Cô không biết cách làm sao để quản lý1 công ty, Tập đoàn HEA của nhà họ Hoắc là một quái vật khổng lồ, những sản nghiệp của nhà họ Hoắc quá nhiều, đối tác đến từ khắp nơi trên th2ế giới, phần lớn đều là quý tộc và các nhân vật lớn chiếm vị trí quan trọng trong các lĩnh vực. Tu vi của Nguy Diễm Hiên giảm xuống với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, sắc mặt cậu ta tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ không cam lòng.
Tần Nguyễn thu tay về, cô đột nhiên hỏi Vu Phạm: “Công pháp tu luyện của môn phái Trường Sinh có gì khác với tộc Pháp Sư không?” Quá trình tuy không phức tạp, nhưng nó đòi hỏi sự phối hợp toàn tâm toàn ý của Nguy Diễm Hiên.
Cũng không biết hai người này thương lượng với nhau thế nào mà Nguy Diễm Hiên cũng cam tâm tình nguyện toàn lực phối hợp với Tần Nguyễn. Dưới ánh mắt kinh khủng của anh ta, Hoắc Chi cố gắng hết sức kiềm chế hai tay run rẩy, trên trán đã xuất hiện những vệt mồ hôi nhỏ
Sau vài phút, đại công trình thay thuốc và băng bó vết thương cuối cùng cũng xong. Vết thương không sâu, chỉ cần vài ngày là lành.
Hoắc Dịch Dung đi tới trước người Tần Nguyễn, đích thân kiểm tra vết thương của cô. Anh đã từng hứa với Tần Nguyễn rằng, nhất định sẽ để cho ba mẹ con bọn họ có được cuộc sống không phải lo nghĩ gì trong tương lai.
Tất cả những gì anh làm ở kiếp trước và kiếp này, đều là để thực hiện lời hứa mà anh đã hứa với A Nguyễn năm đó. “Đúng, nhưng đây chỉ là lời đồn đại, nhiều năm qua tộc Pháp Sư rất ít khi xuất hiện, cho nên bọn họ luôn luôn thần bí, không ai biết bọn họ có thật sự có huyết mạch của Pháp Tổ thời thượng cổ hay không. Cho dù chỉ là kế thừa một chút xíu huyết mạch của Pháp Tổ thượng cổ thôi, thì thực lực của bọn họ cũng đủ để khiến mọi người khiếp sợ.”
Tần Nguyễn xoa xoa đầu ngón tay, trong lòng có phản ứng và cảm xúc mãnh liệt đối với mười hai Pháp Tổ thượng cổ. Tống Tình đứng dậy, cúi đầu ba lần với Hoắc Dịch Dung và Tần Nguyễn.
“Phu nhân, Nhị gia, xin hãy giữ gìn sức khỏe.” Tần Nguyễn hoàn hồn, cô lắc đầu với Vu Phạm: “Không có việc gì, cũng sắp xong rồi.”
Tay cô tiếp tục kéo pháp lực bên trong cơ thể Nguy Diễm Hiên, và hấp thụ nó như hấp thụ sát khí. Làm sao lại xảy ra biến cố như vậy?
Lúc Tam gia đi vẫn còn rất ổn, mà bây giờ người còn chưa trở về, cô và A Diêu đã bị đẩy lên vị trí cao rồi, cô luôn cảm thấy phía sau có ẩn tình nào đó. Khi pháp lực bị rút ra khỏi cơ thể đối phương, Tần Nguyễn dùng lực Minh Thần can thiệp vào và không cẩn thận hấp thu pháp lực tràn ra từ cơ thể Nguy Diễm Hiên.
Khi luồng sức mạnh đó dung nhập vào trong cơ thể của cô, nó lại có thể kéo dài tuổi thọ của cô giống như sát khí. Hoắc Chi thở phào nhẹ nhõm, chỉ mấy phút mà cô ta có cảm giác như đã trôi qua cả năm trời vậy.
Tần Nguyễn nhìn ra cô ta đang bị áp lực rất lớn nên phất phất tay, nói: “Cô đi xem bên Vu Phạm với Nguy Diễm Hiên có cần gì không, đừng để khách bị thiếu thứ gì.” Vu Phạm liếc nhìn sư đệ không còn bị pháp lực bạo loạn gây ra đau đớn nữa, rồi chậm rãi nói với Tần Nguyễn: “Nói thật với cô, một trăm năm trước môn phái Trường Sinh là do một tay sư tổ sáng lập nên, và ông ấy từng là đệ tử của tộc Pháp Sư, về sau bị trục xuất. Công pháp tu luyện của tộc Pháp Sư và môn phái Trường Sinh đều xuất phát từ cùng một môn phái, nhưng sự thật là đệ tử của môn phái Trường Sinh không địch lại được tộc Pháp Sư, bao nhiêu năm qua hai môn phái vẫn luôn nước sông không phạm nước giếng. Nghe đồn, tộc trưởng của tộc Pháp Sư, các trưởng lão và mỗi một đời thánh nữ đều có dòng máu của pháp sư thời thượng cổ, bao nhiêu năm qua bọn họ không xuất hiện ở trước mặt người khác, nhưng thực lực của bọn họ cũng không thể khinh thường.”
Tần Nguyễn lẩm bẩm: “Pháp sư thời thượng cổ?” Đưa mắt nhìn Hoắc Dịch Dung rời đi, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn trở nên âm trầm lạnh lùng, bên trong đôi mắt hồ ly sâu thẳm lộ ra sự rét lạnh.
Cô đưa tay vuốt ve vết thương trên cánh tay, tia sáng trong mắt lập lòe. Nhưng em ba lại nói, chỉ có A Diêu có thể trở thành người thừa kế của nhà họ Hoắc.
Tần Nguyễn im lặng rất lâu, cô luôn cảm thấy chắc chắn còn có chuyện gì đó sẽ phát sinh. Bóng đen vừa xuất hiện là màn sương đen mang sát khí nồng đậm lan tràn khắp mọi ngóc ngách trong phòng.
Gần như ngay lúc đối phương xuất hiện, người đàn ông nằm ở trên giường mở đôi mắt sắc bén và thâm trầm ra. Hoắc Dịch Dung lại nói: “Em hãy suy nghĩ thật kỹ những lời anh vừa nói, em còn trẻ, nếu tiếp nhận sớm những công việc của em ba thì chưa đến mấy năm nữa là có thể độc lập tự chủ được rồi, em cũng nên suy nghĩ một chút cho A Diêu và An Kỳ.”
Khóe môi Tần Nguyễn hơi cong lên, cô nói bằng thái độ ôn hòa: “Em sẽ cân nhắc.” Hoắc Dịch Dung cho Tần Nguyễn thời gian tiếp nhận, không quấy rầy cô.
Nhìn Tống Tình đứng đối diện, anh ta nhướng mày, lạnh lùng nói: “Còn đứng ở đấy làm gì, đã muốn rời khỏi nhà họ Hoắc thì mau chóng cút đi!” Bọn họ đã được chứng kiến thực lực của Tần Nguyễn, thân thủ của cô thần bí khó lường, năng lực càng thêm kinh người.
Khi mấy người bọn họ đang thảo luận về chuyện của tộc Pháp Sư và Pháp Tổ thời thượng cổ, thì một số pháp sư mặc áo choàng màu xám đã xuất hiện ở môn phái Âm Dương. Minh Thiên Hành cẩn thận ngước mắt lên quan sát người đàn ông đang tỏa ra sát khí mạnh mẽ, cùng hơi thở tử vong nồng đậm mang đến cảm giác cực kỳ áp bách ở trước mặt, hắn ta trầm giọng nói: “Hiện giờ huyết mạch của Tần Nguyễn chưa thức tỉnh, cô ấy cũng chưa chạm mặt với tộc Pháp Sư, nhưng một khi họ gặp nhau thì cô ấy có thể gặp bất lợi.”
Hắn ta biết rất rõ người trước mặt này để ý đến Tần Nguyễn đến mức nào. Cụ thể tại sao lại là A Diêu thì anh ta cũng không biết rõ.
Theo lý mà nói, đợi A Diêu và An Kỳ trưởng thành, xem thực lực của bọn chúng như thế nào thì mới có thể quyết định ai phù hợp làm người thừa kế. Cũng không biết cô thánh nữ được đồn đại là người kế thừa huyết mạch của Hậu Thổ kia trông như thế nào, mà Hoắc Dịch Dung lại không ưng cô ta.
Vu Phạm và Nguy Diễm Hiên liếc nhìn nhau, cả hai cùng tỏ ra xấu hổ. Trong lòng cô có một nỗi hoang mang lo lắng khó tả, và còn có nỗi sợ hãi rất tự nhiên.
Nguy Diễm Hiên đang suy yếu, nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người thì nói xen vào: “Nghe đồn rằng, thánh nữ hiện tại của tộc Pháp Sư mang dòng máu của Hậu Thổ trong mười hai Pháp Tổ. Hậu Thổ thân người đuôi rắn, phía sau có bảy tay, trước ngực hai tay, hai tay nắm Đằng Xà, là Pháp Tổ của Trung Thổ. Bà ấy nắm giữ Âm Dương, sinh ra vạn vật nên được gọi là mẹ trái đất.” Bàn tay Hoắc Dịch Dung đặt trên thành ghế sô pha nắm chặt lại, anh ta không thèm để ý tới Tống Tình.
Tần Nguyễn thì gật nhẹ, thấp giọng nói: “Cô cũng giữ gìn sức khỏe nhé.” Phát hiện ra chuyện này khiến Tần Nguyễn không khỏi sửng sốt.
Thấy vẻ mặt cô kỳ lạ, Vu Phạm tiến lên, khẩn trương hỏi: “Sao thế?” Nội Các thì do bốn gia tộc lớn và sá7u thế gia khống chế, đấy là còn chưa tính những trưởng lão Nội Các. Cô chỉ là một sinh viên đại học, cũng không dám chắc mình có thể đối phó7 với đám cáo già đó.
Hoắc Dịch Dung lắc đầu với Tần Nguyễn: “Em dâu à, anh chỉ có thể trợ giúp cho em thôi, giúp A Diêu ngồi vững ở 2vị trí người thừa kế đời tiếp theo.” Như thể người vừa nãy tức giận và cực lực kháng cự không phải là cô vậy.
Hoắc Dịch Dung cũng tò mò không biết tại sao cô lại đột nhiên thay đổi thái độ, nhưng anh ta đã hoàn thành mọi việc theo lời dặn dò của em ba nên không ở lại thêm nữa. Hoắc Dịch Dung không tin, đôi mắt đen láy nheo lại nhìn Hoắc Chi, ánh mắt lạnh như băng, sắc mặt càng thêm hung dữ đáng sợ.
“Đây là cách các người chăm sóc chủ nhân?!” Ánh mắt Hoắc Vân Tiêu lạnh như băng, anh khẽ hừ một tiếng: “Ồ! Chỉ là một đám ô hợp mà thôi, không cần để ý, A Nguyễn sẽ giải quyết bọn chúng.”
Anh nói lời này rất tự tin, vô cùng tin tưởng vào năng lực của Tần Nguyễn. Lời buộc tội đột ngột này khiến Hoắc Chi vừa mở hộp thuốc đã phải quỳ ngay xuống đất.
“Thuộc hạ biết tội!” Tần Nguyễn trầm ngâm, trong giọng nói cũng có chút ẩn ý: “Nghe rất thần bí cũng rất thú vị, tôi lại muốn một ngày nào đó sẽ được gặp bọn họ.”
Lúc trước Hoắc Dịch Dung bị thánh nữ của tộc Pháp Sư coi trọng, suýt chút nữa đã trở thành con rể của tộc Pháp Sư rồi. Hoắc Vân Tiêu thả lỏng tư thế dựa vào đầu giường, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo vô tình, anh nâng mí mắt nhìn chằm chằm vào Minh Thiên Hành và hỏi: “Hắc Dực cũng nghe theo sự điều khiển của tộc Pháp Sư?”
Minh Thiên Hành cúi đầu, cung kính nói: “Môn phái Âm Dương và tổ chức Hắc Dực đều do một tay tộc Pháp Sư nâng đỡ lên, đây là còn chưa bao gồm các tà phái lớn nhỏ trong các lĩnh vực khác nữa, những thế lực này đã tập hợp thành một lực lượng không thể khinh thường.” Hắn ta chắp tay, cung kính báo cáo: “Đế Quân, bên Pháp Tổ thượng cổ có động tĩnh.”
Hoắc Vân Tiêu mở đèn ở tủ đầu giường, ngồi dậy dựa vào đầu giường, giọng nói khàn khàn gợi cảm của anh trầm xuống, anh hỏi: “Bọn họ làm cái gì?” Tần Nguyễn nhìn xuống Hoắc Chi đang quỳ trên mặt đất, cô bình tĩnh nói: “Anh Dung, không liên quan gì đến Hoắc Chi, là em không cẩn thận bị người ta đánh lén, chỉ là vết thương ngoài da, hai, ba ngày nữa là khỏi thôi.”
Trước đó trưởng lão Lesha ẩn thân đánh lén cô, cô bị lưỡi dao gió của đối phương quẹt trúng khiến cánh tay bị thương. Tần Nguyễn thần sắc nghiêm túc gật đầu: “Bọn họ theo thứ tự là Đế Giang, Chúc Cửu Âm, Xa Bỉ Thi, Nhục Thu, Cú Mang, Cộng Công, Chúc Dung, Hậu Thổ, Huyền Minh, Thiên Ngô, Cường Lương, Yểm Tư phải không?”
Nói đến Pháp sư thủy tổ thời thượng cổ là hai mắt Vu Phạm lóe lên vẻ sùng bái và ngưỡng mộ. Hoắc Chi vô thức ngước mắt nhìn Tần Nguyễn, Tần Nguyễn gật nhẹ đầu với cô ta.
Cô ta thầm thở dài, đi đến trước mặt Tống Tình và đỡ dậy: “Chị Tình, chúng ta đi thôi.” Đôi mắt tỉnh táo trong đêm tối của Hoắc Vân Tiêu nặng nề nhìn bóng đen đứng bên cạnh giường.
Người đến chính là Minh Thiên Hành. Minh Thiên Hành: “Tần Nguyễn hủy diệt môn phái Âm Dương, thánh nữ nhận được tin tức nên nhanh chóng liên lạc với tổ chức Hắc Dực và các tà phái khắp nơi trên thế giới, phát ra Tuyệt Sát lệnh đối với Tần Nguyễn. Bọn họ đã bắt đầu triệu tập tất cả các ác linh ở trần gian, chuẩn bị tiến hành cuộc đồ sát trắng trợn sinh linh của Nhân giới. Đến lúc đó Nhân giới và Minh giới đều tràn ngập tiếng oán than, chướng khí mù mịt, hỗn loạn tưng bừng, kết quả là linh khí tinh thuần trong trời đất sẽ càng thêm thưa thớt, Tần Nguyễn muốn tái tạo linh hồn càng khó khăn hơn.”
Hoắc Vân Tiêu xoay chuỗi hạt Khôn Thiên Minh trên cổ tay, sờ vào vết rạn trên một hạt châu, đôi mắt đen của anh càng trở nên u ám và nguy hiểm hơn. Vu Phạm mím môi, mặt lộ vẻ do dự.
Tần Nguyễn nhìn ra cô ấy khó xử, bèn nói: “Nếu không tiện thì không cần phải nói đâu.” Trước khi rời đi, ánh mắt Tống Tình dán chặt vào Hoắc Dịch Dung đang ngồi trên sô pha, tư thế của anh ta vừa cao quý vừa tao nhã, là dáng vẻ mà cô ta đã từng rất tôn sùng, chỉ là không biết vì sao mọi thứ lại thay đổi, cô ta không còn giữ sự cố chấp đối với người này nữa.
Hoắc Chi kéo tay của cô ta. Tống Tình định thần lại, quay người sải bước đi cùng Hoắc Chi, bóng lưng rất kiên quyết.
Lúc Hoắc Chi trở lại, trong tay cô ta cầm theo hộp thuốc, cô ta đi đến trước mặt Tần Nguyễn và bảo: “Phu nhân, đến lúc thay băng rồi ạ.” Hôm nay anh mới phát hiện có một hạt châu bị nứt.
Ngày mà tất cả mười tám hạt châu bị vỡ, sẽ là ngày kết thúc cuộc đời của anh ở Nhân giới. Hai người Vu Phạm cũng về nhà họ Hoắc cùng với cô, và được sắp xếp ở lại căn nhà bên cạnh.
Hoắc Chi nghe vậy thì gật đầu, khom người lui ra sau. Họ đi loanh quanh trong môn phái Âm Dương, cẩn thận quan sát tình hình xung quanh.
Sau khi điều tra thấy không còn ai sống sót, mấy người bọn họ liếc nhìn nhau rồi lần lượt độn thổ rời đi. Sợ có chuyện không hay xảy ra, anh mới gấp gáp sắp xếp đường lui cho Tần Nguyễn và hai đứa nhỏ.
Anh chết thì Tần Nguyễn và hai đứa nhỏ vẫn còn phải tiếp tục sống ở Nhân giới. “Cũng bình thường ạ.” Ngữ điệu của Tần Nguyễn không dao động nhiều, cô nói với Hoắc Chi đang quỳ trên mặt đất: “Đứng lên đi, giúp tôi thay băng.”
“Vâng, thưa phu nhân.” Đôi môi mỏng của Tần Nguyễn hơi hé mở, bên trong giọng nói lạnh lùng lộ ra sự thù địch: “Vậy chẳng phải là tộc Pháp Sư rất lợi hại?”
Vu Phạm không nghe ra giọng điệu của cô có gì không đúng, cô ấy nhẹ nhàng lắc đầu: “Chúng tôi cũng không biết, chúng tôi chưa từng đấu với họ. Nhưng môn phái Trường Sinh chúng tôi có một tổ huấn, sư tổ khuyên bảo tất cả các đệ tử rằng, một khi đụng phải người của tộc Pháp Sư thì nhất định phải trốn, trốn thật xa, đừng trêu chọc vào bọn họ.” Biểu cảm trên mặt Vu Phạm trở nên kỳ lạ: “Sao đột nhiên cô lại hỏi chuyện này?”
Tần Nguyễn: “Tò mò thôi.” Ánh mắt Hoắc Dịch Dung hơi trầm xuống: “Em bị thương?!”
Tần Nguyễn cũng không thèm để ý, nói: “Vết thương nhỏ thôi ạ.” Tống Tình quỳ một chân xuống đất, hai tay đặt trên đầu gối, nói: “Nhị gia.”
Vẻ mặt Hoắc Dịch Dung hung tợn, anh ta trầm giọng ra lệnh: “Hoắc Chi! Đưa cô ta về nhà họ Tống, sau này trong đội ám vệ không còn cô ta nữa!” Lại nghe được một tin tức mà mình không biết trước, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn trầm xuốn0g, cô lạnh giọng hỏi: “Tại sao lại là A Diêu?”
Hoắc Dịch Dung đã có chuẩn bị từ trước nên bình tĩnh nói: “Vì thằng bé là con trai cả của em ba.” Hoắc Dịch Dung nhìn chằm chằm vết thương đã được băng bó lại trên cánh tay Tần Nguyễn, anh ta nói: “Hôm nay anh sẽ đi tiếp đại diện của ba nước hợp tác với Tập đoàn HEA, vốn định dẫn em đi cùng để sớm làm quen với các công việc liên quan, nhưng nếu em bị thương thì ở nhà dưỡng thương đi.”
Tần Nguyễn ngồi ở trên ghế sô pha, cũng không định đứng dậy, cô nói: “Được, em sẽ không tiễn anh Dung nhé.” Bọn họ không thể cứng đối cứng với tộc Pháp Sư, nhưng nghe ý tứ trong lời nói của Tần Nguyễn thì hình như muốn thăm dò năng lực của tộc Pháp Sư.
Về vấn đề này, bọn họ cũng không biết làm thế nào để khuyên cô. Đôi mắt cô hơi rũ xuống, nhìn chằm chằm vào bàn tay vừa mới hấp thụ pháp lực của Nguy Diễm Hiên.
Vu Phạm gật mạnh đầu với cô: “Cũng có truyền ngôn nói rằng bọn họ chính là chuyển thế của Pháp sư thủy tổ thượng cổ. Trong vũ trụ Hồng Hoang, sau khi Bàn Cổ phá Hồng Mông thì hóa thành đất trời vạn vật, tinh huyết chia làm mười hai phần, bởi vì không có thực thể nên tinh huyết hóa thành mười hai Pháp sư thủy tổ. Mà mười hai người mạnh nhất này được gọi là mười hai Pháp Tổ, pháp sư là tên gọi chung của những kẻ mạnh có thể khai thông giữa trời và đất ở thời cổ đại, và mười hai Pháp Tổ này, mỗi người đều có một danh xưng riêng. Bọn họ sinh ra đã có cơ thể mạnh mẽ bất tử, có thể cắn nuốt đất trời, điều khiển gió, nước, sấm sét, dời núi lấp biển, thay trời đổi đất. Chắc hẳn là Hoắc phu nhân đã từng nghe nói qua về bọn họ.” Hoắc Chi lập tức đứng dậy, nhanh chóng xử lý vết thương cho cô.
Hoắc Dịch Dung đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm, môi anh ta mím chặt, ánh mắt âm trầm đáng sợ. Cùng lúc đó, trong khu biệt thự của nhà họ Hoắc ở Bắc Anh.
Hoắc Vân Tiêu đang ngủ say ở phòng ngủ thì bỗng trong phòng đột nhiên xuất hiện một bóng đen.