kTuy nhiên, chỉ một giây sau, Tần Nguyễn mới biết suy nghĩ đó sai lầm như thế nào.
Tam gia đồng ý với Tần Nguyễn sẽ không đến phòcng thay đồ và đã thực sự làm như vậy, nhưng anh lại bắt cô bồi thường ở nơi khác. Nhưng lần thức tỉnh tiếp theo tuyệt đối không phải trong tương lai gần, nếu thức tỉnh một lần nữa, rất có thể sẽ không chỉ là một cái đuôi.
Tần Nguyễn kéo ống tay áo Hoắc Vân Tiêu, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Tự nhiên lại mọc ra một cái đuôi, Tam gia lại còn giấu cô chuyện này, Tần Nguyễn ngửi thấy mùi âm mưu nồng nặc. Hoắc Diêu không ngừng than thở trong lòng, có một đứa em trai thông minh thật là khó sống mà.
Mặc dù Hoắc Diêu biết không nhiều, nhưng nếu để Hoắc An Kỳ biết những chuyện đó, cũng đủ khơi dậy tâm lý nổi loạn của nó rồi.
Thằng bé là người thừa kế tiếp theo của Minh giới do cha chỉ định. Một khi Hoắc An Kỳ xảy ra chuyện, hậu quả sẽ khó mà lường được, Hoắc Diêu không muốn lại phải trải qua đau đớn khi ngâm mình trong hồ máu của Luyện Ngục nữa.
Trong phòng.
Sau khi hai đứa bé rời đi, Tần Nguyễn cũng kéo tay áo Tam gia, hỏi: “Tại sao anh lại giấu em?” Đôi mắt tĩnh lặng của Hoắc Vân Tiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của Tần Nguyễn.
Bởi vì còn chưa đi đến cuối hành trình, Hoắc Tam gia khẽ mím môi, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ nhẫn nhịn.
Một lúc lâu sau, đôi môi mỏng của Hoắc Vân Tiêu khẽ hé mở, phát ra một tiếng thở dài. Thằng bé nhe răng, tức giận nói: “Biến đi!”
Hoắc An Kỳ mím môi, khuôn mặt nhỏ bé cũng cau lại.
Cậu bé suy nghĩ rồi nói: “Nhất định là anh có chuyện gì đó giấu giếm em!” Qua lời nói của Hoắc Vân Tiêu, không khó để nhận ra anh thích cái đuôi kia.
Tần Nguyễn liếc mắt nhìn anh, hừ một tiếng rồi nói: “Nếu lần sau mọc lại, em sẽ chặt nó!”
Nghe vậy, Hoắc Vân Tiêu ghé trên vai cô và cười không ngừng được, tiếng cười vui vẻ dễ nghe truyền vào tai Tần Nguyễn khiến cơ thể cô tê dại, cô vô thức nhớ lại ký ức của mấy tiếng trước. Tần Nguyễn mơ màng nói, giơ cánh tay yếu ớt lên muốn gạt ra.
Tiếc rằng cô đã bất lực.
Tay còn chưa kịp chạm đến bàn tay của Tam gia đang đặt trên má mình, thì cánh tay của cô đã mềm nhũn rơi xuống giường. Hoắc Vân Tiêu đặt tay đằng sau eo cô, nơi trước đó mọc ra cái đuôi, anh khẳng định: “Nguyễn Nguyễn, nó biến mất rồi.”
Tần Nguyễn đột nhiên ý thức được, thái độ của anh không đúng lắm.
Tần Nguyễn quay đầu chăm chú nhìn người đàn ông bên cạnh mình, không bỏ sót một chút cảm xúc nào trên mặt anh, cô hỏi: “Tại sao anh dễ tiếp thu như vậy?” Và sau khi mẹ ngất đi, cha mới dám rút quỷ lực có thể giúp nó và em trai sống sót ở trong cơ thể mẹ ra, cùng thần lực tách ra từ thần hồn của cha, nhờ cả hai kết hợp mới có thể khiến hồn phách của nó và em trai không bị tan biến.
Khi đó linh trí của Hoắc Diêu mới chỉ thức tỉnh một nửa, thần thức của nó giao tiếp với cha trong bể máu của Luyện Ngục.
Là một cục thịt nhỏ bé, Hoắc Diêu chỉ biết gọi cha, gọi mẹ, kêu gào đau đớn, thậm chí linh trí yếu ớt đã biết mẹ không muốn mình và em trai nên khóc lóc muốn tìm mẹ. Đôi mi nhắm chặt của Tần Nguyễn khẽ run lên, chứng tỏ cô sắp tỉnh.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đang chơi đùa với Tam gia trong phòng đột nhiên ngừng cười.
Hai đứa bé ghé vào bên giường, mắt nhìn chằm chằm Tần Nguyễn. Nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu vẫy tay với hai đứa con trai: “Hai con ra ngoài trước đi, ba muốn nói vài câu với mẹ.”
Hoắc Diêu lập tức nắm bàn tay nhỏ của Hoắc An Kỳ, xoay người chạy ra cửa mà không nói lời nào.
Hai anh em đứng ở hành lang, Hoắc An Kỳ hất tay Hoắc Diêu, ánh mắt thâm thúy nhìn anh trai: “Anh giấu em chuyện gì đúng không?” Hoắc Diêu cười lạnh: “An Kỳ, đừng vô cớ gây sự, em muốn đánh nhau thì cứ nói thẳng, anh sẽ chiều em!”
Hoắc An Kỳ cau mày: “Thật sự không có?”
“Không, có!” Hoắc Diêu sợ là vì khi nhìn thấy cha đi ra từ phòng mẹ, khí thế trên người cha khiến nó sợ hãi, thứ sức mạnh vô hình kia ép tới khiến nó không thở nổi.
Còn Hoắc Diêu vui mừng là vì cuối cùng cũng đợi được đến ngày cha khôi phục trí nhớ.
Không cần phải nói gì cả, đây là cảm ứng từ trong huyết mạch truyền lại, thằng bé có thể cảm nhận được rõ ràng điều đó. Thấy vẻ mặt Hoắc Vân Tiêu không giống như giả vờ, trên mặt vẫn còn vẻ chưa thỏa mãn, Tần Nguyễn lườm anh.
Tần Nguyễn vuốt mấy đầu ngón tay, nhưng cô vẫn không hiểu tại sao cái đuôi lại mọc ra.
Trong trí nhớ của cô, cái đuôi đó rất đẹp và nó cũng khiến cô rất sốc. Hoắc Vân Tiêu không nhìn Tần Nguyễn nữa, anh không hề do dự mà đứng dậy đi vào phòng tắm.
…
Bên ngoài trời đã sáng, Tần Nguyễn vẫn đang ngủ say thì bị tiếng cười đùa của trẻ con đánh thức. Cái đuôi xinh đẹp, to và mềm mịn, giống như của một loài động vật nào đó.
Nhưng nó có thể là loài động vật gì, tại sao lại xuất hiện trên người cô.
Hoắc Vân Tiêu đặt chiếc cằm gợi cảm của mình lên vai Tần Nguyễn, anh hỏi với giọng chờ mong: “Nguyễn Nguyễn, nó sẽ mọc lại chứ?” Hoắc Diêu chớp đôi mắt hồ ly trong veo: “Anh giấu em cái gì?”
Hoắc An Kỳ nhìn anh trai từ đầu đến chân, ghét bỏ nói: “Vừa rồi ở trong phòng, em luôn cảm thấy anh có gì đó rất kỳ lạ, anh đang suy nghĩ cái gì mà toàn thân đều tỏa ra một mùi hôi.”
Hoắc Diêu lập tức vung nắm tay nhỏ lắc lư trước mặt em trai. Tần Nguyễn nằm trên giường chìm vào giấc ngủ say, không nhìn thấy quá trình chiếc đuôi hồ ly biến mất.
Hoắc Vân Tiêu nằm bên cạnh Tần Nguyễn, bàn tay đang đặt ở trên eo cô hơi dừng lại, tay còn lại vén một lọn tóc ướt dính trên mặt Tần Nguyễn.
“Đừng.” “Đó là buổi sáng!” Tần Nguyễn duỗi cánh tay ra khỏi chăn, chỉ vào dấu màu đỏ trên đó rồi cố kiềm chế nói: “Rõ ràng là anh bắt nạt em, còn nói với em rằng đó là cái đuôi của em.”
Tần Nguyễn nhớ rõ, người này đã nói với cô rằng cái đuôi là của cô.
Sau đó, thậm chí Hoắc Tam gia còn không cho Tần Nguyễn cơ hội phản ứng và chấp nhận nó, anh đã xơi sạch cô rồi. Tam gia vừa bay về ngay trong đêm, lúc này mà vẫn còn có thể vun đắp tình cảm với phu nhân, điều này cho thấy cả tinh thần lẫn thể chất của anh đều tốt hơn ông ta nghĩ rất nhiều.
Từ đầu đến cuối, Hoắc Vân Tiêu chưa bao giờ buông tha cái đuôi hồ ly của Tần Nguyễn, anh rất có hứng thú đối với nó.
Hoắc Tam gia không để ý đến cảm giác xấu hổ của Tần Nguyễn, anh thưởng thức cái đuôi hồ ly mà mình đã bỏ lỡ cả nghìn năm. Ý thức của Tần Nguyễn vẫn còn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cô vô thức cau mày khi nhìn thấy hai đứa con trai, không phải vì sự xuất hiện của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ khiến cô không hài lòng, mà là do phần eo quá đau.
Tần Nguyễn luồn tay vào trong chăn, vô thức xoa eo.
Nhưng bàn tay đi được nửa đường thì đột ngột dừng lại. Tần Nguyễn vươn tay sờ eo, muốn tìm dấu vết của cái đuôi đã mọc.
Đáng tiếc, cuối cùng cô chẳng thu hoạch được gì.
Thậm chí, Tần Nguyễn còn bắt đầu suy nghĩ, chẳng lẽ mình thật sự nằm mơ. Hoắc Vân Tiêu ngồi bên giường, nhìn theo bóng lưng cô rồi đột nhiên nói: “Nguyễn Nguyễn, nếu đã có thể mọc đuôi, vậy em vẫn còn là con người sao? Nếu lần sau nó xuất hiện, em có thể nói cho anh biết không?”
Hay tay của Tần Nguyễn nắm chặt chiếc chăn quấn quanh người, chậm rãi xoay người lại, đôi mắt lạnh lùng vô cảm nghiêm túc nhìn người đàn ông đang ngồi bên giường.
“Tam gia, vậy còn anh thì sao? Trên người anh rõ ràng có khí tím được ông trời bảo vệ, tại sao lại còn có sát khí tương khắc tồn tại? Còn chuỗi hạt trên cổ tay anh nữa, tại sao nó lại tỏa ra sức mạnh thần bí bảo vệ anh? Rốt cuộc thì anh là ai?” Tóm lại, Tần Nguyễn cảm thấy toàn thân đều không được tự nhiên.
Tần Nguyễn nhấc cái cằm của Tam gia đang đặt trên vai mình lên, tức giận nói: “Được rồi, đừng cười nữa, anh mà còn cười là em sẽ giận đấy.”
Hoắc Vân Tiêu hơi thu lại nụ cười, trong lòng chờ mong nói: “Anh thật hy vọng Nguyễn Nguyễn mỗi ngày đều có một cái đuôi như vậy.” Hoắc Vân Tiêu ung dung mím môi cười, đứng dậy đi tới bên cạnh Tần Nguyễn, vươn tay chỉnh lại mái tóc rối bù cho cô.
Anh dịu dàng dỗ dành: “Em đừng tức giận, anh chỉ là quá nhớ em nên tất cả sự tự chủ mà anh luôn tự hào đã biến mất khi ở trước mặt em.”
“Bốp!” Đôi mắt đen láy cực kỳ lý trí của cô nhìn chằm chằm vào Tam gia, sau đó giơ lòng bàn tay bị nắm chặt vẫn còn dấu móng tay lên cho anh xem.
Tần Nguyễn khẳng định chắc chắn: “Đây là lúc anh nắm đuôi bắt nạt em, lúc đó vì đau quá nên em không nhịn được mà nắm chặt tay, cái đuôi đó chắc chắn không phải nằm mơ!”
Hoắc Vân Tiêu rũ mắt xuống, nhìn thấy dấu vết trên lòng bàn tay của Tần Nguyễn, anh ôm trán thở dài một tiếng. Hoắc Vân Tiêu bế cả chăn lẫn người lên, ôm cô vào lòng, dịu dàng từ tốn giải thích.
“Em có phản ứng rất lớn khi nhìn thấy cái đuôi đó, anh sợ em trong nhất thời không thể tiếp thu được.”
Tần Nguyễn giãy giụa trong ngực anh, cô nói bằng giọng không vui: “Vậy anh cũng không nên lừa em!” Hoắc Diêu nhớ lại rất nhiều lần luân hồi cùng với em trai trong bao năm qua, lần lượt thoi thóp trong bể máu của Luyện Ngục, những trải nhiệm đau đớn của mấy lần suýt nữa hồn phách tan biến, cơ thể Hoắc Diêu vô thức rùng mình, nỗi đau đó dường như vẫn còn lưu lại trong cơ thể.
Mẹ phải chịu đựng 94 năm dưới Luyện Ngục, ngày nào cũng bị ngọn lửa Luyện Ngục đốt cháy.
Còn cha thường xuyên kéo lê tấm thân mỏi mệt, âm thầm làm bạn với mẹ và cùng chịu đựng những cơn đau ấy. Ký ức Tam gia trở về tràn ngập trong tâm trí Tần Nguyễn, cùng với đó là sự hoảng sợ khi cô mọc ra một cái đuôi to.
Bất chấp cơ thể khó chịu, Tần Nguyễn nhanh chóng ngồi dậy, vén chăn lên kiểm tra xem mình có thật sự mọc đuôi hay không.
“Nguyễn Nguyễn, con đang ở đây đấy.” Nhiều năm trôi qua, Hoắc Diêu mới nhận ra rằng thật khó khăn để mình và em trai có thể tồn tại.
Nó biết cha mẹ đã phải bỏ ra những gì và cái giá phải trả trong tương lai.
“Không đúng!” Tần Nguyễn đột nhiên lên tiếng. Hoắc Vân Tiêu bị hỏi ngược lại, đôi mắt dịu dàng nhìn Tần Nguyễn, vẻ mặt vẫn cưng chiều như trước: “Anh cũng muốn biết, nếu được thì anh cũng muốn sống lâu trăm tuổi, vĩnh viễn ở bên cạnh em, A Diêu và An Kỳ.”
Khuôn mặt Tam gia rõ ràng đang tươi cười, nhưng trong mắt lại buồn bã và tiếc nuối, giọng nói lộ rõ vẻ bi thương, khiến Tần Nguyễn cảm nhận được anh rất không cam lòng.
Khí thế hung hãn của Tần Nguyễn tan biến, mí mắt cụp xuống, cô thấp giọng nói: “Em sẽ tìm ra nguyên nhân về sự tồn tại của cái đuôi đó.” Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên vẻ tức giận, cô nghiến răng nói: “Tối hôm qua rõ ràng là anh đã nhìn thấy, còn sờ vào nó nữa!”
Tần Nguyễn không hiểu tại sao người đàn ông này lại phải giả ngu.
Hoắc Vân Tiêu giả vờ bị oan, nói: “Anh oan quá, sáng sớm hôm nay anh mới xuống máy bay, hơn bốn giờ mới về đến nhà họ Tần.” Hoắc Khương đang đứng canh ở cửa, dựa vào đôi atai thính của mình nên ông ta có thể nghe thấy mọi tiếng động trong phòng.
Âm thanh trong phòng có khi mơ hồ không rõ, có khi lại rõ ràng ở gần ngay bên tai.
Khuôn mặt với những đường nét bình thường của Hoắc Khương không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ. Hoắc Vân Tiêu giơ tay xoa mái tóc rối bời của Tần Nguyễn, cười như dỗ trẻ con: “Cái đuôi nào hả Nguyễn Nguyễn?”
Chính là cái đuôi có màu đỏ ở phần chóp đuôi, trông như ngọn lửa ấy.” Tần Nguyễn thậm chí còn vươn tay làm động tác: “To như thế này này, có lẽ còn to hơn nữa!”
Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Vân Tiêu lộ vẻ nghiêm túc, anh sờ lên trán Tần Nguyễn, chân thành nói: “Có phải em nằm mơ không?” Hoắc Vân Tiêu khẽ nhướng mày, khóe miệng nhếch lên một đường cong vừa đúng độ, trên khuôn mặt đẹp trai nở một nụ cười tinh nghịch.
“Nguyễn Nguyễn quên à, anh rất thích món quà sinh nhật năm ngoái em nhận được, nó vô cùng phù hợp với em.”
Hoắc Vân Tiêu đang nhắc đến ba ngày ba đêm bị nhốt năm ngoái. Tần Nguyễn hất tay Hoắc Tam gia ra, vẻ mặt cô cực kỳ tức giận, cô lớn tiếng hỏi: “Đừng nói mấy chuyện vô ích này, cái đuôi đó là chuyện gì xảy ra?”
Hoắc Vân Tiêu cúi đầu nhìn bàn tay bị vỗ đỏ ửng của mình, bên trong đôi mắt đào hoa hiện lên vẻ lạnh lùng xa cách, khuôn mặt đẹp trai khẽ cười nhẹ.
Nhưng khi anh ngước mắt lên, vẻ mặt lập tức khôi phục nụ cười như tắm gió xuân thường ngày, trong mắt lộ ra vẻ dịu dàng chiều chuộng. “Anh giết em đi còn hơn!”
Tần Nguyễn cười lạnh.
Cô quấn chăn, rời khỏi vòng tay Tam gia, đứng dậy đi về phía phòng tắm. Đứng bên giường, Hoắc Diêu còn không dám thở, chỉ nhìn cha đang lừa mẹ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn búng ra sữa của nó căng thẳng, trông hết sức nghiêm túc.
Mới sáng nay, khi nhìn thấy bóng dáng cha mình, trong lòng Hoắc Diêu vừa mừng vừa sợ. Ngồi ở cuối giường, trên tay cầm cốc nước, Hoắc Vân Tiêu với vẻ mặt dịu dàng đã kịp thời lên tiếng ngăn lại.
Lúc này Tần Nguyễn mới nhớ ra, bên trong chăn cô đang không một mảnh vải che thân.
Nghe thấy giọng nói của Tam gia, Tần Nguyễn hoàn toàn tỉnh táo lại, đôi mắt sắc bén khẽ giương lên, nhìn chằm chằm vào người đàn ông ăn mặc chỉnh tề ở cuối giường. Hoắc Vân Tiêu lắc đầu cười bất đắc dĩ, thò tay vào trong chăn xoa lưng Tần Nguyễn, dịu dàng hỏi: “Vậy Nguyễn Nguyễn, em hãy nói cho anh biết tại sao không thấy cái đuôi đâu?”
Tần Nguyễn cảm nhận bàn tay đang xoa eo mình, làm giảm bớt sự khó chịu, khiến cô thả lỏng cơ thể và hưởng thụ.
Nghe thấy câu hỏi của Tam gia, Tần Nguyễn cau mày, tức giận nói: “Em cũng không biết.” “Tam, gia!”
Tần Nguyễn nghiến răng nghiến lợi hô, trong giọng nói có một chút xấu hổ và giận dữ.
Sự tức giận đột ngột của Tần Nguyễn khiến hai đứa trẻ bên cạnh sợ hãi, nụ cười trên mặt Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ tan biến, cả hai lo lắng nhìn cô. Hoắc Vân Tiêu hối hận vì không kiểm tra lòng bàn tay của Tần Nguyễn.
Trong lòng anh thở dài, chuyện này rốt cuộc không thể che giấu được nữa rồi.
Huyết mạch của Tần Nguyễn vừa mới thức tỉnh, thời gian tồn tại rất ngắn, không ai biết khi nào sẽ là lần thức tỉnh tiếp theo. Giọng nói trẻ con của Hoắc Diêu vang lên đầy kiên định.
Nói xong, cậu bé bỏ đi mà không ngoảnh lại.
Vào lúc Hoắc Diêu xoay người rời đi, khuôn mặt nhỏ hung dữ của thằng bé lộ vẻ cay đắng. Nói xong, cô xoay người bước vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm nhanh chóng đóng lại dưới ánh mắt của Hoắc Vân Tiêu.
Nụ cười trên môi Hoắc Vân Tiêu biến mất, anh che miệng ho khan hai tiếng.
Cảm giác được lòng bàn tay ướt át, Hoắc Vân Tiêu không buông ra mà nhanh chóng đứng dậy rời khỏi phòng.