Tần Nguyễn nhướng mày, sao cô nghe lời này thấy là lạ. Chờ đến lúc cảnh sát tới thì đã có rất nhiều du khách vì nghe danh mà đến biệt thự Long Quân để xem, hiện trường bị tàn phá nghiêm trọng, cảnh sát và đội Thiên Hành có thể điều tra được rất ít thông tin.
Căn cứ vào muôn kiểu chết của những nạn nhân trước, nạn nhân bị treo cổ ở trên cây cổ thụ lần này cũng vô cùng kỳ lạ, anh ta bị một cành cây quấn quanh cổ. Lúc đầu khoảng cách khá xa, bọn họ không nhìn thấy rõ, nhưng khi chiếc xe dừng lại cách cây cổ thụ vài mét, cái xác đung đa đung đưa mới hiện rõ trong mắt bọn họ.
Gia đình này cũng rất can đảm, họ không gọi điện báo cảnh sát ngay mà lấy điện thoại di động ra quay video và tải lên một ứng dụng nào đó, vì thế thu hút được không ít người xem. “Đi!”
Tần Nguyễn cũng muốn biết, rốt cuộc là thứ tà ma gì lại có “đạo nghĩa” như vậy, toàn giết kẻ ác, thậm chí còn giết người thường xuyên. Hoắc Vân Tiêu tựa hồ biết chắc là cô sẽ đi, nên trên mặt anh cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, anh cười bảo: “Để anh đi cùng với em.”
Tần Nguyễn thắc mắc ngước mắt nhìn anh, Hoắc Vân Tiêu đặt tài liệu sang một bên, và lên tiếng giải thích: “Anh đã thông báo với mọi người là năm nay không làm sinh nhật rồi. Phong cảnh ở núi Vấn Thế rất đẹp, lâu rồi anh không đi ra ngoài cùng em, nhân cơ hội này anh đi nghỉ mấy ngày cùng em luôn.” Tần Nguyễn nghe xong là biết ngay, chắc chắn là Hoắc Chi nói cái gì với anh rồi.
Cô thắc mắc: “Tại sao lại không làm?” Nhưng không thể phủ nhận, nghe những lời nói này của Tam gia, trong lòng cô cũng cảm thấy ngọt ngào.
Trên mặt Tần Nguyễn vừa định nở nụ cười thì đột nhiên dừng lại, cô nhíu mày nói với người đàn ông trước mặt: “Đến 80, 90% là ở núi Vấn Thế có tà ma rồi, anh có sợ bọn chúng không, nhỡ bị bọn chúng làm hỏng hứng thú thì chẳng phải là rất tệ à, anh có muốn chuyển sang nơi khác không?” Nghe giọng điệu hưng phấn của ông ta, Tần Nguyễn mặt không thay đổi hỏi: “Bọn họ còn sống cả chứ?”
Giọng của Thái Ung Lương hơi buồn: “Có một người đã chết, vì khó sinh và bị chảy máu nhiều.” “Cái gì?”
Tần Nguyễn quay đầu lại nhìn anh một cái, bên trong đôi mắt hồ ly lóe lên một tia hung lệ. Nó nằm ở trung tâm của đỉnh Vấn Thế, cảnh sắc vô cùng đẹp, đứng ở nơi đây có thể nhìn ra toàn bộ ngọn núi và cảnh đẹp của hồ, biệt thự theo phong cách trang trí cổ điển ấm áp.
Lý do mà biệt thự lấy cái tên Long Quân, là vì ông chủ của trang trại này từng được tận mắt nhìn thấy sự tồn tại của rồng ở núi Vấn Thế. Mà đây vẫn là cách chết tương đối bình thường, có nạn nhân chết mà máu toàn thân bị hút khô, chỉ còn lại bộ da và khung xương.
Có người bị lột da, cũng có người giống như bị thú hoang cắn xé, chỉ còn sót lại một ít mảnh thi thể vụn. Còn có nạn nhân chết mà xác ngoài hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một bộ nội tạng bị tách rời một cách hoàn chỉnh, phải dùng đến kiểm tra ADN mới biết được thân phận của nạn nhân. Anh ghé sát vào bên tai Tần Nguyễn, ấm giọng nói: “Không sợ, có Nguyễn Nguyễn bảo vệ cho anh rồi.”
Giọng nói của anh dịu dàng, để lộ ra ý cười, sự tin cậy cùng làm nũng khó có thể diễn tả. Tần Nguyễn không có cách nào phản bác, hai tháng qua cô thu thập được rất ít sát khí, nếu như có thể thông qua đội Thiên Hành để thu thập sát khí, thì đúng là một ý kiến hay.
Chỉ là Tam gia quá độc tài, quá lộng quyền, làm trong lòng cô vô thức dâng lên tâm lý phản kháng. Hoắc Vân Tiêu cầm tay Tần Nguyễn, tình cảm nói: “Năm nào cũng làm kiểu hình thức, năm nay anh muốn ở cùng với Nguyễn Nguyễn.”
Người này một khi ăn nói nhỏ nhẹ là Tần Nguyễn lại không chống cự nổi. Hoắc Vân Tiêu tiếp nhận lửa giận vô cớ của Tần Nguyễn, anh đưa tay chỉ vào điện thoại di động ở đầu giường và vô tội nói: “Điện thoại di động của em đổ chuông.”
“Biết rồi.” Tần Nguyễn ném lại câu nói này rồi bước nhanh vào phòng thay đồ.
Đợi cô mặc quần áo chỉnh tề đi ra, Hoắc Vân Tiêu đã không còn ở trong phòng. Trong phòng thoang thoảng mùi máu tươi, Hoắc Vân Tiêu ngước mắt nhìn phòng tắm rồi nắm chặt lòng bàn tay.
Một làn khói xanh bốc lên từ lòng bàn tay nắm chặt của anh, khi anh mở lòng bàn tay ra, vệt máu đỏ tươi đã biến mất sạch sẽ. Tần Nguyễn khép tập hồ sơ lại, đầu ngón tay thon dài gõ gõ lên văn kiện, trên mặt lộ vẻ trầm ngâm.
Hoắc Vân Tiêu cầm lại tài liệu trong tay cô, chỉ nhìn thoáng qua là anh biết ngay đây là vụ án nào, anh hỏi cô: “Phong cảnh ở núi Vấn Thế không tệ, em có muốn đi xem không?” Tần Nguyễn quay đầu trừng mắt với anh một cái: “Thả ra!”
Cô bây giờ đang không mặc gì, bị ôm như thế này rất nguy hiểm. “Khục khục...”
Trong phòng tắm đã vang lên tiếng nước, nên tiếng ho khan không lọt vào tai Tần Nguyễn. Vì mánh lới quảng cáo này, mà khách đến biệt thự Long Quân luôn luôn rất đông.
Cho dù bao nhiêu năm qua trên ngọn núi Vấn Thế liên tiếp xảy ra các vụ tai nạn dẫn đến thương vong, nhưng vẫn không thể ngăn cản được các nam nữ thanh niên kia đi thám hiểm. Anh với tay lấy mấy tập văn kiện để ở tủ đầu giường và đưa cho Tần Nguyễn: “Sáng hôm nay anh có gặp Thái Ung Lương, và đã nhận giúp em mấy vụ án không phá giải được trong mấy năm gần đây của đội Thiên Hành rồi.”
“Sao anh lại làm như vậy!” Tần Nguyễn lập tức nóng nảy. Mùi máu tươi ở trong phòng cũng bị màn sương đen phun trào xung quanh Hoắc Vân Tiêu nuốt chửng.
Lúc Tần Nguyễn từ phòng tắm đi ra, trong phòng tràn ngập mùi trầm hương quen thuộc, còn có mùi hoa gay mũi nhàn nhạt, rất giống hoa đỗ quyên trong trường học. Hầu hết những người này đổ xô đến biệt thự Long Quân, chỉ vì chủ nhân của căn biệt thự này đã từng tận mắt nhìn thấy sự tồn tại của rồng.
Và một điều vô cùng thần kỳ là, tất cả những người đến ngọn núi Vấn Thế này, chỉ cần là kẻ đã từng giết người, hay là những kẻ tội ác tày trời, bất kể là đàn ông hay phụ nữ thì đều không sống qua được đêm đó. Tần Nguyễn không biết tính toán của Tam gia, khi xem ghi chép vụ án trong túi hồ sơ thứ nhất, sắc mặt cô không ngừng trầm xuống.
Bên trong ghi lại một sự kiện siêu nhiên xảy ra tại địa điểm du lịch danh lam thắng cảnh ở ngoại ô thủ đô, trong những năm gần đây đã có rất nhiều du khách xảy ra thương vong ở đó. Tần Nguyễn nói: “Tôi là Tần Nguyễn.”
Thái Ung Lương nghe thấy giọng nói của Tần Nguyễn thì đi thẳng vào vấn đề: “Hoắc phu nhân, chúng tôi đã tìm được các cô gái bị thôn Hoa Đào đem đi hiến tế trong mấy năm nay!” Dưới ánh mắt thâm thúy của người đàn ông phía sau, cô vội vàng chạy vào phòng tắm.
Cánh cửa phòng tắm bị đóng sầm lại, và cảnh tượng tuyệt đẹp mà Hoắc Vân Tiêu đang thưởng thức biến mất khỏi tầm mắt. Cô liếc xéo cngười đàn ông bên cạnh và hỏi: “Ý anh là gì?”
Hoắc Vân Tiêu nắm tay cô, cười nói: “Trong khoảng thời gian tiếp theo em sẽa phải bận rộn đấy.” Vừa rồi trong phòng tắm, nhìn thấy kiệt tác của người đàn ông này là cơn giận bị cô kìm nén lại trào ra.
Cũng may bây giờ không phải là mùa hè nên còn có thể mặc áo dài tay để che đi một số vết tích quá mức. Cô không muốn lũ ma quỷ tới gần Tam gia, càng không muốn thế giới của hai người bọn họ bị những sự cố khác làm xáo trộn.
Hoắc Vân Tiêu ôm lấy chiếc eo nhỏ của Tần Nguyễn, bế cô ngồi lên đùi mình, anh cưng chiều xoa xoa eo cho cô. Hoắc Vân Tiêu bỏ tay che miệng xuống, lòng bàn tay xuất hiện một ít máu đỏ tươi.
Nụ cười trong mắt anh thu lại, sắc mặt anh dữ tợn đáng sợ. Gần đây cô rất bận rộn, mỗi ngày đều có quá nhiều việc phải làm, bây giờ còn phải giúp đội Thiên Hành phá án, mấy ngày tới cô sẽ không có thời gian nghỉ ngơi mất.
Hoắc Vân Tiêu vuốt ve khuôn mặt của Tần Nguyễn, anh dịu dàng nói: “Không phải em cần sát khí à, đội Thiên Hành lại là chỗ thường xuyên phải tiếp xúc với lũ ma quỷ, đây là cách nhanh nhất để giúp em có thể thu thập được sát khí rồi.” Cô nhận tập văn kiện và mở ra, hồ sơ đầu tiên có các chi tiết cặn kẽ của một vụ án giết người.
Hoắc Vân Tiêu cúi đầu nhìn Tần Nguyễn, thấy vẻ mặt chăm chú tập trung tinh thần của cô, khóe môi anh cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt. Tần Nguyễn lật ra phần sau của hồ sơ, nhìn những bức ảnh chụp cảnh hiện trường đẫm máu phía trên, đây chắc chắn không phải là do con người tạo ra, mà giống một trò đùa ác hơn.
Cô không thể hiểu nổi, giết người thôi mà tại sao lại phải bày ra nhiều trò như vậy. Thấy cô mở miệng muốn nói gì đó, Hoắc Vân Tiêu ấm áp nói: “Anh đã xem qua những vụ án này rồi, địa điểm đều là ở thủ đô, em sẽ không phải bôn ba đi lại quá nhiều. Nếu như đụng phải vụ án quá khó khăn, anh có thể ra mặt giúp em từ chối.”
Tần Nguyễn nhìn tập văn kiện quen thuộc trước mắt, đành kéo chăn lên trên người: “Để em xem qua trước đã.” “Đừng kiếm cớ, rõ ràng là bởi vì nội tiết tố trong người anh không bình thường!”
Tần Nguyễn mặc kệ phía trên mình không có khăn che đậy, vì để cứu cái eo của mình không bị chịu khổ, cô nhảy xuống đất, rời khỏi cái ôm vừa ấm áp vừa nguy hiểm của Tam gia. Nhưng Hoắc Vân Tiêu lại bắt đầu nhớ nhung hương vị mà anh nếm thử lúc trước vẫn còn chưa thỏa mãn.
Anh vuốt ve phần eo của Tần Nguyễn, cảm nhận làn da mềm mượt nhẵn nhụi dưới lòng bàn tay, anh thở dài nói: “Sao Nguyễn Nguyễn lại kiều diễm động lòng người như thế này, đúng là sắc đẹp làm hại anh mà.” Tần Nguyễn cầm điện thoại di động ở đầu giường lên, nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Thái Ung Lương trên màn hình.
Cô vuốt màn hình gọi lại, đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối. Trên người cô quấn một chiếc khăn tắm, giống như không nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào đầu giường, cô thong dong bước về phía phòng thay quần áo.
Hoắc Vân Tiêu đột nhiên gọi giật cô lại: “Nguyễn Nguyễn.” Vụ án mạng gần đây nhất là vào một tuần trước, có một tên tội phạm đang lẩn trốn bị treo cổ trên cây cổ thụ trước cửa biệt thự Long Quân.
Lúc ấy, có một gia đình ba người đến núi Vấn Thế vui chơi, khi lái xe đến biệt thự Long Quân vào ban đêm, họ tình cờ nhìn thấy xác chết treo trên cây. Địa điểm xảy ra vụ việc là ở ngọn núi Vấn Thế, một thánh địa du lịch ở ngoại ô thủ đô.
Trên núi có một trang trại làm ăn phát đạt nhất, tên là biệt thự Long Quân, đồng thời cũng là nơi thường xuyên xảy ra tai nạn. Nhưng cành cây kia căn bản không thể chịu được thể trọng của một người trưởng thành.
Căn cứ vào thí nghiệm ở hiện trường, thì cành cây kia còn không chịu nổi một thùng nước 10 kg, chứ đừng nói gì là trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành. Bên trong đôi mắt cười của anh hiện ra một tia trêu tức.
Cổ họng lại có cảm giác ngứa ngáy, Hoắc Vân Tiêu lập tức lấy tay che miệng, thấp giọng ho khan. Tần Nguyễn nhíu chặt mày: “Chuyện gì xảy ra?”
Thái Ung Lương hít một hơi thật sâu, giọng nói của ông ta như đang đè nén sự tức giận của mình: “Trong lễ tế hàng năm ở thôn Hoa Đào, những vật hiến tế như gà, vịt, thịt cá sẽ bị Cùng Kỳ mang đi, nhưng hắn không động vào bất kỳ người được tế sống nào.
Sau mỗi buổi tế lễ, con trai của trưởng thôn Triệu đều sẽ xua những cô gái không được Cùng Kỳ mang đi đến một hang động trên núi. Bọn họ đã được mang danh là người của Đào Hoa tiên tử, nên cho dù không bị mang đi thì cũng không còn là thôn dân của thôn Hoa Đào nữa.