Anh hỏi bằng giọng điệu tùky ý: “Anh hai gọi điện cho em không chỉ vì việc này chứ?” Giọng nói của Hoắc Vân Tiêu chậm rãi và trầm thấp, xen lẫn một chút ý cười, phảng phất người sắp chết không phải là mình.
Hoắc Dịch Dung trầm mặc một lúc lâu không nói, cứ như thể đang điều chỉnh cảm xúc. Nghe thấy giọng điệu kỳ lạ của em ba, Hoắc Dịch Dung thu lại nụ cười: “Vẫn chưa kịp thì đã bị em dâu đưa đi rồi.”
Hoắc Vân Tiêu trầm giọng nói: “Anh hai, anh đừng động vào Tống Tình, nếu không thích thì có thể đưa về nhà họ Tống.” Hoắc Vân Tiêu cau mày, giọng điệu nghiêm túc: “Anh động đến Tống Tình rồi à?”
Thân phận của Tống Tình không chỉ là ám vệ của nhà họ Hoắc, cô ta còn là thị nữ đắc lực nhất bên cạnh A Nguyễn, do anh trai A Nguyễn sắp xếp đến bên cạnh cô. Cảm xúc của Hoắc Dịch Dung hơi kích động, lời nói cũng hơi run run.
Nghĩ đến sự quan tâm của em ba với Tần Nguyễn, anh ta như nắm được cọng cỏ cứu mạng: “Thế còn em dâu thì sao? Em ấy có biết không? Em ấy có cách nào cứu em không?” Hoắc Vân Tiêu nhướng mày, hai tay chống đầu, tự hỏi có nên nói ra thân phận của Tống Tình hay không.
Trong hai năm tới, chắc chắn thân phận của Tống Tình sẽ bại lộ, mà anh cũng sẽ sớm rời khỏi Nhân giới. “Hừ!” Hoắc Dịch Dung tức giận cười, anh ta khẽ xì một tiếng và nói: “Có gì mà không thể động, nếu không phải nể mặt em dâu, hôm nay anh đã cho cô ta mất nửa mạng rồi!”
Hoắc Vân Tiêu dùng một tay xoa mi tâm, nếu sớm biết thân phận của Tống Tình, Hoắc Vân Tiêu tuyệt đối không dùng đối phương làm mồi nhử, dẫn đến việc bây giờ cô ta và anh hai dây dưa với nhau. Hoắc Dịch Dung ngửa đầu nhìn ánh đèn hành lang, thở dài nói: “Thảo nào em dâu bảo vệ cô ta như vậy.”
Mặc dù anh ta không biết mối quan hệ giữa Tần Nguyễn và Tống Tình. Hoắc Dịch Dung cầm chiếc bút trên bàn, gõ gõ lên mặt bàn, âm thanh rõ ràng và có nhịp điệu.
“Anh hai, em không nói đùa, hai năm tới em còn rất nhiều việc phải làm, A Diêu và An Kỳ còn nhỏ nên không thể gánh vác nhà họ Hoắc, anh cũng nên đứng ra vì hai đứa cháu chứ, đợi đến ngày bọn nó có thể chủ động gánh vác.” Giọng của anh trở nên rất nghiêm túc.
Sắc mặt Hoắc Dịch Dung đầy lạnh lùng, giọng điệu của anh ta cũng không vui lắm: “Tại sao?” Hoắc Vân Tiêu nhẹ giọng khuyên nhủ: “Anh hai, anh hãy nghe em, đừng động đến Tống Tình, anh có thể đưa cô ta về nhà họ Tống.”
Hiếm khi thấy em ba có thái độ cố chấp nhúng tay vào chuyện của mình, trên mặt Hoắc Dịch Dung hiện lên vẻ kinh ngạc, anh ta hỏi ngay: “Em ba, em có chuyện gì giấu anh phải không?” Hoắc Vân Tiêu cho anh ta thời gian để thả lỏng, sau đó thuận miệng hỏi: “Anh hai cũng biết đấy, em không thể vào mộ tổ của nhà họ Hoắc, ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, chẳng qua trước thời hạn thôi, em không thuộc về nhà họ Hoắc, bao nhiêu năm qua em đã được mọi người chăm sóc rồi.”
Mắt của Hoắc Dịch Dung nhất thời đỏ lên, anh ta dùng mu bàn tay ra sức dụi mắt, nghẹn ngào nói: “Em xác định sao? Có nhầm không?” Nghĩ đến sau này anh hai sẽ gánh vác trách nhiệm nặng nề của nhà họ Hoắc, Hoắc Vân Tiêu trầm giọng nói: “Anh hai, Tống Tình không chỉ là con gái nhà họ Tống, cô ta còn có quan hệ sâu sắc với A Nguyễn, anh không cần lãng phí thời gian trên người cô ta.”
A Nguyễn sớm muộn cũng rời đi, đến lúc đó tất cả những người cũ trong quá khứ đều sẽ biến mất, cho dù có dây dưa cũng chẳng ích gì. Hoắc Dịch Dung đang tùy ý dựa vào tường, nghe thấy những lời này lập tức đứng thẳng dậy theo phản xạ, lưng áp chặt vào tường.
Bàn tay đang cầm điện thoại của anh ta không tự chủ được run lên, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước: “Em ba, trò đùa này không buồn cười đâu, vì một Tống Tình thôi, sao lại dùng chuyện như vậy để dọa anh!” Hoắc Vân Tiêu có trực giác rằng, để tránh sau này anh hai bị thiệt thòi thì phải kịp thời tách hai người ra.
Năm xưa, Tống Tình rất trung thành bảo vệ A Nguyễn, tính tình của cô ta cũng kiêu ngạo và ngang ngược giống chủ nhân cũ của cô ta là Thần Quân tộc Cửu Vĩ Hồ. Lúc trước Tần Nguyễn đã từng chạy ra ngoài, anh hai cũng khôcng cố tình gọi điện thoại thông báo như thế này.
Tam gia tự hỏi liệu có việc gì khác đằng sau việc này hay không.
a
Hoắc Dịch Dung mỉm cười, đi thẳng vào vấn đề: “Đúng là có việc đấy, em thấy có phải em dâu đang bảo vệ Tống Tình một cách thái quá không?” Hoắc Dịch Dung không để bụng chuyện này, kéo chủ đề đi xa như vậy, anh ta cho rằng em ba chỉ là muốn giải vây cho Tống Tình.
Hoắc Dịch Dung cười nói: “Em cũng đã có lời rồi, anh sẽ không động vào Tống Tình nữa, nhưng nếu sau này cô ta rơi vào tay anh, vậy đừng trách anh không mềm lòng.” Nếu có chuyện khác chia sẻ sự chú ý, Hoắc Dịch Dung sẽ không chấp nhất đối với chuyện của Tống Tình nữa.
Nghĩ tới đây, Hoắc Tam gia cụp mắt xuống, bình thản nói: “Anh hai, ngày kia em sẽ về, sau này sẽ không ra ngoài nữa, toàn bộ công việc của nhà họ Hoắc sẽ giao lại cho anh.” Hoắc Vân Tiêu bất đắc dĩ nói: “Hiện giờ cô ta là một ám vệ, anh tức giận với cô ta làm gì.”
Hoắc Dịch Dung chua xót kể lể: “Em ba không hiểu đâu, đây là lần đầu tiên anh rơi vào bẫy người khác, lại còn sau này mới nhận ra, chuyện đó liên quan đến tôn nghiêm của một người đàn ông.” Hoắc Dịch Dung là một người có tính cách độc đoán, anh ta có thể tìm mọi cách để đấu tranh cho những gì mình muốn, nhưng không thể mơ mơ màng màng rơi vào bẫy của người khác mà không biết được.
Hoắc Vân Tiêu nghĩ thầm, rõ ràng là anh ta đang rảnh quá mà. Hoắc Dịch Dung không đợi được một câu an ủi mà còn bị đặt gánh nặng lên vai, anh ta lập tức kêu ca: “Em ba, em không thể làm như vậy, anh quản lý Tập đoàn HEA, lại còn phải xử lý những việc khác nữa, ngày nào cũng bận đến choáng cả đầu, đấy là còn chưa tính đến việc hàng năm phải giải quyết công việc thay mặt người thừa kế là em nữa.”
Có tiếng ho khẽ của Hoắc Vân Tiêu truyền đến từ đầu bên kia. Nhưng chỉ với câu nói này của em ba, Hoắc Dịch Dung không thể động vào Tống Tình.
Nghe thấy anh hai đã thỏa hiệp, Hoắc Vân Tiêu nói sang chuyện khác: “Anh hai đừng lãng phí thời gian với cô ta nữa, nếu có thời gian thì hãy nâng đỡ Hoắc Kỳ, sau này cậu ấy sẽ là trợ thủ đắc lực nhất của anh, mấy năm nữa anh cũng có thể thoải mái hơn.” Giọng điệu của anh ta trầm xuống, khó tránh khỏi việc bộc lộ cảm xúc thật trước mặt Hoắc Vân Tiêu.
Suy cho cùng, Hoắc Dịch Dung vẫn để ý đến việc lần đầu tiên trong đời của mình bị người lừa mất mà không biết. “Anh không thể động vào cô ta.”
Giọng nói của Hoắc Vân Tiêu trầm thấp và từ tính. Bảo anh ta thả Tống Tình? Đùa gì thế!
Hoắc Dịch Dung phải lột một lớp da trên người đối phương thì mới giải được mối hận khó hiểu này. Hoắc Vân Tiêu thản nhiên nói: “Nguyễn Nguyễn cũng không có cách nào, cô ấy vẫn chưa biết, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi, nhưng không phải bây giờ.”
Hoắc Dịch Dung lại hỏi: “Bên chỗ ông nội thì sao?”