Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1032: Hoắc dịch dung tìm tam gia để cáo trạng, cuối cùng lại bị ăn cơm chó ngập mồm



Ám vệ buông cổ áo của Tống Tình ra, hắn nói bằng giọng điệu tôn kính: “Chị Tình, để tôi đỡ chị.”

Trước thực lực tuyệt đốik, các thành viên của đội ám vệ cũng phân chia đẳng cấp, thực lực của Tống Tình là không thể phủ nhận, ngoài thủ lĩnh ám vệ, thì ccô ta là người nổi bật nhất.

Tống Tình tránh đi động tác đỡ của đối phương, lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi đi cùng cậua.” Bên Nam Dương cũng không quá yên bình, nơi đó hỗn loạn từ trong ra ngoài, và hoàng thất nước Xiêm La vẫn phải nhờ tới sự nâng đỡ của nhà họ Hoắc mới có thể yên ổn.

Tần Nguyễn nhìn trên màn hình điện thoại di động thể hiện là tin nhắn video do anh hai cô gửi đến, cô không bấm vào mà ngẩng đầu cười với Hoắc Dịch Dung: “Em đi tới hang ổ của môn phái Âm Dương!”

Môn phái Âm Dương?
Hai người nhanh chóng đứng thẳng người, cung kính cúi đầu: “Thiếu phu nhân.”

Đúng lúc Hoắc Dịch Dung cũng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Tần Nguyễn xuất hiện, nhất thời anh ta cảm thấy hơi nhức đầu.

“Em dâu trở về rồi à, mọi chuyện giải quyết xong rồi?”
Chân trước Tần Nguyễn vừa rời đi là chân sau anh ta đã nhận được tin tức rồi.

Mấy người bạn của Tần Nguyễn ở bên khu tây gặp phải phiền toái, nên cô dẫn người đi hỗ trợ.

Trước đây mỗi lần Tần Nguyễn ra ngoài, một ngày không về là chuyện bình thường, nhưng hôm nay cô đi ra ngoài lại trở về sớm như vậy đúng là nằm ngoài dự liệu của anh ta.
Tần Nguyễn chớp chớp mắt, không hiểu tại sao lúc này anh ta lại tuyên bố chủ quyền.

Chẳng phải là anh ta không thích Tống Tình, chỉ muốn đưa cô ta vào chỗ chết sao?

Hoắc Dịch Dung cũng biết phân biệt rõ nặng nhẹ, anh ta thở dài nói: “Đừng nghĩ linh tinh, em đưa cô ta đi trước đi, lúc trở về chỉ cần còn thở là được rồi.”
Nhưng, chân trước cô vừa đi, chân sau Hoắc Dịch Dung đã lấy điện thoại di động ra, gọi cho Hoắc Vân Tiêu đang ở nước Bắc Anh xa xôi.

Trong lúc chờ cuộc gọi được kết nối, anh ra thả lỏng người dựa vào tường, vẫy tay với ám vệ bên cạnh.

Ám vệ cung kính cúi người, sau đó quay người rời đi.
Hoắc Dịch Dung: “Người một nhà không cần khách sáo.”

Tần Nguyễn nghe anh ta nói thế thì bảo: “Vậy em không khách sáo nhé, anh Dung, không bằng anh đưa Tống Tình cho em?”

Nụ cười trên mặt Hoắc Dịch Dung biến mất, đôi mắt âm u nhìn chăm chú vào Tống Tình sau lưng Tần Nguyễn, khóe môi anh ta nhếch lên thành một nụ cười xấu xa: “Em dâu, hiện tại cô ta là người phụ nữ của anh, em nhất định phải muốn cô ta à?”
Tần Nguyễn vô thức nhíu mày, dở khóc dở cười nói: “Nghe anh Dung nói kìa, đâu phải em dẫn các cô ấy đi chịu chết.”

Hoắc Dịch Dung nghiền ngẫm nhìn Tần Nguyễn: “Em suốt ngày liên hệ với những môn phái Huyền học, ai biết có loại bàng môn tà đạo nào đang có âm mưu ở sau lưng em không. Ám vệ của nhà họ Hoắc dù có giỏi đến đâu cũng chỉ là người bình thường, khi đối mặt với những người kia, bọn họ không có cách nào tự bảo vệ mình được.”

Nói gần nói xa vẫn là lo lắng cho sự an toàn của ám vệ.
Hoắc Dịch Dung cau mày, trên mặt lộ ra vẻ không tán đồng: “Xa như vậy à?”

Điện thoại di động trong túi Tần Nguyễn rung lên hai lần, cô lấy điện thoại ra kiểm tra tin nhắn, và thản nhiên nói với Hoắc Dịch Dung: “Hôm nay qua đó mà mọi việc suôn sẻ, thì ngày mai em sẽ trở lại.”

Hoắc Dịch Dung đứng thẳng người đi về phía cô, anh ta tiếp tục hỏi: “Em tới đó làm gì?”
Hoắc Dịch Dung phất tay: “Em đi đi, lát nữa anh sẽ đưa em ra sân bay.”

Được ạ.”

Tần Nguyễn xoay người nhanh chóng rời đi, trước khi đi cô vẫn không quên dẫn cả Hoắc Chi lẫn Tống Tình đi cùng, như thể sợ hai cô gái xinh đẹp, thân thủ lại cao này sẽ bị Hoắc Dịch Dung hủy hoại vậy.
Cô bình tĩnh gật đầu, bước lên phía trước giúp Tống Tình chỉnh lại đầu tóc rối bời, nhẹ giọng nói: “Đã như vậy, thì vừa hay Tống Tình đi cùng em ra ngoài một chuyến luôn.”

Hoắc Dịch Dung lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, anh ta cười trêu cô: “Lại nữa hả?”

Mỗi lần anh ta muốn làm gì Tống Tình là Tần Nguyễn sẽ luôn xuất hiện trước tiên và ngăn lại.
Tần Nguyễn nghe hiểu, cũng biết Hoắc Dịch Dung có đôi khi độc mồm độc miệng, nhưng khi xảy ra chuyện, anh ta vẫn bảo vệ người nhà họ Hoắc, bao gồm cả ám vệ.

Cô khẽ cười và nói: “Anh Dung, anh đừng lo cho bọn họ, nếu hai bên thật sự đánh nhau, em cũng chưa từng để bọn họ làm tiên phong, toàn đuổi bọn họ ra xa đấy. Mặc kệ lần này mang theo bao nhiêu người, em đều sẽ đưa họ trở về nguyên vẹn.”

Tần Nguyễn cúi đầu nhìn thời gian, cô nói với Hoắc Dịch Dung: “Thời gian không còn kịp nữa rồi, em phải lên lầu thay quần áo.”
Hôm nay cũng không biết là trùng hợp, hay là Tần Nguyễn chuyên môn trở về gấp vì Tống Tình nữa.

Tần Nguyễn đẩy Tống Tình đến bên người Hoắc Chi, đón ánh mắt thăm dò của Hoắc Dịch Dung, cô cười tủm tỉm và nói: “Chịu thôi, lần này Tam gia đi mang theo không ít người, mà em lại quen có Hoắc Chi và Tống Tình giúp đỡ rồi, có hai cô ấy ở bên cạnh em cũng có cảm giác an toàn hơn.”

Hoắc Dịch Dung nhìn về phía Tống Tình đang được Hoắc Chi ôm vai.
Người phụ nữ này thậm chí chẳng thèm nhìn qua, còn cúi đầu để tránh né ánh mắt dò xét của anh ta.

Trong mắt của Hoắc Dịch Dung hiện lên ánh nhìn hung ác, nụ cười trên khóe môi chậm rãi đông lại, anh ta cau mày hỏi Tần Nguyễn: “Em muốn đi ra ngoài? Đi đâu?”

Anh ta không thể trêu vào cô vợ này của em ba, nên chỉ có thể thay bằng những biện pháp khác.
Hoắc Dịch Dung cười khẽ: “Anh nhớ hết tất cả những chuyện có liên quan đến em ba đấy.”

Nhưng nụ cười trên mặt anh ta nhanh chóng thu lại, anh ta nghiêm túc nói với Tần Nguyễn: “Bên Nam Dương rất hỗn loạn, Quốc vương của Xiêm La đang nhờ tới sự giúp đỡ của nhà họ Hoắc, lần này em đi mà gặp phải vấn đề gì thì có thể bảo Hoắc Chi tìm bọn họ hỗ trợ.”

Tần Nguyễn mỉm cười: “Chắc em không cần đến họ đâu, nhưng em vẫn cảm ơn anh Dung nhé.”
Hoắc Dịch Dung cũng có một chút ấn tượng đối với môn phái này.

Anh ta cau mày, hỏi: “Có phải là môn phái Âm Dương năm ngoái đã tính kế em ba ở nhà Nam Cung không?”

Tần Nguyễn hơi nhướng mày, khích lệ nói: “Trí nhớ của anh Dung tốt thật đấy.”
“Hai người đang làm cái gì vậy?”

Một giọng nói nghi hoặc đột nhiên vang lên, cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người.

Tống Tình và ám vệ ngước mắt lên, nhìn thấy Tần Nguyễn cùng Hoắc Chi đi tới.
“Anh hai?”

Giọng nói êm tai của Hoắc Vân Tiêu vang lên từ ống nghe của điện thoại.

Khóe môi Hoắc Dịch Dung cong lên, anh ta nói rất nhanh: “Em ba, em dâu lại muốn chạy ra ngoài đấy, lần này em ấy đi tận Nam Dương, sao em không biết quản lý em ấy hả.”
Hoắc Vân Tiêu bình tĩnh hỏi: “Cô ấy đi làm gì?”

“Đi đập hang ổ của môn phái Âm Dương, chính là môn phái tà đạo mà lần trước đã tính kế em đấy.”

Hoắc Dịch Dung cất tiếng cười vui vẻ, nghe không giống như đang cáo trạng.

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng.

Một lúc lâu sau, Hoắc Vân Tiêu nói: “Em biết rồi, em sẽ sắp xếp người ở bên kia tiếp ứng cô ấy.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.