Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1043: Tam gia về nước sớm, tần nguyễn say rượu lộ ra đuôi hồ ly



Khóe môi Hoắc Vân Tiêu hơi nhếch lên, cặp mắt đa tình lãng tử kia khép hờ, cả người lộ ra vẻ lười biếng mà lộng lẫy.

Minh Vkương đột nhiên hoài niệm những ngày mà A Nguyễn của Hồ tộc chưa xuất hiện, khi đó Minh giới rất hòa bình và yên ổn. Điều này không khỏi làm cho Tam gia cảm thấy hơi phiền muộn.

“Hoắc Khương, gọi điện thoại cho Hoắc Chi hỏi xem phu nhân đưa bọn trẻ đi đâu.”
Đột nhiên, một âm thanh trong trẻo vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

Hoắc Vân Tiêu cau chặt mày, trên khuôn mặt tuấn tú hoàn hảo hiện lên biểu cảm khó chịu.
Khoảnh khắc nhìn thấy máu tươi, động tác lần tràng hạt của anh không khỏi dùng sức mạnh hơn, khiến một hạt trong chuỗi hạt Khôn Thiên Minh bị nứt.

Một tiếng thở dài vang lên trong căn phòng.
Hoắc Diêu nhìn thấy Tần Nguyễn xắn ống tay áo lên, trên cánh tay cô quấn một lớp băng gạc, phía trên còn rịn ra vết máu thì hoảng hốt kêu lên: “Mẹ ơi, mẹ bị thương ạ?!”

Ánh mắt của Tần Muội và Hoắc An Kỳ giống như máy quét nhìn từ trên xuống dưới Tần Nguyễn, cũng nhìn thấy vết thương trên tay cô.
Minh Thiên Hành tỏ ra ngượng ngùng, đáp lời rồi nhanh chóng biến mất.

“Khục khục...”
Ông ta còn chưa kịp cúp máy thì Hoắc Vân Tiêu đã nhấc chân bước nhanh đi ra ngoài cửa.

Giọng ra lệnh trầm thấp tuôn ra từ bờ môi đẹp đẽ: “Chuẩn bị xe, đến nhà họ Tần.”
Hoắc Diêu xoa xoa bụng, lúc này mới cảm thấy có hơi đói, thằng bé than thở: “Con chưa ăn ạ.”

Ngay lập tức, trên mặt thằng bé lộ ra biểu cảm hưng phấn, nó nói: “Bác hai dạy bọn con chơi game, chơi vui lắm ạ!”
Ba người Tần Muội, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ ngồi trên mặt đất trước máy chiếu, họ đang chuẩn bị tiếp tục mở ván mới.

Meo!”
Tần Cảnh Sầm không biết đến từ lúc nào, đứng ở cửa lên tiếng trêu chọc.

Khi mọi người trong phòng quay ra nhìn anh ta, Tần đại thiếu đang đẩy chiếc kính gọng vàng trên sống mũi.
Tần Muội giơ tay lên: “Anh muốn ăn vịt quay.”

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ cũng giơ nắm tay nhỏ mũm mĩm lên.
Nhìn thấy anh trai, Tần Muội như gặp được cứu tinh: “Anh cả, mau tới giúp em!”

Tần Cảnh Sầm nở nụ cười ôn hòa với Tần Muội, anh ta bước vào trong phòng.
Tần Nguyễn bế Bóng Tuyết đang ngồi liếm móng vuốt trên mặt đất lên, đi đến chỗ sô pha và ngồi xuống.

Cô vắt tréo chân, vuốt lông Bóng Tuyết đang run rẩy trong ngực và nhìn Tần Muội, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ bằng ánh mắt hài hước.
Tần Nguyễn ngồi mỉm cười không nói lời nào, cô chuyển từ vuốt lông mèo sang vuốt tóc con trai.

Ba anh em cùng hai đứa trẻ, tạo thành bầu không khí đầm ấm hòa thuận.
Đột nhiên, cái đuôi ở bên cạnh Tần Nguyễn dựng thẳng lên.

Cái đuôi lông tơ to tướng kia vậy mà lại vượt qua chiều cao của Tần Nguyễn.
Minh Thiên Hành chắp tay: “Xin vâng lệnh Đế Quân!”

Hoắc Vân Tiêu cảm thấy hô hấp hơi không quá dễ chịu, anh khẽ ho hai tiếng rồi phất tay với Minh Vương: “Anh về đi, không có việc gì thì đừng lên, cơ thể hiện tại của tôi không chịu nổi việc anh cứ đi đi về về đâu.”
Minh Thiên Hành gật đầu: “Chử Tử Phượng đã sắp xếp rồi ạ.”

Đôi mắt hoa đào của Hoắc Vân Tiêu híp lại, anh trầm ngâm nói: “A Diêu đã phải chịu quá nhiều khổ sở nên trọng tâm là bảo vệ nó. Còn An Kỳ nếu muốn tiếp quản vị trí của tôi thì phải để nó học hỏi kinh nghiệm nhiều hơn mới được, không cần chuyện gì của nó cũng phải nhúng tay vào.”
Hôm sau.

Ba giờ mười lăm phút sáng, Hoắc Vân Tiêu ngồi máy bay tư nhân đáp xuống khu nhà họ Hoắc.
Hoắc Diêu trề môi: “Mẹ ơi, con muốn về nhà.”

Hoắc An Kỳ vứt gối ôm trong tay xuống đất, hai mắt tỏa sáng: “Có thể đi luôn bây giờ không ạ?”
Một tiếng ưm khó chịu vang lên, Tần Nguyễn lại trở mình lần nữa, trên mặt lấm tấm mồ hôi.

Gương mặt quyến rũ động lòng người kia xuất hiện vẻ đỏ ửng bất thường.
Nghe thấy những âm thanh náo nhiệt ở trên lầu, Tần Nguyễn hơi nhướng mày, cô cúi đầu nhìn Bóng Tuyết dưới chân mình.

Có vẻ như cô đã hiểu lý do vì sao trông Bóng Tuyết lại chán chường như thế, anh hai cô và hai đứa bé ở cùng với nhau rõ ràng là đang đắm chìm trong thế giới trò chơi rồi.
Ngoại trừ nấu mì ra, cô chưa bao giờ vào bếp, nấu nướng cũng không phải là sở trường của cô.

Tần Nguyễn cất cao giọng nói với Hoắc Chi đang đứng ngoài cửa: “Hoắc Chi, đi thông báo cho phòng bếp ở dưới lầu, Nhị thiếu gia và hai cậu chủ nhỏ muốn ăn thịt vịt nướng, bảo họ làm nhanh một chút.”
Một chùm lông đỏ hình ngọn lửa ở chóp đuôi đặc biệt bắt mắt.

Nó khẽ lay động ở giữa không trung, nhẹ nhàng đung đưa như thể đang quạt mát cho cô.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ kéo tay Tần Nguyễn, không cho phép cô tiếp tục dọn dẹp.

Thấy anh hai cùng hai con trai đều khẩn trương nhìn mình, Tần Nguyễn hơi nhếch đuôi mày, cô cười nói: “Vậy được rồi, mấy bác cháu thu dọn đi.”
Hoắc An Kỳ cũng gật mạnh đầu.

Đôi mắt đen láy trông giống hệt Tam gia kia vẫn còn một tia phấn khích chưa biến mất.
Tần Nguyễn vẫn luôn nín cười, nhưng không lên tiếng ngăn cản.

“A Muội chịu khó như thế từ khi nào vậy?”
Hai anh em cùng hô hào theo.

Tần Nguyễn vuốt vuốt ống tay áo, nhìn thấy động tác của cô, Tần Muội sửng sốt.
Anh ta cũng không giúp em trai, mà đi đến ngồi xuống bên cạnh Tần Nguyễn, ấm giọng hỏi thăm: “Hôm nay sao em lại tới đây? Chẳng lẽ là muốn đón A Diêu với An Kỳ về à?”

Tần Nguyễn dạ một tiếng, giải thích: “Ngày mai Tam gia về nước.”
Hoắc Diêu ầm ĩ: “Cháu muốn chơi, muốn chơi nữa!”

Hoắc An Kỳ cũng rất hưng phấn: “Lần này cháu muốn bắt đầu trước!”
Biết nó từ chối, Tần Nguyễn cũng không miễn cưỡng mà đứng dậy đi vào trong nhà.

Vừa mới bước chân vào phòng khách, cô đã nghe thấy tiếng cười đùa vọng xuống từ trên lầu.
Nhìn dáng vẻ chán chường của nó mà làm người ta cảm thấy thương tiếc.

Cô bước tới và gọi: “Bóng Tuyết.”
“Vâng, Tam gia.”

Hoắc Khương gọi điện thoại cho Hoắc Chi, và biết phu nhân và lũ trẻ đều đang ở nhà họ Tần.
Tới đến trước cửa phòng ngủ của Tần Muội, cảnh tượng căn phòng lộn xộn đập vào mắt Tần Nguyễn.

Đồ chơi và đồ ăn vặt ở khắp nơi trên mặt đất, ngoài ra còn có một ít vụn thức ăn cùng vỏ trái cây nằm rải rác nữa.
Anh cất giọng nói trầm thấp mà kiên định: “Ký ức của A Nguyễn đã bị áp chế nhiều lần, kiếp này nếu không có ngoại lực can thiệp vào thì cô ấy không bao giờ có thể khôi phục ký ức.”

Dùng máu tươi của anh để phong ấn thì khả năng khôi phục ký ức của Tần Nguyễn là cực kỳ nhỏ bé.
Thấy hai cháu trai đã bắt đầu, Tần Muội cũng kéo cái chân bị thương đi dọn phòng.

Hành động dọn dẹp phòng của ba người trông vừa lóng ngóng vừa hài hước.
Khóe môi Tần đại thiếu ép xuống: “Ngày mai mới trở về cơ mà, hôm nay em và mấy đứa nhỏ ở lại nhà một đêm nhé?”

Tần Nguyễn không lên tiếng mà quay ra nhìn Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ.
Mặt mũi anh ta đầy vẻ không thể tin được: “Nguyễn Nguyễn, không phải là em muốn làm món vịt nướng cho bọn anh ăn đấy chứ?”

Tần Nguyễn chỉ vào mặt trời lặn bên ngoài, cô liếc xéo anh ta một cái, cười nửa miệng nói: “Anh tỉnh dậy đi, trời vẫn còn sáng đấy.”
Đôi mắct hắn ta hơi rũ xuống, che giấu đi cảm xúc trong đáy mắt, hắn ta nhẹ giọng hỏi: “Ngài không sợ Tần Nguyễn hồi phục ký ức, thần hồna sớm quy vị, khôi phục lại bản thể, và Sinh Tử kiếp ở kiếp này lại thất bại một lần nữa ạ?”

Đầu ngón tay mảnh khảnh của Hoắc Vân Tiêu sờ nắn chuỗi tràng hạt trên cổ tay, nhẹ nhàng vân vê từng hạt một.
Minh Vương vừa đi, Hoắc Vân Tiêu thấp giọng ho khan.

Anh dùng tay che miệng và ho mạnh hai tiếng.
“Nguyễn Nguyễn, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tần Muội ném nạng đi, nhảy lò cò tới.
Nhà họ Tần.

Lúc Tần Nguyễn tới đón Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ thì thấy Bóng Tuyết đang nằm ở bậc thềm trước cửa nhà.
Cô biết Bóng Tuyết luôn như hình với bóng với anh hai cô.

Lần nào cô nhìn thấy con mèo này là y như rằng thấy anh hai cô đang ôm nó.
Đó là một cái đuôi lớn màu trắng mượt mà với một chùm lông đỏ hình ngọn lửa ở chóp đuôi.

Khi Tần Nguyễn bất an lật người, cái đuôi to khiến người ta nhìn thấy là muốn vuốt cũng hơi rung nhẹ.
Tần Muội chống nạng đứng lên, cười nói với Tần Nguyễn: “Tại chán quá nên anh muốn chơi game, ai ngờ hai đứa nó rất thông minh, anh vừa dạy một cái là đã biết chơi rồi, ba bọn anh mải chơi quá nên quên cả thời gian ăn cơm.”

Tần Nguyễn bế hai đứa bé đi đến chỗ sô pha để đầy đồ chơi, cô thả bọn nhỏ xuống chỗ trống rồi hỏi ba người bọn họ: “Ba bác cháu muốn ăn cái gì?”
Đôi lông mày thanh tú của Tần Nguyễn cau chặt, miệng thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ nhẹ khổ sở.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra từ bên ngoài.
Tần Nguyễn cảm thấy hô hấp khó khăn, hơi thiếu dưỡng khí.

Cô hơi mở hé miệng ra để hít thở không khí mới mẻ, trong không khí tràn ra mùi rượu vang đỏ thoang thoảng.
Chúng chạy đến trước mặt Tần Nguyễn, mỗi đứa một bên ôm chân cô.

Tần Cảnh Sầm nhìn Tần Muội tập tễnh dọn phòng một mình thì dùng một tay chống cằm, giễu cợt nói: “Được rồi, đừng dọn nữa, vốn đã bừa rồi mà em dọn lại càng bừa thêm.”
Nhìn thấy cô, mặt Tần Muội tràn đầy vui mừng, nụ cười cũng tươi rói.

“Mẹ!”
Bóng Tuyết đã hoàn toàn bị bọn họ lãng quên.

Tần Nguyễn đi lên lầu, Bóng Tuyết ngoan ngoãn đi theo, phía sau họ còn có Hoắc Chi đang thong thả đi.
Đột nhiên, Bóng Tuyết meo lên một tiếng.

Âm thanh chói tai khiến Tần Muội vô thức quay đầu lại.
Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve chuỗi tràng hạt, bên trong đôi mắt sâu thẳm tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.

...
Tần Nguyễn bồn chồn vén chăn, cực kỳ bất an trở mình.

Cô vừa nghiêng người một cái, để lộ ra một thứ trắng như tuyết ở trên giường.
Vì Tần Nguyễn uống rượu nên đành phải cùng mấy đứa nhỏ ở lại một đêm.

Cô có muốn đi cũng không đi được.
Cũng không biết là đang hỏi mình, hay hỏi Bóng Tuyết.

“Meo meo.”
“Con cũng muốn ăn thịt!”

“Ăn thịt ăn thịt!”
Hoắc Chi nhận lệnh rời đi.

Tần Nguyễn khom lưng thu dọn đồ chơi trong phòng, cùng đồ ăn vặt và chăn gối vương vãi trên mặt đất.
Hai đứa nhóc vứt luôn tay cầm điều khiển trò chơi trong tay, đôi chân ngắn cũn chạy về phía Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn khom người ôm hai đứa vào trong ngực, cô cười nói: “Xem ra hai đứa chơi rất vui vẻ nhỉ, đã ăn cơm chưa?”
Bốn giờ sáng.

Tần Nguyễn đang ngủ mơ mơ màng màng, cảm giác cơ thể hơi khó chịu.
“Được ạ!”

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ liếc nhìn nhau, cùng đồng thanh đáp.
Quay trở về căn biệt thự riêng nhưng không nhìn thấy Tần Nguyễn cùng hai đứa nhỏ đâu, sắc mặt vốn tái nhợt của Hoắc Vân Tiêu lộ ra một chút cảm xúc buồn bã.

Anh vội vàng giải quyết xong hết công việc ngay trong đêm để trở về, vì nhớ ba mẹ con ở nhà, nhưng lại không ngờ rằng họ không có ở nhà.
Dù đầu óc của Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ có trưởng thành đến đâu thì chúng vẫn là trẻ con, hai đứa lóng nga lóng ngóng thu dọn đồ chơi.

Một đứa cầm khẩu súng đồ chơi, một đứa ôm gói đồ ăn vặt đã mở, chất đống hết lên trên chiếc bàn duy nhất trong phòng.
“Meo meo.”

Bóng Tuyết vừa kêu meo meo vừa hất đầu về phía cửa nhà ở sau lưng.
Bóng Tuyết đang nằm trên bậc thềm bỗng nhảy dựng lên như thể nghe thấy lời chú đòi mạng vậy.

Tứ chi của nó kiễng lên, móng vuốt cắm xuống đất, lông toàn thân xù to.
Anh ta nhìn thấy Tần Nguyễn đang đứng dựa người vào cửa phòng, trên mặt là biểu cảm trêu tức.

“Nguyễn Nguyễn!”
Một giây sau, Bóng Tuyết khéo léo ngồi bệt dưới đất, ngửa đầu nũng nịu kêu lên một tiếng với Tần Nguyễn.

Tần Nguyễn bị hành vi tương phản của nó làm cho buồn cười, cô tiến lên một bước, khom người vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, miệng khẽ cười và hỏi: “Anh hai đâu rồi? Sao mày lại ở bên ngoài?”
Cô vừa nóng vừa khó chịu, lại thấy khát nữa.

Trong cơ thể như có lửa đốt, kinh mạch đều đang sôi trào, giống như có thứ gì sắp chui ra khỏi cơ thể.
“Ơ đệch đệch! A Diêu cháu xấu nhé!”

Tiếng hô to của Tần Muội vang lên, nghe câu anh ta nói kìa, đây là lời mà một người bác có thể nói ra sao.
Cảm giác trong lòng bàn tay hơi ẩm ướt, anh buông tay nhìn xuống, trên tay đầy máu đỏ tươi.

“Cạch!”
Hai thằng nhóc cũng đang nhìn lại cô.

Tần Nguyễn hỏi chúng: “Các con có muốn ở lại không?”
Chúng không muốn dọn dẹp phòng, mà muốn về nhà lười biếng cơ.

Tần Muội nghe chúng nói thế thì vội vàng bảo: “Hai ông con giời này, không cần các cháu dọn đồ đâu, ngoan ngoãn ngồi sang một bên đi, bác chưa dọn xong là hai đứa không thể về nhà!”
Tần Nguyễn không ngờ Bóng Tuyết sẽ có phản ứng kịch liệt như vậy, cô dừng bước chân tới gần nó.

Miệng lẩm bẩm: “Nhìn thấy tôi đáng sợ thế cơ à?”
Trời còn chưa sáng, ngọn đèn trong phòng ngủ tỏa ra ánh sáng u ám, chiếu rõ cái đuôi to màu trắng ép ở bên người Tần Nguyễn.

“Ưm.”
Đôi mắt đen láy của Hoắc An Kỳ nhìn chằm chằm vào cánh tay Tần Nguyễn, khuôn mặt xinh xắn của thằng bé căng thẳng.

Tần Nguyễn ném đồ chơi nhặt được từ dưới đất lên trên bàn, cô thản nhiên nói: “Không có gì nghiêm trọng đâu, chỉ là bị xước da thôi.”
“Mẹ!”

Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ cũng mừng rỡ.
Tần An Quốc không có ở nhà, vì vậy họ đã ăn món vịt nướng vào bữa tối ngày hôm đó.

Chẳng mấy khi được gặp nhau, sẵn có bầu không khí, Tần đại thiếu bèn mở một chai rượu vang đỏ.
Tần Nguyễn duỗi hai tay ra, chuẩn bị ôm nó: “Đi nào, vào nhà xem sao.”

Bóng Tuyết đứng thẳng người, đi vòng quanh chân Tần Nguyễn, miệng kêu: “Meo meo.”
Hoắc Diêu cười khanh khách: “Bác hai, cháu muốn chơi nữa!”

Ngay sau đó, giọng nói vừa phức tạp vừa đắc ý của Tần Muội vang lên: “Trò này bác chơi mấy chục lần mới thành công qua màn, vậy mà các cháu mới chơi có một lần đã giải quyết được rồi, hai đứa đúng là thiên tài nhỏ đấy!”
Tần Muội ngăn cản cô tiếp tục thu dọn phòng, giọng anh ta tràn đầy lo lắng và khẩn trương: “Em đừng nhúc nhích, ngồi nghỉ ngơi cho khỏe đi, để anh!”

“Mẹ, bọn con cũng có thể dọn ạ!”
Minh Thiên Hành lại hỏi: “Chúng ta có cần nhúng tay vào bên chỗ tộc Pháp Sư không ạ?”

Đầu ngón tay đang lần tràng hạt của Hoắc Vân Tiêu hơi ngừng lại, ánh mắt bình tĩnh không có chút dao động nào nhìn Minh Thiên Hành, anh nói: “Tộc Pháp Sư còn chưa ra tay với Tần Nguyễn thì có nghĩa là trí nhớ của bọn họ còn chưa hồi phục, hiện giờ người mà bọn họ để mắt tới chỉ là A Diêu và An Kỳ. Hai đứa nhóc này, một đứa là Thiên Linh thể, một đứa là Âm Sát thể, là bảo vật tu luyện mà người người tranh giành, vì để tránh cho A Diêu và An Kỳ bị quấy rầy, anh hãy bố trí Âm binh của Phong Đô để bảo vệ sự an toàn của bọn trẻ.”
Một tiếng vang nhỏ làm cái đuôi có ý thức giật mình, nó hạ ngay xuống, chui vào trong chăn dưới chân Tần Nguyễn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.