Hoắc Chi cúi đầu xác nhận, xoay người đi về phía chiếc xe phía sau.
A Dung toàn thân đầy máu bị ném ra kh2ỏi xe, ngay sau đó con Tam Vĩ Hồ xinh đẹp quyến rũ cũng lo lắng bước xuống. Nữ quỷ vừa rồi đã bay đến trước mặt, lúc này Tần Nguyễn mới phát hiện ra đối phương đâu phải mặc váy đỏ, rõ ràng đó là vết máu, toàn thân đối phương từ trên xuống dưới giống như bị ngâm trong bể máu vậy.
Mùi máu nồng đậm và ghê tởm xộc thẳng vào mũi cô, suýt nữa khiến cô nôn mửa.
Đầu ngón tay của Tần Nguyễn bắn một sợi lực Minh Thần vào hồn thể của nữ quỷ, khuôn mặt dữ tợn của đối phương trong nháy mắt khôi phục lại dáng vẻ thanh tú như khi còn sống, bộ quần áo dính đầy máu trên người cũng biến thành váy lụa mỏng. “Binh!
Tam Vĩ Hồ quỳ rạp xuống đất, chắp tay cầu xin Tần Ngu2yễn tha thứ: “Xin cô hãy tha cho tôi, tôi không muốn bị người khác luyện hóa thành con rối, lại còn trở thành vũ khí giết người của bọn họ! Bao nă0m qua, tôi giết người cũng là do Từ Ân ra lệnh, tôi không còn cách nào khác, cô là cao nhân, xin cô hãy tha cho tôi đi.”
Tần Nguyễn cụp mắt xuống nhìn dáng vẻ chật vật của cô ta, cô bình tĩnh hỏi: “Trong những năm qua, cô đã giết bao nhiêu người vì Từ Ân rồi?” Đi rất lâu, cuối cùng đoàn người mới đi ra phía sau núi.
Tam Vĩ Hồ đứng sau một cái cây cao lớn, chỉ tay vào khoảng đất trống được lát bằng những tảng đá lớn ở phía trước, trên đó có rất nhiều đệ tử mặc áo đạo sĩ màu xanh lam của môn phái Âm Dương đang ngồi.
“Bọn họ ở ngay đó, những con ma ở bên cạnh đám đệ tử đều rất hung tàn, trong đó có hai tinh ma là của trưởng lão môn phái Âm Dương, ngay cả tôi cũng đánh không lại.” Nói đám người của môn phái Âm Dương là súc sinh đã là cất nhắc bọn chúng rồi đấy.
Trong núi có vô số oan hồn lang thang, mùi máu tanh lan tràn cùng ma khí nồng đậm, có thể thấy được sát nghiệp của môn phái Âm Dương nặng đến mức nào, bọn chúng còn tàn ác hơn cả lũ ác quỷ dưới Địa Ngục.
Tần Nguyễn dẫn đầu, từng bước một đi đến môn phái Âm Dương. “Được được được! Tôi có thể chuộc tội, chỉ cầu xin cô đừng giết tôi!”
Tam Vĩ Hồ nghe vậy thì kích động, khiến cho khuôn mặt mê người kia càng thêm quyến rũ.
“Đứng lên đi.” Tần Nguyễn dùng chân đá A Dũng nằm trên đất: “Vác hắn đi cùng, chúng ta tới môn phái Âm Dương để chăm sóc cho đám súc sinh khốn kiếp không bằng cầm thú kia!” Tần Nguyễn nhìn theo hướng cô ta chỉ, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà dường như cô ngửi thấy mùi hoa đỗ quyên thoang thoảng.
“Trưởng lão Bayu! Cứu tôi với!”
Đột nhiên, A Dũng, người giả chết cả quãng đường đi lại đột nhiên hét lớn với đám người đang quỳ trên tảng đá. Tần Nguyễn không nói gì, cô nhấc chân đi về phía môn phái Âm Dương.
Theo sau là Vu Phạm, Nguy Diễm Hiên, Kim Hỏa và một nhóm người tu hành Huyền thuật.
Vừa bước vào cửa chính của môn phái Âm Dương, khí âm sát cùng hơi thở chết chóc đã đập vào mặt khiến người ta không thể thở nổi, xung quanh có những thân cây cao lớn cùng những bức tượng đá hình quái thú kỳ dị, bầu không khí u ám đến kỳ lạ. Hoắc Chi một tay xách A Dũng, một tay đẩy Tam Vĩ Hồ đến trước 7mặt Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn cúi đầu nhìn A Dũng đang nằm liệt trên mặt đất, sau đó lại nhìn Tam Vĩ Hồ.
Khóe môi cô hơi cong lên, gi7ọng nói dễ nghe lạnh như băng: “Trở về hang ổ của mình có vui không?” Giọng Tam Vĩ Hồ run rẩy, những ngón tay đang chống lên thân cây co lại, có thể thấy được cô ta sợ hai tinh ma đó đến mức nào.
Ánh mắt thâm trầm lạnh lùng của Tần Nguyễn nhìn hơn ba mươi tên đệ tử của môn phái Âm Dương cách đó không xa, cô lạnh giọng hỏi: “Những người khác đâu?”
“Bọn họ hoặc có nhiệm vụ đi ra ngoài, hoặc là lười biếng.” Tam Vĩ Hồ chỉ tay về phía sơn động ở đối diện: “Cũng có khả năng là ở trong đó làm chuyện cẩu thả.” Đôi mắt quyến rũ của Tam Vĩ Hồ chứa đầy nước mắt, gương mặt cô ta lộ vẻ tuyệt vọng, đôi mắt xinh đẹp xám ngắt như tro tàn.
Nhưng cô ta vẫn không cam lòng, tiếp tục tỏ ra đáng thương mà cầu xin: “Sau này tôi cũng không dám nữa, tôi có thể trở thành con rối khế ước của cô, chỉ cầu xin cô tha mạng cho tôi.”
Tần Nguyễn lạnh nhạt lắc đầu: “Tôi không thể tha cho cô, nhưng cô cũng không cần phải chết mà có thể chuộc tội.” Nữ quỷ dường như rất ngạc nhiên khi thấy toàn bộ oán khí trên người mình bị hấp thu sạch sẽ, mình được khôi phục dáng vẻ chỉnh tề như khi còn sống, khuôn mặt thanh tú của cô ta lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tần Nguyễn không hề chớp mắt, cô đi sượt qua người nữ quỷ, theo Tam Vĩ Hồ dẫn đường đi về phía sau núi của môn phái Âm Dương.
Trên đường đi cô nhìn thấy nhiều loại oan hồn, chỉ cần thấy được con quỷ nào trên người có oán khí nồng đậm là cô đều sẽ hút sạch. Tần Nguyễn nhíu chặt mày, hỏi con Tam Vĩ Hồ đang đi phía trước: “Tại sao không có ai đi ra?”
Bọn họ cũng không cố ý che giấu động tĩnh, theo lý mà nói người của môn phái Âm Dương không thể không biết có người đến thăm được.
Tam Vĩ Hồ hỏi gì đáp nấy: “Đêm nào người của môn phái Âm Dương cũng phải ra phía sau núi hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, đồng thời thả tinh ma đã luyện hóa trong cơ thể họ ra để đề cao tu vi của bản thân.” Mặt Tam Vĩ Hồ biến sắc, dưới ánh trăng cùng ánh đèn ảm đạm trong môn phái Âm Dương chiếu xuống, trông cô ta có vẻ hơi lo lắng.
Giọng cô ta nặng nề, nói: “Không có, phụ nữ ở đây chỉ có một tác dụng là giúp các đệ tử tăng tu vi, không có một cô gái nào có thể còn sống mà đi ra khỏi nơi này.”
Ánh mắt ôn hòa của Tần Nguyễn hóa thành băng giá, trên người cô tản ra hơi thở nặng nề. Tống Tình đứng ở bên người Tần Nguyễn, nhưng không có hành động gì cả.
Ánh mắt Tần Nguyễn lướt qua cô ta, chiếc mũi thanh tú khẽ động đậy, cô ngửi được trong không khí có mùi hương hoa thoang thoảng, rất dễ chịu, xua tan đi mùi máu tươi trong không khí ở xung quanh.
Mùi hương hoa kia là tỏa ra từ cơ thể của Tống Tình. Thấy bọn Hoắc Chi và Tống Tình đi theo sau, cô quay đầu lại ra lệnh: “Các người chờ ở bên ngoài, nếu gặp phải nguy hiểm thì trước hết tự bảo vệ mình, đừng làm loạn.”
“Vâng, phu nhân!”
Hoắc Chi cúi đầu nhận lệnh, các ám vệ khác ở sau lưng cô ta cũng nhanh chóng cúi đầu. Ánh sáng đỏ lóe lên trong mắt Tam Vĩ Hồ, cô ta giơ tay lên gọn gàng chém vào gáy gã.
A Dũng cố gắng nghỉ ngơi dưỡng sức cả quãng đường, cứ như vậy bị gõ ngất đi.
Nhưng cho dù động tác của Tam Vĩ Hồ có nhanh đến đâu thì cũng đã chậm.
Những đệ tử của môn phái Âm Dương ở phía trước lia ánh mắt âm u nhìn về phía vị trí của đám người Tần Nguyễn.
Chuyện đã đến nước này, Tần Nguyễn bèn thoải mái bước ra ngoài, xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người.