Hoắc Vân Tiêu ngồi xuống bên cạnh Tần Nguyễn, kéo chăn từ mắt cá chân của cô lên, nhẹ nhàng đắp cho cô.
Chiếc đuôi h1ồ ly ẩn dưới chăn hơi giật giật. Cô còn không biết cái đuôi của mình đang bị Tam gia nắm trong lòng bàn tay, cô nói: “Anh về rồi à.”
Hoắc Vân Tiêu nhìn vẻ mặt ngái ngủ của cô mà khẽ cười một tiếng, anh cúi đầu dùng tay xoa cằm Tần Nguyễn, trên chóp mũi của cô lại lấm tấm hồ hôi.
Đôi mắt đen của anh dán chặt vào vành tai đỏ ửng của Tần Nguyễn, anh cố ý đè giọng xuống, giọng nói trầm thấp gợi cảm hỏi cô: “Cô bé, nhớ anh không?” Đến lúc này, cô vẫn còn tưởng rằng Tam gia mang tới món đồ chơi mới.
Tần Nguyễn không hề nghĩ rằng trên người cô lại mọc ra một cái đuôi.
Dù sao thì cô cũng là con người, người thì làm sao có đuôi dài được. Trên mặt cô lộ ra vẻ nhịn đau, đưa tay sờ sau lưng.
Vừa sờ một cái, cơ thể Tần Nguyễn lập tức cứng đờ.
Một cái đuôi hồ ly xinh đẹp, hai mắt cô trợn trừng lên như không thể tin được rằng, phía sau mình có thêm một đồ vật. Hoắc Vân Tiêu nhớ tới A Nguyễn năm xưa từng dùng cái miệng này nói những lời khiến cho anh vui, ánh mắt anh trở nên âm trầm nguy hiểm.
Không ngờ Tần Nguyễn lại thức tỉnh huyết mạch nhanh như thế, tuy làm anh trở tay không kịp, nhưng cũng không ảnh hưởng đến đại cục.
Một lúc sau, trong căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng cười vui vẻ rất khẽ. Anh ôm vợ yêu trong ngực nhưng không nhân cơ hội này bắt nạt cô, mà nắm lấy phần chóp đuôi đỏ rực của Tần Nguyễn, nhỏ giọng nói cho cô biết chuyện sau khi anh về nước không nhìn thấy cô và các con ở nhà, anh chẳng kịp uống nước đã tức tốc chạy đến nhà họ Tần để đón cô.
Tần Nguyễn nghe anh nói mình vội vàng đến đây thì trái tim vốn đã tê dại lại càng trở nên mềm mại hơn, cô đứng dậy định đi lấy nước cho anh uống.
Nhưng, cô vừa ngồi dậy thì đột nhiên cảm thấy chỗ thắt lưng có cảm giác là lạ. Nhớ một ngàn năm, nhớ đến mức tim anh đau đớn.
Tần Nguyễn bị giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ thể hiện nỗi nhớ này làm cho trái tim rung động, hai tay cô ôm lấy bờ vai rộng của anh.
Hoắc Vân Tiêu được nước lấn tới, vén chăn lên nằm xuống bên cạnh Tần Nguyễn và ôm cô vào lòng. Câu hỏi mập mờ quanh quẩn giữa môi và răng khiến vẻ mặt Tần Nguyễn trở nên không được tự nhiên, ánh mắt cũng hơi né tránh.
Hoắc Vân Tiêu bị dáng vẻ thẹn thùng này của cô chọc cười, từ trong miệng anh bật ra tiếng cười vui vẻ.
Đôi môi mỏng của anh khẽ hé mở, anh cắn nhẹ vào vành tai đỏ rực như muốn chảy máu của cô, ậm ừ nói: “A Nguyễn, anh nhớ em lắm.” Cô mím chặt môi, không dám lên tiếng trả lời nên chỉ liên tục lắc đầu.
Cũng không biết là cô từ chối việc sinh con gái, hay là không muốn bị bắt nạt như thế.
Thấy cô lắc đầu, ánh sáng đỏ trong mắt Hoắc Vân Tiêu tối sầm. Anh vững vàng bước về phía phòng thay quần áo.
Nếu như anh nhớ không nhầm thì ở bên trong có một chiếc gương lớn.
Tần Nguyễn thấy thế thì luống cuống: “Anh muốn làm gì?!” Ngửi được mùi rượu nhàn nhạt, Hoắc Vân Tiêu không khỏi hơi nhướng mày.
Đột nhiên, hàng mi dài cong vút của Tần Nguyễn khẽ2 rung nhẹ.
Hoắc Vân Tiêu dừng động tác lau mồ hôi lại, cụp mắt xuống nhìn khuôn mặt ngủ không yên của cô. Hình như là có thứ gì đó đang kéo cơ thể của cô.
Hoắc Vân Tiêu đang nắm cái đuôi của cô, anh biết mà còn cố ý hỏi: “Sao thế?”
Tần Nguyễn nghiêng đầu, đột nhiên cô nhìn thấy cái đuôi màu trắng đỏ trong tay anh, trái tim cô đập thình thịch, cảm giác có gì đó không đúng. Sợ Tam gia lại phạt nhốt cô trong phòng tối, đến lúc đó cô khó mà giữ được cái mạng nhỏ này của mình mất!
Hoắc Vân Tiêu nhìn Tần Nguyễn sợ sệt, nhưng lại có dáng vẻ ngây ngô đáng yêu vừa mới ngủ dậy, anh mím môi cố nén cười, đung đưa chiếc đuôi hồ ly ở trước mặt cô.
Anh vô cùng tri kỷ mà đề nghị: “Em sờ thử mà xem, đây là một cái đuôi rất đẹp đấy.” “Thật ngoan.”
Vẻ mặt của Hoắc Vân Tiêu trở nên dịu dàng, anh thỏa mãn hôn lên má cô.
Nụ hôn vừa chạm vào là rời đi ngay, đầy quý trọng. Anh cũng nới lỏng eo của Tần Nguyễn.
Hoắc Vân Tiêu giơ tay chạm vào gò má của Tần Nguyễn, tay anh dính đầy nước mắt.
Tam gia lập tức đau lòng, vẻ hung ác trong mắt anh biến mất, anh nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan, không đi nữa.” Tay cầm chiếc đuôi hồ ly của cô không dám cử động, cơ thể cứng ngắc.
Như thể chỉ cần cô cử động nhẹ một cái thôi là toàn bộ thế giới mà cô biết sẽ vỡ vụn.
Hoắc Vân Tiêu vòng tay qua eo cô lùi về phía sau, động tác rất tự nhiên và thuần thục. Tộc Cửu Vĩ Hồ Đồ Sơn toàn thân lông trắng như tuyết, đây là hình tượng đặc thù của bọn họ.
Năm đó khi A Nguyễn chưa xuống Minh giới đánh cắp trái tim của anh, chiếc đuôi hồ ly đã từng không pha thêm một chút màu sắc nào khác.
Hình ngọn lửa màu đỏ ở chóp đuôi trước mặt này là dấu ấn mà anh tự mình để lại cho A Nguyễn, có nghĩa là người này là của anh, đời đời kiếp kiếp đều là người của anh. Giọng nói không còn dịu dàng của anh ẩn chứa nguy hiểm khó hiểu, nghe vào trong tai Tần Nguyễn khiến cô thoáng chốc tê cả da đầu.
Mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của người phía sau, nhưng cô có thể cảm giác được hôm nay Tam gia rất kỳ lạ.
Ngoài lúc đầu còn dịu dàng với cô thì bây giờ lại tỏ ra lạnh lùng tàn nhẫn khiến cô có chút bất an. Hoắc Vân Tiêu không để ý tới tâm lý mâu thuẫn của cô, anh ôm cô đi tới phòng thay quần áo.
Trong lúc này, Tần Nguyễn còn chưa chấp nhận được việc tam quan của mình bị phá vỡ vì chiếc đuôi hồ ly, giờ còn phải gánh chịu sự trừng phạt không theo lẽ thường của Hoắc Vân Tiêu.
Mỗi bước đi của đối phương đều khiến cô có cảm giác như mình đang ở trong núi đao biển lửa. Trong đầu cô đột nhiên nhớ tới chuyện năm ngoái mình bị Tam gia dùng quà sinh nhật trừng phạt, nhốt cô trong căn phòng tối tăm ba ngày ba đêm.
Giờ nhìn thấy cái đuôi trước mắt, trong lòng Tần Nguyễn cảm thấy hơi kháng cự, cơ thể không tự chủ được run lên.
Cô thật sự sợ hãi. Tiếp theo là một tiếng thở dài: “Nguyễn Nguyễn, em thật ngoan.”
Lần này, có lẽ là Tần Nguyễn bị thất thần nên không kịp phản kháng.
Tam gia là điển hình của việc được lợi còn khoe mẽ, ăn sạch người ta rồi còn thì thầm những lời đáng xấu hổ ở bên tai người ta. Cái đuôi lông tơ lung la lung lay đập vào thành giường, khi Tần Nguyễn không tự chủ được bị đẩy về phía trước, nó nhanh chóng vươn tới làm lan can để cô không bị ngã về phía trước.
Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Hoắc Vân Tiêu hiện lên một chút tàn nhẫn, ánh đỏ trong mắt dần dần đậm hơn, trong đáy mắt anh nổi lên vẻ tàn bạo.
Sau khi thưởng thức hương vị của sự buông thả phóng túng, cảm xúc của anh vô tình bị ảnh hưởng, và đang phát triển theo chiều hướng mất bình tĩnh. Điều này không khỏi khiến Tần Nguyễn hô hấp càng thêm khó khăn, hàng mi dài và dày của cô chậm rãi mở ra, run rẩy như cánh bướm.
Tần Nguyễn chớp chớp mắt, không tin nổi nhìn người đàn ông nửa đêm nửa hôm tập kích mình ở trước mặt này.
Tam gia?” Thấy Tần Nguyễn được chiếc đuôi giữ lại, Hoắc Vân Tiêu ôm eo cô, cũng ôm luôn chiếc đuôi vào trong vòng tay của mình.
Phần quai hàm tuấn tú cắn chặt, anh ghé sát vào tai Tần Nguyễn, dùng giọng nói khàn khàn gợi cảm, dụ hoặc nói: “Nguyễn Nguyễn, chúng ta sinh thêm một đứa con gái nhé?”
A Nguyễn đã từng nói muốn có cả con trai lẫn con gái với anh. Tần Nguyễn sờ chiếc đuôi có lông mượt như tơ, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên.
Cô phát hiện cái đuôi này có nhiệt độ, cái đuôi lông tơ to đùng này còn giật giật ở trong tay cô, y như thật vậy.
Hầu kết của Hoắc Vân Tiêu chuyển động, anh khàn giọng hỏi: “Cô bé, sờ có thích không?” Hoắc Vân Tiêu ngồi ở bên cạnh Tần Nguyễn, tựa hồ không chú ý tới một chút biến hóa rất nhỏ đó, anh lấy khăn2 tay từ trong áo khoác ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Tần Nguyễn.
Làn da trắng nõn của Tần Nguyễn hơi ửng đỏ, đặc biệt là khuôn mặt nhỏ 7nhắn xinh đẹp của cô, để lộ ra vẻ quyến rũ mê người.
Trên người cô còn có mùi rượu thoang thoảng, làm cho người ta không uống rượu mà đã cảm7 thấy say. Và anh sẽ đáp ứng mọi yêu cầu, mọi mong muốn của đối phương.
Hiện tại chỉ còn thiếu cho cô một đứa con gái nữa thôi.
Tần Nguyễn chưa quên nơi này là nhà họ Tần, biết trong nhà còn có người. Tần Nguyễn đưa lưng về phía Tam gia, cô buông tay ra, cái đuôi rơi xuống chăn.
Cô cố gắng hết sức để ổn định cơ thể không còn thuộc quyền kiểm soát của mình nữa.
Trong lúc đó, cái đuôi lông xù to kia cũng không quên tìm kiếm cảm giác tồn tại. Tần Nguyễn nhìn thấy rõ, khoảnh khắc khi cô cảm nhận được đau đớn, cái đuôi màu trắng có ngọn lửa đỏ ở chóp đuôi mà Tam gia đang nắm, run lên kịch liệt.
Cô ngồi ở trên giường, không dám cử động, ánh mắt cực kỳ hoảng sợ nhìn chằm chằm cái đuôi và người đàn ông đang mỉm cười ở trước mặt.
Tần Nguyễn cực kỳ khó nhọc hỏi: “Tam gia, đây là cái gì? Anh lấy được ở đâu thứ đồ vật chân thực như vậy?” Tần Nguyễn cau chặt mày, k0hóe miệng hơi mím, trên mũi đổ một lớp mồ hôi.
Hoắc Vân Tiêu nhìn khuôn mặt mềm mại đáng yêu của cô mà trong mắt ẩn chứa một tia dục vọng u ám, đầu ngón tay mảnh khảnh lướt qua mồ hôi trên chóp mũi cô, anh dùng đầu ngón tay xoa xoa chóp mũi xinh xắn.
Cái đuôi hồ ly giấu dưới chăn run lên. Bàn tay cô đã vô thức vươn ra, nhẹ nhàng vuốt ve cái đuôi trông có vẻ rất thích này.
Con ngươi đen láy của Hoắc Vân Tiêu đỏ rực lên, ánh mắt dán chặt vào những ngón tay thon dài đang vươn tới cái đuôi của Tần Nguyễn.
Khi Tần Nguyễn chạm vào phần ngọn lửa trên chóp đuôi, hơi thở của anh dồn dập hơn một chút, từ đáy lòng tuôn ra một ngọn lửa không tên. Dường như Hoắc Vân Tiêu cũng bị ảnh hưởng bởi sự khẩn trương lo lắng của cô.
Anh nặng nề hít sâu vào một hơi, giọng nói khàn khàn dễ nghe, ẩn chứa một chút lạnh lẽo vang lên: “Trời gần sáng rồi, em không muốn nhìn xem dáng vẻ bây giờ của mình à?”
Bên trong đôi mắt đỏ sâu thẳm kia ánh lên sự lạnh lùng và tàn nhẫn, rõ ràng là anh đã mất đi thần trí. Anh bức thiết muốn xem rốt cuộc Tần Nguyên nhớ anh được bao nhiêu.
Cũng không kịp chờ đợi muốn cảm thụ sự nhớ nhung của cô.
Tần Nguyễn hoàn toàn choáng váng. Hoắc Vân Tiêu vuốt ve cái đuôi hồ ly trắng như tuyết, rồi lại đưa nó tới trước mặt Tần Nguyễn một lần nữa: “Em sờ nó đi, cảm giác rất thích đấy.”
Giọng nói du dương của anh mang theo sức hấp dẫn mê hoặc lòng người.
Lần này Tần Nguyễn nhìn rõ ràng hơn phân nửa cái đuôi, mặc dù không nhìn thấy toàn bộ, nhưng cô đại khái có thể ước chừng cái đuôi này phải cao ngang bằng cô. Khóe mắt Hoắc Vân Tiêu liếc sang, nhưng có vẻ anh không nhìn thấy.
Ngón tay đặt trên chóp mũi của Tần Nguyễn chậm rãi trượt xuống môi cô.
Cảm giác rất mềm, nhiệt độ cũng cao hơn so với tay anh. Hoắc Vân Tiêu thờ ơ, ngón tay mảnh khảnh vẫn đang nghịch cái đuôi trong tay.
Trên môi anh nở nụ cười rất nhẹ, trong đôi mắt hoa đào sâu thẳm xinh đẹp kia nổi lên một tia đỏ nhạt, càng làm tăng thêm khí chất cao quý lạnh lùng của anh.
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm cái đuôi trong tay anh, cô cau mày hỏi: “Chuyện gì thế này?” Tần Nguyễn gật đầu, kỳ quái hỏi: “Tại sao nó lại có nhiệt độ?”
Khuôn mặt xinh đẹp của cô hiện lên vẻ ngây thơ, khiến Tam gia nhìn thấy phải cắn chặt răng mới có thể kiểm soát được những suy nghĩ tàn bạo trong lòng mình.
“Bởi vì nó là cái đuôi của em.” Khi sắp vào phòng thay quần áo, Tần Nguyễn nắm chặt lấy khung cửa, miệng lí nhí nói: “Em không muốn đi vào.”
Trong giọng điệu cầu xin của cô có chút nức nở.
Nghe thấy lời cầu xin yếu ớt của cô, ánh đỏ trong mắt Hoắc Vân Tiêu chậm rãi trở về bình thường, anh đã tìm lại được bảy, tám phần lý trí. Hai tay đang vòng quanh eo cô không khỏi tăng thêm lực.
Hoắc Vân Tiêu giống như muốn hòa tan Tần Nguyễn vào linh hồn của mình, khiến bọn họ vĩnh viễn sẽ không chia lìa.
Đôi con ngươi của Tần Nguyễn nhanh chóng co rút lại, cô nhìn chằm chằm vào cái đuôi trước mặt đang bị Tam gia nắm trong lòng bàn tay, mà còn chưa kịp hoàn hồn lại. Cô không thể hiểu nổi tại sao mình lại mọc ra một cái đuôi.
Làm thế nào mà thứ này lại xuất hiện được?
Thấy lúc này rồi mà Tần Nguyễn vẫn còn thất thần, đôi mắt đỏ lạnh lùng của Hoắc Vân Tiêu lóe lên một tia hung ác, anh ôm cô, đứng dậy đi xuống đất. Cũng không biết cô nghĩ như thế nào mà lại dùng đầu ngón tay bấm mạnh.
“Ai da!”
Tiếng kêu đau đớn lại vang lên. Xinh đẹp đến mức làm anh nhớ thương bao nhiêu năm, thậm chí còn trả giá một trái tim vì nó.
Tần Nguyễn lùi lại, cố gắng tránh xa nhất có thể.
Thứ này, cô xin kiếu. Giọng cô khàn khàn, mang theo sự quyến rũ của người vừa tỉnh ngủ.
Hoắc Vân Tiêu nheo lại đôi mắt ẩn chứa tia vui vẻ, anh đưa tay sờ lên bờ môi dính một lớp nước của cô rồi cười khẽ: “Em tỉnh rồi à?”
Tần Nguyễn đưa tay xoa xoa trán, cảm giác toàn thân khó chịu và hơi chóng mặt. Cô trừng mắt, nhẹ giọng hỏi: “Đây là cái gì?”
Hoắc Vân Tiêu đưa cái đuôi mà mình đang nghịch trong tay đến trước mặt Tần Nguyễn, anh nhẹ nhàng cười hỏi: “Em nói nó à?”
Tần Nguyễn bất giác gật đầu. Hoắc Vân Tiêu vừa dứt lời, không để cho Tần Nguyễn có cơ hội phản ứng, anh đã đứng dậy nhét chiếc đuôi hồ ly vào trong ngực cô, rồi nhấc cô lên ngồi ở trên đùi của mình.
“Nguyễn Nguyễn, đã nhiều ngày không gặp nhau rồi, hãy để cho anh yêu thương em thật lâu nhé.”
Đầu ngón tay của anh rơi xuống cúc áo của Tần Nguyễn, ngoài miệng anh nói yêu thương, nhưng tay lại mất đi sự bình tĩnh lúc bình thường. Nhưng, cô vừa lùi lại được mấy centimet thì có một cơn đau ập tới chỗ thắt lưng.
“Suýt!”
Lần này Tần Nguyễn không nhịn được mà kêu lên đau đớn. Nhưng Tần Nguyễn đang ngủ say dường như bị giật mình, hô hấp đột nhiên trở nên rối loạn.
Hoắc Vân Tiêu híp mắt, cúi đầu nhanh chóng chính xác bắt lấy môi cô, cẩn thận thưởng thức.
Cái đuôi hồ ly giấu trong chăn không khống chế được nữa, lặng lẽ ló ra, phần chóp đuôi màu đỏ nhẹ nhàng đung đưa ở trong hư không. Hoắc Vân Tiêu duỗi tay bắt lấy nó, ngón tay anh bóp lấy chùm lông đuôi hình ngọn lửa đỏ kia.
Hơi thở từng chút một bị hút đi, Tần Nguyễn khẽ kêu một tiếng, giống như có dấu hiệu sắp bị đánh thức.
Tần Nguyễn ngủ khá cạn, ý thức của cô bắt đầu trở nên tỉnh táo. Lông của chiếc đuôi xõa tung, trông vừa dài lại vừa đẹp mắt, nhưng nhìn không được thật cho lắm.
Loài động vật nào sẽ có cái đuôi to như vậy chứ.
Đầu óc Tần Nguyễn suy nghĩ miên man, đoán xem thứ này có phải là do Tam gia đặt làm riêng hay không. Ngay lúc vừa rồi, mọi hành động mà anh làm đều mang theo sự oán hận và có ý muốn trút giận.
Anh không tự chủ được mà muốn Tần Nguyễn tận mắt nhìn thấy dáng vẻ chật vật của chính mình.
Muốn nhìn thấy cô khóc, muốn nghe cô cầu xin tha thứ, và nói mình hối hận.
Nhưng mà, đối mặt với nước mắt của Tần Nguyễn, trong nháy mắt lý trí của anh bị kéo trở về.
Đối với cô, chung quy là anh vẫn không nỡ.
Rõ ràng là có thể cứng rắn muốn làm gì thì làm, nhưng khi chuẩn bị làm thì hết lần này đến lần khác anh lại không nỡ dùng ở trên người Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn ở trước mắt anh đây cũng không phải là A Nguyễn của Hồ tộc nghìn năm trước.