Hoắc Vân Tiêu xoa mi tâm, khàn giọng nói: “Ngày mai sẽ có chuyện xảy ra, vì an toàn của bọn họ, chúng ta phải tỏ ra cứng rắn một chút. Còn về những chuyện có thể xảy ra trên mạng, hãy dặn dò các công ty truyền thông lớn, nếu có chỗ nào rò rỉ thông tin thì cứ để họ chuẩn bị phá sản đi.”

“Rõ!”
Chiếc cằm gợi cảm của anh vô tình nâng lên, khi nhìn thấy Tần Nguyễn đang đợi mình ở sảnh tầng một, vẻ mặt Tam gia không hề bối rối, đôi môi mỏng hiện lên một nụ cười nhẹ.

Tần Nguyễn vốn đang tràn đầy phiền muộn và lo lắng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng tươi cười của Tam gia, trong nhất thời cô cảm thấy có một chùm lông vũ đang trêu chọc trái tim mình.

Khi Hoắc Vân Tiêu bước lên bậc thang, Hoắc Chi đứng phía sau Tần Nguyễn lập tức lao ra ngoài.
Tam gia lúc này k7hông ở trong phòng khiến Tần Nguyễn cảm thấy rất kỳ quái.

Mưa như trút nước, tiếng mưa rơi rào rào.

Nhìn 7cơn mưa nặng hạt đập vào cửa sổ thủy tinh, Tần Nguyễn đứng dậy xỏ giày, thấy trên người mình đã được đổi thành áo ngủ, cô2 mặc chiếc áo khoác vào rồi đi ra cửa.
Hoắc Vân Tiêu một tay cầm chiếc ô màu đen, một tay đút túi quần âu, thong thả bước ra khỏi bóng tối, dáng người của anh thẳng tắp toát lên vẻ uy nghiêm và tao nhã tự nhiên.

Mái tóc bị mưa ướt nhẹp dính vào trán, vầng trán cao bị che khuất, khiến dáng vẻ của anh trông uể oải hơn.

Trông Tam gia lúc này vừa tiết chế, nhưng cũng có một loại khí chất kiêu ngạo và ngang ngược đầy mâu thuẫn.
Tần Nguyễn nằm trên giường, chiếc chăn lông ngỗng vắt qua eo, cô xoay lưng về phía cửa phòng, quay mặt ra ngoài cửa sổ.

Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng tiến vào phòng, cẩn thận đóng lại cửa.

Anh sờ đến bên giường, xích lại gần Tần Nguyễn, tưởng cô tức giận nên dỗ dành: “Nguyễn Nguyễn?”

“Ừm.”

Tần Nguyễn mơ màng lên tiếng.

Tần Nguyễn nằm nghiêng, nghe thấy giọng nói quen thuộc thì quay lại theo bản năng, hai tay ôm lấy cổ Hoắc Vân Tiêu, buồn ngủ phàn nàn: “Sao anh lên muộn thế.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.