Sau khi nhìn Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ lêkn xe đến nhà họ Tần, Tần Nguyễn dẫn theo Hoắc Chi, Tống Tình và cặp sư tỷ, sư đệ Vu Phạm tiến về Nam Dương bằng máy bayc riêng của nhà họ Hoắc. Đám người Kim Hỏa nhìn theo bóng lưng Tần Nguyễn rời đi, ánh mắt họ không khống chế được mà nổi lên sự kinh ngạc.
Đây chính là Hoắc Tam phu nhân của danh gia vọng tộc đứng đầu phương Đông, trông cô ấy còn trẻ nhưng lại có sức mạnh khiến người khác không thể coi thường. Ngoại hình của Kim Hỏa vốn đã nổi bật ở Xiêm La, nhưng ở trước mặt Tần Nguyễn, cô ta cũng cảm thấy có chút xấu hổ vì mình không bằng.
Không chỉ về ngoại hình mà còn về khí chất và thực lực. Tống Tình cúi đầu nhìn chằm chằm ngón chân, không dám để lộ bất cứ điều gì.
Sau khi máy bay hoàn toàn dừng lại, Hoắc Chi đứng dậy nói: “Phu nhân, chúng ta xuống thôi.” Trong lời nói của cô ta vô tình lộ ra một chút khinh thường và chế giễu.
Tần Nguyễn đã phát hiện được điểm này, cô nhìn Tống Tình thật sâu. Người phụ nữ cầm đầu có khuôn mặt sắc nét, dáng người thấp bé, cô ta tuôn ra một tràng tiếng Xiêm La mà Tần Nguyễn nghe không hiểu.
Tần Nguyễn ngơ ngác nghe, nhưng Hoắc Chi lại thành thạo giao lưu với đối phương. Đám người nước Xiêm La nhìn thấy Tần Nguyễn lên xe xong, mới thi nhau đứng dậy rồi ngồi lên những chiếc xe mà họ đã dùng để đến đây.
Đoàn xe nhanh chóng rời đi, chẳng mấy chốc không còn thấy chiếc nào nữa. Nguy Diễm Hiên mở đôi mắt hung dữ như sói, trừng mắt nhìn người quấy rầy giấc ngủ của mình.
Đập vào mắt cậu ta là khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn, vẻ tàn nhẫn của cậu ta bị thu lại, che giấu bằng cách vuốt vuốt đôi mắt buồn ngủ của mình. Tần Nguyễn ừ một tiếng, đứng dậy đi tới chỗ Vu Phạm và Nguy Diễm Hiên vẫn luôn ngủ say, cô vươn tay đẩy vai Nguy Diễm Hiên.
“Dậy đi, chúng ta đến rồi.” Tống Tình dịch nội dung cuộc đối thoại ở bên tai Tần Nguyễn: “Người phụ nữ này là đội trưởng đội ngũ của hoàng gia, tên là Kim Hỏa, được hoàng gia ra lệnh trợ giúp phu nhân tiêu diệt môn phái Âm Dương.”
Tần Nguyễn nhìn đám người sau lưng Kim Hỏa, thấy trang phục và khí thế của họ, tất cả đều có vẻ mặt kiên nghị, ánh mắt bốc lên tà khí, không giống thuộc hạ của hoàng thất. Kim Hỏa tuôn ra một tràng.
Tống Tình phiên dịch ở bên tai Tần Nguyễn: “Những người này có một ít là người tu hành tại các chùa ở địa phương, một số khác là thuật sĩ các môn phái, tất cả đều đến để giúp một tay.” Tần Nguyễn cũng nghĩ như vậy, cô mỉm cười với Vu Phạm rồi nói với Hoắc Chi: “Đừng lãng phí thời gian, lên đường đến môn phái Âm Dương thôi, giải quyết sớm để về sớm.”
“Vâng, phu nhân.” Trong ấn tượng của Tần Nguyễn, Tống Tình luôn sống an phận không có tiếng tăm gì, nhất là ở trước mặt Hoắc Dịch Dung, tư thế của cô ta quá hèn mọn.
Nhưng giờ phút này, Tần Nguyễn cảm thấy Tống Tình đầy sức sống, trên người cô ta còn có một loại hơi thở tự do phóng khoáng khó mà diễn tả được. Vu Phạm cũng bị đánh thức, cô ấy ngáp một cái, vung tay duỗi lưng, lầm bầm nói: “Đến nhanh vậy à.”
Tần Nguyễn nhìn hai người đầy ẩn ý, cô khẽ cười và nói: “Hai người sửa soạn đi, tôi đi xuống trước.” Bắt gặp ánh mắt thăm dò của Tần Nguyễn, ánh mắt của Tống Tình không hề lảng tránh, cô ta cười lấy lòng.
Khi Tống Tình mỉm cười, trong mắt dường như có những vì sao, cả người cũng trở nên hoạt bát. Nhìn thấy Tần Nguyễn và Hoắc Chi đi tới, người thanh niên cung kính cúi người mở cửa mời mọi người lên xe.
Sau khi Tần Nguyễn lên xe, Vu Phạm và Nguy Diễm Hiên cũng leo lên chiếc xe sang trọng này. Đêm đó, máy bay nhà họ Hoắc dừng lại ở sân bay nước Xiêm La.
Tần Nguyễn còn chưaa xuống máy bay thì đã nhìn thấy một hàng xe sang chờ dưới đất, những người đứng trước xe đều mặc trang phục của Xiêm La. Tần Nguyễn trêu: “Cô không tin tôi có thể diệt sạch bọn chúng à?”
Vu Phạm bước lên trước, xua tay nói: “Không phải là tôi không tin, nhưng nếu có thể giúp chúng ta đỡ mất sức, thì chẳng có lý do gì để từ chối cả.” Hoắc Chi vội vàng nói: “Là Nhị gia nói cho chủ nhân, chủ nhân sợ cô gặp phải phiền phức khi ra tay ở đây.”
Vì tính mạng của mình, Hoắc Chi bán Nhị gia không chút do dự. Sắc mặt Tần Nguyễn khá hơn rất nhiều, cô chống cằm nhìn nhóm người trên mặt đất rồi oán trách: “Không ngờ anh Dung lại mách lẻo.”
Hoắc Chi không thể tiếp lời, nhưng Tống Tình ở bên cạnh thì khẽ đảo mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng, khí thế quanh người cũng thay đổi. Dưới sự hộ tống của Hoắc Chi, Tống Tình và ám vệ, Tần Nguyễn vững vàng đặt chân lên vùng đất Nam Dương.
Đám người chờ đợi đã lâu ở bên dưới vội vàng tiến lên đón. Tần Nguyễn áp chế sự kinh ngạc trong mắt, cô khẽ gật đầu với Kim Hỏa và những tu sĩ, thuật sĩ đã nhường ra một con đường, sau đó nhấc chân thủng thẳng đi về phía đoàn xe.
Tần Nguyễn có khí chất thanh tao trang nhã, cử chỉ khoan thai, kiêu ngạo, vẻ mặt lạnh nhạt và bình tĩnh như đặt mình vượt ra khỏi mọi thứ. Tuy nhiên, ma khí dày đặc cùng mùi máu tanh lan tỏa trong núi khiến Tần Nguyễn phải cau mày khi bước xuống xe.
Nhìn thấy Tần Nguyễn và Hoắc Chi đi tới, người thanh niên cung kính cúi người mở cửa mời mọi người lên xe. Ánh mắt của những người này đều nhìn chằm chằm vào máy bay riêng của nhà họ Hoắc.
Tần Nguyễn hỏi Hoắc Chi: “Những người này đang làm gì thế?” Kim Hỏa cũng là một thuật sĩ, mặc dù chưa giao đấu với Tần Nguyễn, nhưng cô ta có thể cảm nhận được hơi thở đáng sợ mà Tần Nguyễn tỏa ra, khí thế trên người đối phương giống như thiên địch của Kim Hỏa vậy.
Hoắc Chi đi trước dẫn đường, đi về phía một thanh niên có khuôn mặt phương Đông, sau đó dừng lại trước chiếc Rolls-Royce phiên bản dài. Hai tiếng sau, đoàn xe dừng ở sườn núi Bakarin, bọn họ đã tiến vào căn cứ địa của môn phái Âm Dương.
Môn phái Âm Dương chiếm một góc núi Bakarin, dưới ánh đèn của đoàn xe và đèn đường, môn phái đập vào mắt nhìn cũng không lớn. “Những người phía sau đều là thuật sư giới Huyền học à?”
Nghe được câu hỏi của Tần Nguyễn, Hoắc Chi hỏi Kim Hỏa những người phía sau là ai. Hoắc Chi khom người chín mươi độ, đưa tay về phía Tần Nguyễn, cung kính nói: “Phu nhân, mời lên xe.”
Những ám vệ khác cũng khom người ngay ngắn và trật tự, với nghi thức trang nghiêm, như thể đang trong một trường hợp quan trọng nào đó. Nghe thấy Hoắc Chi và Kim Hỏa vẫn đang nói chuyện, Tống Tình tiếp tục nói với Tần Nguyễn: “Những người tu hành và thuật sĩ này rất lợi hại, nhưng so với môn phái Âm Dương thì chẳng là gì cả. Kim Hỏa nói rằng bọn họ đã muốn tiêu diệt môn phái Âm Dương từ lâu, lần này họ sẽ toàn lực hợp tác với hành động của chúng ta.”
Vu Phạm và sư đệ Nguy Diễm Hiên bước xuống máy bay, nhìn thấy đám người Nam Dương, họ cau mày nói: “Ơ! Sao nhiều người thế, bọn họ muốn làm gì?” Hoắc Chi nói với Kim Hỏa về kế hoạch của bọn họ, Kim Hỏa lập tức chắp tay với Tần Nguyễn, sau đó quỳ rạp xuống đất, giơ tay làm động tác mời.
Những tu sĩ và thuật sư Huyền học phía sau cô ta cũng thi nhau quỳ xuống, sử dụng lễ nghi cao nhất đối với Tần Nguyễn. Sau khi Tần Nguyễn lên xe, Vu Phạm và Nguy Diễm Hiên cũng leo lên chiếc xe sang trọng này.
Đám người nước Xiêm La nhìn thấy Tần Nguyễn lên xe xong, mới thi nhau đứng dậy rồi ngồi lên những chiếc xe mà họ đã dùng để đến đây.