Trước ngày hôm nay, cô cũng không phát hiện ra trên người Tống Tình có yêu khí.
Vừa nãy nhìn thấy Tống Tình ra tay2, thậm chí cô còn nghi ngờ không biết có phải đối phương bị đoạt xá hay không. Vu Phạm kéo Nguy Diễm Hiên đi đến trước mặt Tần Nguyễn: “Ma lực ở trên người Diễm Hiên sắp không thể áp chế nổi được nữa rồi, Hoắc phu nhân có thể xem qua tình trạng cơ thể của cậu ấy trước được không?”
Tần Nguyễn đưa mắt nhìn Nguy Diễm Hiên, và thấy một luồng khí bất ổn dao động xung quanh cậu ta. Tần Nguyễn nghe vậy thì mỉm cười, nghĩ rằng Tam Vĩ Hồ đang nói nịnh để cho mình vui.
Nhưng Tống Tình ở bên cạnh lại đảo mắt vòng quanh, cô ta ghé sát chóp mũi vào người Tần Nguyễn rồi khẽ ngửi. Mặt mũi Tam Vĩ Hồ tràn đầy căm hận nhìn A Dũng, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Chuyện này có thể giao cho tôi, gã này từng ỷ mình là đệ tử của Từ Ân mà ép buộc tôi phải song tu với gã, nhân cơ hội đó đánh cắp tu vi của tôi. Đại sư yên tâm, tôi nhất định sẽ chiêu đãi gã thật tốt!”
Khóe miệng Tần Nguyễn hơi cong nhẹ, đôi mắt hồ ly lộ ra ánh nhìn đầy trắc ẩn: “Giữa cô và gã cũng có một đoạn nhân quả, sau khi cô hoàn thành, tu vi của cô có thể tiến lên một bước lớn, và có thể tu luyện ra chiếc đuôi thứ tư.” Tống Tình lay động những dây leo cùng đóa hoa lộng lẫy, trong nháy mắt chúng hóa thành cánh tay mảnh khảnh.
“Ợ!” Tống Tình cười ngượng ngùng, mặt lộ vẻ xấu hổ.
Tần Nguyễn không muốn xử lý chuyện riêng ở trước mặt người ngoài, nên vẫy tay với Tam Vĩ Hồ ở cách đó không xa. Tần Nguyễn: “Đúng là tôi có biện pháp, nhưng tu vi của sư đệ cô sẽ bị hạ xuống.”
Nguy Diễm Hiên mặt thối hoắc: “Tôi không đồng ý!” Nói tới chỗ này, cô ta cảm giác mình giải thích không được rõ ràng.
Vì để tránh cho mọi người hiểu lầm, cô ta giơ cánh tay đã biến thành dây leo lên, dây leo đung đưa trói vong hồn của trưởng lão Lesha lại, ném vào trong đóa hoa lớn màu đỏ đang nở rộ. Cô cau mày, nói: “Cậu ta có xương cốt bẩm sinh để tu luyện, đáng tiếc tu luyện quá độ, dẫn đến việc bản thân không thể khống chế được sức mạnh cực lớn, chỉ có thể tự mình đột phá đến tầng thứ hai.”
Vu Phạm liếm môi: “Tu vi hiện giờ của cậu ấy đã bị đình trệ, nếu còn tu luyện tiếp nữa thì cậu ấy sẽ bị nổ tung mà chết mất.” Cô ta lập tức tỏ thái độ: “Phu nhân, tôi không muốn rời đi, tôi muốn đi theo cô!”
Nếu không đi theo chủ nhân thì cô ta làm sao có thể báo tin cho Thần Quân. Á7nh mắt thâm thúy của Tần Nguyễn nhìn cô ta từ trên xuống dưới, sắc mặt của cô chìm xuống: “Nếu là yêu tinh thì sau khi về nước 2tự mình đi báo cáo đi, cô đi hay ở đều phải được gia chủ của nhà họ Hoắc đồng ý.”
Tống Tình nghe vậy thì nghệt mặt ra, 0thế này là muốn cô ta rời đi? Tần Nguyễn giơ tay lên: “Cô không cần làm như vậy, hôm nay tôi tha mạng cho cô chẳng qua là vì nhìn cô khá thân thiết thôi.”
Hai mắt của Tam Vĩ Hồ sáng ngời, cô ta nói bằng giọng kích động: “Đại sư, nói thật với cô, tôi vẫn luôn cảm thấy cô là đồng loại của tôi, hoặc là chủng loại cao cấp hơn. Lúc nhìn thấy cô, huyết dịch khắp người tôi đều như sôi trào lên, tôi không thể tự chủ được mà muốn sùng bái cô!” Tần Nguyễn trầm ngâm nói: “Có thể dẫn dắt và xử lý sức mạnh dư thừa, sau này tu luyện cần phối hợp giữa tu luyện và nghỉ ngơi, không thể chỉ vì cái trước mắt được.”
Vu Phạm hỏi: “Vậy Hoắc phu nhân có biện pháp không?” Cô ta đứng ở trước mặt Tần Nguyễn, vứt A Dũng xuống đất và quỳ hai chân xuống: “Đại sư!”
Tần Nguyễn nhận cái cúi đầu này của cô ta, cô lạnh nhạt nói: “Khắp mọi nơi trên núi Bakarin này đều là cô hồn dã quỷ, khi còn sống bọn họ đã phải chịu quá nhiều khổ cực, trong thời gian ngắn không thể tiêu tan hết được oán khí, cũng không thể đầu thai chuyển kiếp. Nếu như cô muốn chuộc tội thì ở lại đây chờ đợi bọn họ, trước khi oán khí của họ tiêu tan hết, linh hồn đến nơi mà họ nên đến, thì cô nhất định phải bảo vệ bọn họ không bị những tà ma khác cắn nuốt.” Đến ngay cả Tần Nguyễn cũng vô thức nhíu mày.
Tống Tình thấy vậy thì biết là mọi người hiểu lầm, bèn vội vàng xua tay: “Ý của tôi là coi lão như đồ ăn của tôi, không phải tôi ăn, mà là bản thể của tôi...” Tần Nguyễn cũng không để ý tới, cô có thể phân biệt được tầm quan trọng của chuyện này, thân phận của Tống Tình liên lụy đến tất cả mọi người trong nhà họ Hoắc, thậm chí ngay cả đội ám vệ cũng phải nghiêm ngặt thẩm tra một lượt từ trên xuống dưới.
Một người không thể vô cớ biến thành yêu tinh, biến cố xảy ra ở trong này có thể lớn cũng có thể nhỏ. Đôi môi đỏ của Tần Nguyễn khẽ nhếch lên, mí mắt hơi rủ xuống, trên mặt cô lộ ra vẻ nghi hoặc, cô thản nhiên nói: “Mấy chục năm nữa bọn họ cũng không có khả năng rời đi, cô đã nghĩ kỹ rồi?”
Tam Vĩ Hồ liên tục gật đầu: “Tôi nghĩ kỹ rồi, chỉ cần đại sư đồng ý tha mạng cho tôi, đừng nói là mấy chục năm, cho dù một trăm năm tôi cũng nguyện ý.” Những cánh hoa sắc bén như lưỡi dao cắn nuốt vong hồn của trưởng lão Lesha, sau khi cắn nuốt xong, những cánh hoa của bông hoa lớn màu đỏ vốn đã tuyệt đẹp, dường như lại biến to ra.
Vong hồn của trưởng lão Lesha bị bông hoa nuốt chửng. Một giây sau, cô ta dường như bị no quá mà ợ một cái.
Khóe môi Tần Nguyễn run rẩy, không đành lòng nhìn thẳng. Khóe môi Tần Nguyễn cong lên, thần sắc trong mắt cũng ôn hòa hơn rất nhiều: “Đã như vậy, cô nhất định phải giữ lời hứa, nếu như cô vi phạm lời nói ngày hôm nay, thứ chờ đợi cô không chỉ đơn giản là cái chết thôi đâu.”
Tam Vĩ Hồ giơ tay lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Tôi thề nhất định nói được làm được, nếu không tôi sẽ bị sét đánh, tu vi vĩnh viễn không tiến lên được, xin đại sư hãy tin tưởng tôi!” “Tôi làm được!”
Tam Vĩ Hồ gật đầu ngay mà không cần suy nghĩ. “Ọe!”
Vu Phạm nghe xong lời Tống Tình nói mà trong đầu tự tưởng tượng ra hình ảnh không thể miêu tả, cô ấy lập tức nôn ọe. Tần Nguyễn xách hồn phách của trưởng lão Lesha và ném đến trước mặt Tống Tình, sau đó hỏi cô ta: “Cô muốn làm thế nào?”
Tống Tình liếm liếm môi, hai mắt sáng rực: “Đây là đồ ăn ngon, tôi đương nhiên là muốn ăn lão!” Tần Nguyễn đá vào người A Dũng, trong mắt lóe lên một tia nguy hiểm.
Cô cất tiếng nói lạnh lẽo: “Tu vi của gã này đã bị phế, tiễn hắn đi gặp những đệ tử khác của môn phái Âm Dương thì có lợi cho gã quá, cô có biện pháp nào để gã chết không được, mà sống thì phải sống trong đau đớn cả đời không?” Con Tam Vĩ Hồ từ dưới đất đứng lên, vừa bước lên một bước đã nghe thấy Tần Nguyễn nói với mình: “Mang cả gã súc sinh dưới chân cô đến đây.”
Tam Vĩ Hồ cúi đầu nhìn xuống A Dũng đã bất tỉnh nhân sự, cô ta khom người bốc gã lên rồi bước nhanh về phía Tần Nguyễn. Cô ta cũng không cảm thấy phu nhân có bất kỳ chỗ nào không ổn, vậy con Tam Vĩ Hồ này làm sao lại phát hiện ra được, chẳng lẽ trong Hồ tộc có một loại hơi thở mà hoa yêu như cô ta không cách nào cảm nhận được?
Tần Nguyễn nhìn về phía Vu Phạm và Nguy Diễm Hiên, cô hỏi: “Môn phái Âm Dương đã bị tiêu diệt, tôi sẽ không truy đuổi những đệ tử khác ở bên ngoài, hai người rời đi với tôi hay là ở lại đây?” Vu Phạm: “Được!”
Hai người này cùng đồng thanh nói ra ý kiến khác nhau.
Tần Nguyễn thấy họ chưa thống nhất được ý kiến thì bình tĩnh nói: “Hai người thương lượng xong rồi quyết định, cũng muộn rồi, tôi phải nhanh chóng về nước đây.”