Nó là tinh ma của lão già kia, nên tất nhiên sẽ biểu hiện theo tiềm thức của chủ nhân. Tống Tình khoanh tay, cười nhạo: “Vậy thì đừng có ngẩn người ra đó nữa.”
Mặt Kim Hỏa biến sắc, cô ta khẩn trương liếm môi, sau đó chắp tay hướng về các thuật sĩ và người tu hành ở phía sau: “Vậy xin nhờ các vị.” Quả cầu tràn ngập hương hoa nồng đậm ngay lập tức bao trùm lấy cơ thể của lão già tóc trắng.
Khi lão già xông ra khỏi quả cầu do vô số cánh hoa ngưng tụ lại, thì trông lão ta đã vô cùng chật vật rồi, quần áo trên người đều bị cánh hoa nuốt chửng, còn lại rất ít. Động tác vung roi của cô rất đẹp và ngầu, cử chỉ và điệu bộ của cô mang theo một loại phong cách quyến rũ đặc biệt, ai nhìn cũng không thể quên được.
“Bốp! Bốp! Bốp!” Nhìn thấy cảnh này, Tống Tình chửi một tiếng, ánh sáng trong mắt lập tức trở nên sắc bén.
Bọn này dám lấy nhiều bắt nạt ít, coi cô ta không tồn tại đấy à! Trước đấy cô đã đoán Tống Tình có gì đó rất lạ, trên người đối phương có thứ khí chất ngỗ ngược, còn thỉnh thoảng lại tỏa ra yêu khí khiến cô có trực giác rằng Tống Tình có bí mật gì đó.
Giờ nhìn xem, đối phương đã để lộ ra rồi. Khi hai người giao đấu, một phần lực Minh Thần của Tần Nguyễn va chạm với ma khí của trưởng lão Bayu, đá ở xung quanh bị đánh nát, cây cối cũng rung chuyển, đổ ngã.
Vu Phạm thấy đám đệ tử của môn phái Âm Dương ở phía sau muốn đánh lén Tần Nguyễn, bèn kéo cánh tay của sư đệ Nguy Diễm Hiên tiến lên giúp đỡ. Những người kia đều tỏ vẻ do dự và e ngại không muốn tiến lên.
Không phải bọn họ chưa từng đối phó với người của môn phái Âm Dương, chỉ là lần nào thương vong cũng đều vô cùng nặng nề. Chỉ ba roi, một gã đệ tử của môn phái Âm Dương đã hồn phách tan biến.
Tần Nguyễn di chuyển giữa cuộc chiến, mỗi khi đi ngang qua một tên đệ tử, thì kết cục chờ đợi bọn chúng đều là hồn phách tan biến, không có ngoại lệ. Giọng điệu của cô ta rất hung hăng, ánh mắt ác liệt, vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo, không hề có chút dáng vẻ nào của ám vệ.
Kim Hỏa chắp tay trước ngực, khiêm tốn cung kính nói: “Chúng tôi sẽ ra tay.” “Tôi cũng tới!”
Vô số bóng đen cùng tấn công Tần Nguyễn. Đây là đe dọa trắng trợn!
Những người kia khẽ cắn môi, cuối cùng cam chịu đi theo Vu Phạm và Nguy Diễm Hiên, tiến lên đánh nhau với đám đệ tử thực lực không cao lắm của môn phái Âm Dương. “Ti ti ti!!!”
Con rắn đen bị lửa Địa Ngục bao trùm, nó rít lên, âm thanh nghe lạnh cả người. Tống Tình thấy bọn họ đều đi lên hỗ trợ thì sắc mặt mới đẹp mắt hơn một chút.
Sau đó, cô ta tập trung tinh thần thưởng thức phong thái đẹp trai ngầu lòi của Tần Nguyễn. Sau đó Tần Nguyễn không ham chiến nữa, cô lao thẳng về phía Vu Phạm và Nguy Diễm Hiên, dễ dàng giải quyết các đệ tử của môn phái Âm Dương đang dây dưa với họ.
Bên phía Kim Hỏa có phần không gánh nổi, thực lực của bọ họ vẫn không thể địch lại được với đệ tử của môn phái Âm Dương. Ngoại trừ tiếng rít ban đầu, thì trong thời gian ngắn con rắn đen đã biến thành tro bụi.
Một chiêu này của Tần Nguyễn đã trực tiếp khiến tất cả mọi người bị sốc. Tần Nguyễn nhìn lão già và tấ7t cả đệ tử của Âm Dương tông đang đứng lên, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trở nên rét lạnh, cô nói: “Tôi là sứ giả dẫn độ, tới đ2ưa các người xuống Luyện Ngục.”
Từ lòng bàn tay phải của cô, một quả cầu lửa màu xanh phóng ra, tấn công con rắn đen bên0 cạnh lão già. Trong lòng bàn tay Tần Nguyễn đột nhiên xuất hiện roi vàng, chiếc roi mang theo lực Minh Thần vung lên.
Dưới ánh trăng, toàn thân cô được bao bọc bởi ánh sáng vàng thánh khiết, khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ rạng rỡ, kiêu sa diễm lệ, lại lộ ra vẻ sắc lạnh. Nhóm Kim Hỏa nhỏ giọng thảo luận với nhau, bọn họ kinh hãi nhìn chằm chằm vào cuộc chiến giữa Tần Nguyễn và trưởng lão Bayu, dường như họ bị sốc vì thực lực của Tần Nguyễn.
Tống Tình nghe bọn họ thảo luận chuyện phu nhân xuất thân từ môn phái nào, và thực lực mạnh mẽ của cô ấy thì trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo, cô ta dùng tiếng Xiêm La và nói với thái độ khó chịu: “Không phải mấy người nói đến để giúp đỡ sao? Còn thất thần ở chỗ này làm cái gì, lên hết cho tôi đi!” Tống Tình trực tiếp áp sát đối phương, dùng một tay bóp cổ lão, mặt đằng đằng sát khí: “Dám đánh lén chủ nhân của tôi, ông chán sống rồi!”
Sau đó, cô ta không cho đối phương có cơ hội mở miệng mà dùng một tay cắt đứt cổ lão. Hai cánh tay Tống Tình điều khiển những chiếc lá và hoa gần sát, chia chúng thành hai quả cầu và điều khiển chúng riêng biệt.
Ngay khi lão già tóc trắng tấn công Tần Nguyễn, quả cầu hình thành từ những chiếc lá trong lòng bàn tay Tống Tình bay thẳng về phía đối phương. Cảm nhận được sát khí trong không khí, Tần Nguyễn chẳng còn tâm tình đâu tiếp tục dây dưa với lão, trong tay cô đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa màu xanh sẫm.
Đầu ngón tay khẽ búng một cái, cơ thể đối phương lập tức bị ngọn lửa Địa Ngục quét sạch, trong nháy mắt hóa thành tro tàn. Trưởng lão Bayu rõ ràng là không chịu nổi, lão ta bị đánh đến mức liên tục lùi lại.
Đúng lúc này, lại một lão già tóc bạc phơ xông lên giúp trưởng lão Bayu. “Bành!”
Lão già tóc trắng còn chưa kịp tới gần Tần Nguyễn thì đã bị vô số lá cây cứa vào mặt, quần áo, thậm chí cả mái tóc bạc trắng của lão cũng bị lá cây cắt đứt. Không chỉ riêng đệ tử của môn phái Âm Dương hãi hùng khiếp vía, mà ngay cả nhóm Kim Hỏa cũng trợn tròn mắt.
Nhìn thấy tinh ma mà mình cẩn thận nuôi nấng nhiều năm biến thành một đống tro tàn, lão giả trợn trừng mắt như muốn rách cả mí mắt, lão ta chỉ vào mặt Tần Nguyễn mà giận dữ mắng: “Con khốn, mày dám giết ma thú của tao, tao phải giết chết mày để chôn cùng nó!” Động tác gọn gàng linh hoạt, không hề dây dưa dài dòng.
Cách đó không xa, Tần Nguyễn đang chiến đấu với trưởng lão Bayu liếc mắt nhìn thấy cảnh tượng này, khóe môi chậm rãi cong lên. Mà lúc này, Tần Nguyễn đã đánh nhau với lão già Bayu kia rồi.
“Bùm!” Thực lực của đám người môn phái Ân Dương đúng là không tệ, đáng tiếc bọn chúng lại tu luyện tà thuật, mà ma khí lại sợ năng lực của Tần Nguyễn nhất.
Cho dù là lực Minh Thần hay lửa Địa Ngục, hoặc roi vàng, đều đủ để khiến bọn chúng chết không có chỗ chôn. Tống Tình vén tay áo lên, hai tay xoay tròn một trăm tám mươi độ trên không trung, tụ tập lực lượng tinh hoa đất trời.
Thực vật ở xung quanh đột nhiên bạo động, cây cối rung cành dữ dội, lá cây vang lên những tiếng xào xạc, những bông hoa chưa nở nhanh chóng mọc lên, tất cả đều tiến lại gần Tống Tình. Dứt lời, lão phi thân về phía Tần Nguyễn.
Đám đệ tử sau lưng lão ta cũng quát lên: “Trưởng lão Bayu! Chúng tôi cũng giúp ngài một tay!” Cô không ngờ Tống Tình lại có năng lực điều khiển thực vật.
Trưởng lão Bayu thừa dịp Tần Nguyễn phân tâm mà tấn công về phía gương mặt xinh đẹp của cô. “Ầm ầm!”
“Rắc! Rầm.” Sau khi nhìn thấy sức mạnh thật sự của Tần Nguyễn, nhóm Kim Hỏa không chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, mà ở sâu bên trong mắt họ còn ẩn chứa sự hoảng sợ.
Thấy tình thế không ổn, mấy tên đệ tử còn lại của môn phái Âm Dương bèn quay người muốn chạy trốn. Hiện tại, rõ ràng là thực lực của Tần Nguyễn cao hơn bọn họ, nếu như cô có thể giải quyết tất cả người trong môn phái Âm Dương thì bọn họ không cần ra tay, có thể tránh được bị thương.
Kim Hỏa làm sao không biết lo lắng của bọn họ, nghĩ đến lực uy hiếp của gia tộc cổ xưa ở phương Đông kia, cô ta nâng lên khí thế của đội trưởng đội ngũ hoàng gia: “Hôm nay mà Hoắc phu nhân xảy ra chuyện gì ở chỗ này, thì chùa chiền cùng môn phái của các người đều sẽ không còn nhận được sự nâng đỡ của hoàng gia nữa, thậm chí mất đi tư cách nhận được lời mời hàng năm của hoàng gia.” Nhìn theo hướng của đòn tấn công, đối phương thấy được sự tồn tại của Tống Tình, mặt mũi lão đầy dữ tợn, lão hét lên một tiếng rồi phi thân về phía cô ta.
Tống Tình cũng không sợ, lòng bàn tay còn lại điều khiển quả cầu khổng lồ do những cánh hoa ngưng tụ tạo thành, quét về phía đối thủ với tốc độ không thể ngăn cản. Đôi mắt trong veo như thủy tinh của Tần Nguyễn toát ra ánh nhìn lạnh lẽo, cây roi vàng rời khỏi tay cô, nhanh chóng trói đám kia lại.
Khi roi vàng lôi mấy tên kia đến gần, đôi mắt xinh đẹp của Tần Nguyễn đảo một vòng.
Cô dồn lực Minh Thần vào đầu ngón tay và bắn về phía đám đệ tử của môn phái Âm Dương.