Trong mắt cô lóe lên ánh nhìn nguy hiểm,1 cô cũng không quay đầu lại mà vung ra một lưỡi dao gió mang theo sức mạnh của lực Minh Thần. Trưởng lão Lesha nghi hoặc hỏi: “Đó là cái gì?”
Tần Nguyễn hơi nâng cằm, khóe môi cong nhẹ: “Tất cả những yêu ma quỷ quái trên đời này, chỉ cần bọn chúng làm ra những chuyện xấu xa độc ác thì đều sẽ thuộc quyền quản lý của tôi, tôi có trách nhiệm đưa bọn chúng xuống quỷ vực hoặc là Địa Ngục Vô Gian.” Tần Nguyễn vung roi vàng về phía con sói xám, nó lập tức bị lực Minh Thần mạnh mẽ làm cho kinh hãi, tứ chi co rúm lại.
Trưởng lão Lesha phi thân lên, hai tay tụ tập ma khí nồng đậm, vô số sợi tơ đen thăm dò về phía Tần Nguyễn. Thân hình mảnh khảnh đập mạnh vào thân cây.
Nội tạng truyền đến đau đớn khiến Tống Tình không khỏi chửi thề. Roi vàng thất bại, lại bị đối phương tránh được.
Không chỉ như vậy, khi Tần Nguyễn thu roi, trưởng lão Lesha còn đưa tay ra bắt lấy roi vàng. Tách tách!
Lực Minh Thần trên roi vàng ăn mòn gia thịt trong lòng bàn tay của trưởng lão Lesha, phát ra âm thanh như tiếng thịt bị tưới dầu nóng, mùi thịt cháy nhanh chóng tràn ngập không khí. Trưởng lão Lesha tỏ vẻ khinh thường, lão cũng không để ý tới Tống Tình mà liếc nhìn Vu Phạm, Nguy Diễm Hiên và nhóm Kim Hỏa.
Lão thản nhiên nói: “Các người giết đệ tử của môn phái Âm Dương tôi, thì tôi cũng nên lấy lại tổn thất từ các người. Tôi thấy có mấy người tư chất không tệ, đã vậy thì ở lại bổ khuyết vào chỗ trống cho môn phái Âm Dương đi, coi như các người giữ lại được mạng.” Nơi mà trước đấy, Tần Nguyễn cũng đã nhìn chằm chằm vào một lúc.
Những người khác cũng nhận ra ánh mắt của hai người và cùng nhìn lại. Bóng người màu đen từ phía sau cái cây chậm rãi đi ra, một ông già mặc áo dài đen xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.
Thấy ông già cùng con sói xám, chân của Tam Vĩ Hồ run lẩy bẩy, nỗi sợ hãi in sâu trong xương tủy khiến cô ta quỳ xuống đất. Mặt của trưởng lão Lesha chìm xuống, ánh mắt nhìn về phía Tống Tình tràn ngập sát khí.
Tống Tình cười lạnh, tức giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn nhìn nữa là tôi móc con mắt của ông ra bây giờ!” Dù vậy, đối phương cũng không buông roi vàng ra, còn đi dọc theo thân roi đến trước mặt Tần Nguyễn.
Trưởng lão Lesha hỏi lần thứ ba: “Tôi hỏi cô một lần nữa, có muốn bái tôi làm sư phụ không?” Dưới ánh nhìn dò xét của trưởng lão Lesha, Tần Nguyễn cảm thấy mình như đang bị một con rắn độc để mắt tới.
Trong mắt cô toát ra một tia cảnh giác, cô chậm rãi nói: “Sứ giả dẫn độ ở Nhân gian.” Ánh mắt khinh thường và giọng điệu giễu cợt của cô đã hoàn toàn chọc giận đối phương.
“Xem ra cô rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt rồi!” Ngay cả lửa Địa Ngục cũng không thể làm tổn thương lão ta, điều này quá quỷ dị.
Đây là lần đầu tiên Tần Nguyễn gặp phải tình huống như vậy, trong mắt cô hiện lên một tia cảnh giác. Sau khi Tần Nguyễn nhanh nhẹn tránh đi, cô mới nhìn thấy ở phía sau mình là một con sói xám cao gần b7ằng một người.
Sói xám bị lực Minh Thần đánh vào tai, nó há to miệng, để lộ cái miệng đầy những chiếc răng nanh sắc nhọn và dày đ7ặc hơn những con sói bình thường. Không biết nghĩ đến cái gì mà mắt cô ta dần sáng bừng, cô ta nhìn về phía Tần Nguyễn rồi hét lên: “Lão ta là trưởng lão Lesha, còn lợi hại hơn cả đại sư Từ Ân và trưởng lão Bayu, tinh ma sói xám của lão đã từng tiêu diệt cả một đội pháp sư của Âu Mỹ đấy!”
Tần Nguyễn vô thức nhìn trưởng lão Lesha, thầm nghĩ lão già này lợi hại như vậy sao? Trưởng lão Lesha này thoạt nhìn trông rất nhân từ, nếu như không chú ý đến ma khí như làn sương đen dày đặc tỏa ra khắp người lão, thì đúng thật là có thể coi lão như một ông già hiền lành bình thường.
Khi Tần Nguyễn dò xét trưởng lão Lesha, thì đối phương cũng đang dùng loại ánh mắt như nhìn đồ vật mà thăm dò cô. Cô ta lập tức ngồi khoanh chân trên mặt đất để chữa thương, hai mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm về phía trưởng lão Lesha.
Lão già kia thì vẫn luôn chú ý tới Tần Nguyễn, nhìn thấy lực Minh Thần tràn ra từ đầu ngón tay của cô mà trong mắt toát ra sự thèm muốn. Lão hỏi lại Tần Nguyễn: “Tôi thu cô làm đệ tử nhé?”
Tần Nguyễn ngẩng đầu nhìn trưởng lão Lesha, đôi môi đỏ mọng hé mở, cô gằn từng chữ: “Ông xứng à?” Có sự không kiên nhẫn rõ ràng trong giọng nói của lão ta.
Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn lão, cô nói bằng giọng lạnh như đao: “Ông nằm mơ đi!” Tần Nguyễn thầm nghĩ mặt mũi của người này lớn cỡ nào chứ, cô còn chưa kịp lên tiếng thì Tống Tình đã không nhịn được mà mắng trước.
“Hừ! Lão già chết tiệt, sao không nhìn xem mình là cái gì, phu nhân nhà tôi thân phận cao quý, sao có thể để lão nhúng chàm được!” Tống Tình không để ý đến chuyện che giấu thân phận nữa, cô ta xông tới chắn trước người Tần Nguyễn, ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh.
Đột nhiên, ánh mắt cô ta khóa chặt đằng sau một cái cây cổ thụ nào đó. Tần Nguyễn nhìn hàm răng sắc nhọn trong miệng nó, ánh mắt bình tĩnh, đôi môi đỏ hơi mím lại.
Cô đang suy nghĩ con sói xám này là tinh ma do ai điều khiển.
Có thể lặng lẽ xuất hiện ở sau lưng cô, chứng tỏ thực lực của0 con sói xám này cùng người đứng sau giật dây nó đều không tầm thường.
“Oắt con ngu dốt!” “Hống!!!”
Một tiếng gầm chó2i tai vang lên ở cự ly gần. Cảm giác được nguy hiểm tới gần, Tần Nguyễn buông roi vàng trong tay ra, cơ thể nhanh chóng lùi về phía sau, trong lòng bàn tay hiện ra một đốm lửa màu lam u ám.
Ngọn lửa màu lam nhanh chóng được ném về phía trưởng lão Lesha, nhưng lại bị ma khí dày đặc trên người đối phương nuốt chửng. Toàn thân Tần Nguyễn được lực Minh Thần bao phủ tạo thành một vòng bảo vệ, và chiếc roi vàng trong tay cô dùng khí thế như chẻ tre mà quất lên người lão ta.
“Bốp!” “Gào!!!”
Trưởng lão Lesha nổi giận, tinh ma sói xám của lão cũng phát ra tiếng hú phẫn nộ với Tần Nguyễn. Lực Minh Thần trào ra từ đầu ngón tay của Tần Nguyễn, từng sợi lực Minh Thần xâm nhập vào bên trong cơ thể của Tống Tình, khôi phục lại kinh mạch bị thương trong cơ thể cô ta.
Tống Tình cảm kích cười một tiếng với cô, vừa sùng bái vừa có sự ỷ lại giống như trăm nghìn năm trước vậy. “Tốt! Vậy thì lão phu sẽ biến cô thành con rối, để cô trở thành lô đỉnh của tôi!”
Cánh tay còn lại của trưởng lão Lesha cắm vào màn chắn ánh sáng vàng, chộp về phía mặt của Tần Nguyễn. “Tôi thấy tư chất của cô không tệ, chi bằng bái tôi làm sư phụ, tôi sẽ thu cô làm đệ tử chính thức, truyền thụ cho cô công pháp vô thượng, để cô được bất tử.”
Tần Nguyễn trừng mắt nhìn, nghi ngờ mình nghe nhầm rồi. Lời nói này cô nói rất bá đạo, vang dội và mạnh mẽ.
Trưởng lão Lesha nghe vậy thì cười khẽ, khuôn mặt hiền lành lộ ra biểu cảm rõ ràng là không tin Tần Nguyễn. Trưởng lão Lesha chắp tay trước ngực, cất giọng thân thiện hỏi Tần Nguyễn: “Cô là ai?”
Giống như lão ta không hề hay biết Tần Nguyễn vừa diệt hết một đám đệ tử trong môn phái của lão vậy. Đột nhiên, cô nhìn thấy lòng bàn tay của trưởng lão Lesha bị lực Minh Thần ăn mòn máu thịt be bét.