Lực Minh T1hần vô cùng vô tận cùng nhau tấn công, trưởng lão Lesha bị bao trùm giống như một con nhộng, ma khí trong nháy mắt bị lực Minh Thần nuốt chửng.
2
Tần Nguyễn thừa cơ hấp thu ma khí trên người lão. Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng gào phẫn nộ của trưởng lão Lesha.
Tần Nguyễn nhẹ nhàng giơ hai tay lên, lực Minh Thần từ trên người cô tản ra. Tống Tình thật sự rất muốn được khôi phục lại thời kỳ cô ta mạnh nhất, sau đó tìm ra lão già chết tiệt kia rồi xé xác lão thành từng mảnh!
Tần Nguyễn cũng rất tò mò, tại sao người lại tự dưng biến mất. Tần Nguyễn thu hồi cây roi vàng bị rơi trên mặt đất, roi vung lên một đường vòng cung tuyệt đẹp trong không trung, quất về phía con sói xám hung hãn.
“Hú hú hú!!!” Tống Tình cười lạnh, toàn thân tỏa ra sát khí lạnh thấu xương: “Tất nhiên là giết mi rồi!”
Bông hoa lớn màu đỏ đến gần mặt của trưởng lão Lesha, những cánh hoa sắc bén như dao của nó đang run rẩy. “Lão già chết tiệt kia đâu rồi?!” Tiếng quát nóng nảy của Tống Tình vang lên.
Cô ta vừa xử lý xong vết thương, đang chuẩn bị tìm trưởng lão Lesha để tính sổ thì phát hiện không thấy lão già kia đâu. Vu Phạm quay người dựa vào vai Nguy Diễm Hiên, cố gắng gạt đi những hình ảnh ghê tởm trong đầu, không kịp nhận ra hành động của cô ấy và sư đệ mập mờ đến mức nào.
Tần Nguyễn nhìn thấy thứ trong đầu con sói xám mà cũng cảm thấy ghê tởm. Lấy sát kéo dài tính mạng, đối với cô mà nói, tiêu diệt môn phái Âm Dương là chuyện qu7an trọng thứ hai.
Trong khoảng thời gian ngắn, ma khí trên người trưởng lão Lesha bị mất hơn một nữa, sau khi sát khí trên người lão bị hấp 7thu hết, thực lực của lão chỉ còn lại chưa tới một phần ba. Vu Phạm nhìn thấy lũ sâu đen nhỏ trên hệ thống thần kinh của sói xám cũng không nhịn được mà rùng mình.
Nguy Diễm Hiên đưa tay ra che mắt Vu Phạm, khoác vai cô ấy rồi khẽ nói: “Đừng nhìn.” Không ngờ đối phương vậy mà lại có thể điều khiển được linh hồn của lão.
Tần Nguyễn tràn đầy kiêu ngạo, đôi môi đỏ mọng hé mở, cô nói: “Tôi muốn ông ngay cả cửa Địa Ngục mở ra ở nơi nào cũng không biết, để ông hối hận vì những gì hôm nay mình đã làm! Để hồn phách ông tan biến! Vĩnh viễn không thể đầu thai!” Đôi mắt trầm tĩnh của Tần Nguyễn tối sầm lại, cô trầm giọng nói: “Cái này chỉ sợ hơi khó.”
Cô đưa hai tay ra và dùng lực Minh Thần tách linh hồn của trưởng lão Lesha ra khỏi cơ thể. Tiếng hú của sói xám lại vang lên, lần này âm thanh không còn thống khổ nữa, mà giống như ẩn chứa một tia giải thoát vậy.
Khi cơ thể của con sói xám bị ngọn lửa thiêu rụi hoàn toàn, những chấm đen nhỏ dạng than cốc lít nha lít nhít rơi ra từ cơ thể nó, trông rất giống xác của lũ sâu đen nhỏ kia. Sắc mặt Tần Nguyễn bình tĩnh, cô thản nhiên nói: “Tôi chờ ngày ông tới cửa tìm tôi đấy.”
Trưởng lão Lesha điên cuồng cười to: “Ha ha ha ha... Tôi sẽ ở dưới Địa Ngục chờ cô!” Đối phương lộ ra càng nhiều năng lực thì càng khiến trưởng lão Lesha cảm thấy trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Lúc này lão mới nhớ ra, vừa rồi Tần Nguyễn có nói qua rằng mình là sứ giả dẫn độ ở Nhân gian. Trong tầm mắt của mọi người, thân hình thấp bé của lão cứ như vậy biến mất trong hư không.
“Người đâu rồi?!” Cô vô thức nhìn cây roi vàng trong tay, muốn nhìn xem trên thân roi có dính con sâu đen nhỏ nào không.
Thấy chiếc roi vàng sạch bóng không dính bất cứ thứ bẩn thỉu nào, cô mới thở phào. Vu Phạm không phải sợ hãi, mà là bị làm cho buồn nôn.
Tuy cô ấy là pháp sư, nhưng pháp sư cũng chia môn phái, mà môn phái Trường Sinh không chơi côn trùng. Tống Tình tức giận đến mức toàn thân phát run, dây leo rung động giống như con rắn bay múa trong không trung.
Từ khi nào mà Nhân giới lại đào tạo ra được một gã tu hành độc ác và xảo quyệt như vậy, ngay cả cô ta là hoa yêu ngàn năm mà cũng bị đối phương trêu chọc hết lần này đến lần khác. Rõ ràng là một đóa hoa xinh đẹp, nhưng viền cánh hoa lại như một con dao sắc bén cắt da hút máu lão.
Tính mạng bị đe dọa, trưởng lão Lesha bộc phát ra ma khí còn sót lại, thoát ra khỏi sự giam cầm của Tống Tình. Gương mặt tái xanh của trưởng lão Lesha hiện ra sợ hãi: “Không, không thể nào, cô làm sao có thể khống chế được hồn phách?!”
Môn phái Âm Dương bọn họ chỉ có thể luyện hóa vong hồn đã chết, rồi mới có thể khống chế đối phương. Tần Nguyễn dễ dàng bắt được linh hồn của lão, khiến lão bởi vì sợ hãi sức mạnh của đối phương mà không có cách nào ra tay, đây rõ ràng là hành vi trái với đạo trời!” “Hú hú hú!!!”
Cơn đau tới chậm khiến sói xám triệt để nổi giận, nó ngửa mặt lên trời thét dài. Trưởng lão Lesha bị biến cố bất thình lình này làm cho sợ ngây người.
Lão ta nghĩ là dù cơ thể có bị hủy, thì linh hồn vẫn còn có thể tiếp tục tu luyện, rồi đến một ngày nào đó lão sẽ tự mình tới tìm Tần Nguyễn để báo thù. Mặt của sói xám bị roi vàng đánh trúng, tiếng sói tru thảm thiết vang lên.
Nhìn cơ thể của nó, nó đã bị roi vàng đánh bay mất nửa cái đầu. “Ahhhh!!!”
Khi những cánh hoa tiếp cận, trưởng lão Lesha cảm nhận được cơn đau như bị cắt da. Ngay sau đó, có một cơn đau nhói ở cánh tay của cô.
Trưởng lão Lesha hiện ra nguyên hình, thân thể bị lực Minh Thần gây thương tích đang từ từ biến mất, trước khi chết lão còn nhếch môi cười đắc ý với Tần Nguyễn: “Môn phái Âm Dương bị diệt thì cô cũng đừng hòng trốn thoát! Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày có người tới tìm cô! Tôi cũng sẽ hóa thành lệ quỷ tìm cô báo thù!” Khi sói xám đến gần, cô nhanh chóng ném vào người nó để giải thoát cho nó.
“Hú hú hú!!!” Tần Nguyễn thật sự sợ lũ sâu đen trên người nó, sợ chúng nó rơi vào trên người mình, cũng sợ những thứ màu đỏ và trắng trong não của sói xám sẽ tràn ra ngoài.
Cô cất cây roi vàng trong tay đi, và trên hai tay cô lơ lửng hai quả cầu lửa Địa Ngục màu lam u ám có kích thước bằng quả bóng đá. Tất cả ma quỷ trên thế gian này, chỉ cần chúng làm điều ác thì đều là trách nhiệm của cô, cô phụ trách đưa vong hồn chúng xuống quỷ vực ở Địa Phủ, hoặc là Địa Ngục Vô Gian.
Nếu như đây là sự thật thì hôm nay lão thật sự xong đời rồi! Tần Nguyễn chỉ vào bức tượng đá bên trái và hất cằm với Tống Tình.
Tống Tình hít một hơi thật sâu, nghiến răng và bước nhanh đến. Tai của sói xám trước đó đã bị lực Minh Thần của Tần Nguyễn làm bị thương, bây giờ cả một con mắt cùng nửa hộp sọ của nó cũng bị roi vàng chém đứt rơi xuống đất.
Vết thương trên nửa cái đầu còn lại rất gọn gàng, làm người ta có thể nhìn thấy rõ ràng những thứ đỏ trắng đang mấp máy ở bên trong, là máu và thịt mềm của cấu trúc não, và còn có những con sâu nhỏ màu đen lúc nha lúc nhúc. “Ọe!”
Có người nhìn thấy cảnh này thì không nhịn được mà nôn khan. Trên dây leo nở rộ một đóa hoa lớn đỏ rực, cánh hoa chậm rãi mở ra, lộ ra nhụy hoa sắc bén bên trong.
Trong mắt trưởng lão Lesha lộ vẻ hoảng sợ, cơ thể lão không ngừng lùi bước: “Cô muốn làm gì?” Nhưng khứu giác nhạy bén khiến cô cảm giác được trưởng lão Lesha hẳn là đang ở ngay bên cạnh cô, vì luồng huyết sát ma khí không thể nào che giấu được kia cứ quanh quẩn bên mũi cô.
“Đi chết đi!” Tần Nguyễn dùng tay không nắm lấy hồn phách của đối phương, giọng nói lành lạnh chậm rãi nói: “Ông làm tôi bị thương mà còn muốn vào Địa Ngục? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!”
“Cô... Cô muốn làm gì?!” Đôi mắt hung tàn nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Con sói xám giống như một con thú bị nhốt trong lồng và đang làm ra hành động vùng vẫy giãy chết cuối cùng, nó há cái miệng đầy răng nanh và tấn công Tần Nguyễn một lần nữa. Đúng là quá kinh tởm!
Không biết môn phái Âm Dương này tu luyện tà thuật từ nơi nào, và loại tà thuật gì mới có thể lấy ma khí để tu luyện chứ, hơn nữa luyện hóa ra tinh ma, bên trong cơ thể còn có cổ trùng. Lão ta không ngờ rằng tất cả ma khí mà lão tu luyện mấy chục năm lại bị một người rút sạch, với thực lực hiện giờ thậm chí lão ta còn không thể tự bảo vệ mình.
Trước mắt lại một con người biến thành thực vật, khiến lão cảm thấy rất sốc.