Những đệ ktử môn phái Âm Dương ở xung quanh nhìn thấy người nằm trên mặt đất chính là chưởng môn của bọn chúng, thì tất cả đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi.
c
“Chưởng môn!” Ma khí âm sát trên người bọn chúng bị lực Minh Thần thanh lý sạch sẽ, và đau đớn sinh ra trong quá trình này khiến chúng sống không bằng chết.
Khuôn mặt dữ tợn của đại sư Từ Ân tái xanh, hai mắt lão lạnh lùng nhìn những đệ tử đi ra lần này. Vu Phạm dùng tay che ngực, nhìn thấy Tần Nguyễn xuất hiện, trên mặt cô ấy cũng không hề kinh ngạc, giống như biết cô sẽ tới từ trước vậy.
Cô ấy gật đầu với Tần Nguyễn, và nói với giọng yếu ớt: “Sư huynh của tôi chết dưới tay đệ tử môn phái Âm Dương, bọn chúng là một đám hèn hạ vô sỉ, đánh lén từ phía sau tàn nhẫn sát hại sư huynh của tôi, môn phái Trường Sinh và môn phái Âm Dương sẽ không đội trời chung!” Vu Phạm nghiến răng, lạnh lùng nói: “Đệ tử chính thức của môn phái Âm Dương không đến 100 người, nhưng bên trong giam cầm rất nhiều người vô tội, bọn họ đều là con rối để đám đệ tử chính thức thí luyện. Hàng năm, một gã đệ tử chính thức của môn phái Âm Dương phải giết hại trên một trăm nhân mạng.”
Nguy Diễm Hiên bổ sung: “Đây là chưa tính đến các mối làm ăn mà bọn chúng tiếp nhận hàng năm, chuyên đi hại tính mạng của những người vô tội.” Đại sư Từ Ân đã được đỡ dậy, đôi mắt hung ác nham hiểm của lão nhìn chằm chặp Tần Nguyễn, như muốn xé nát cô.
Tần Nguyễn tỏ ra khinh miệt quét mắt về phía đám người, ánh mắt như dao đảo qua trên người bọn họ, cô khinh thường, nói: “Đại sư Từ Ân? Chẳng qua cũng chỉ như vậy, có tí bản lĩnh như thế này mà dám muốn giết tất cả mọi người trong khu tây, ông không sợ chém bão bị đau lưỡi à!” “Vút!”
Trong không khí vang lên tiếng roi đanh thép, tràn đầy sát khí và lực uy hiếp. Thấy ma khí trên người bọn chúng bị cây roi vàng - một pháp khí cao cấp không xác định - hấp thu, trên mặt lão lộ ra biểu cảm đau lòng.
Dưới ánh mắt khẩn cầu của đám đệ tử, đại sư Từ Ân ra tay. Chỉ có đại sư Từ Ân, cho dù đang bị thương nặng nhưng vẫn nhanh nhẹn tránh được roi vàng.
Tần Nguyễn cũng không nóng nảy, vừa rồi ở trong phòng cô đã thăm dò được thực lực của lão già này, cô sẽ từ từ chơi chết đối phương. Tần Nguyễn nhấc chân đi về phía đại sư Từ Ân, miệng lại nói với Vu Phạm và Nguy Diễm Hiên: “Nếu mấy người đã là kẻ thù không đội trời chung với môn phái Âm Dương thì chắc phải biết trụ sở của chúng ở đâu, và trong môn phái có bao nhiêu đệ tử phải không?”
Nguy Diễm Hiên: “Biết!” Cho dù ở khoảng cách gần, cũng rất khó nhìn rõ khuôn mặt bị màn sương đen dày đặc bao phủ của lão.
Trong mắt Tần Nguyễn xẹt qua một tia lạnh lùng, cô thản nhiên đứng tại chỗ. Tần Nguyễn đứng ở cửa vào của quán bi-a, khuôn mặt xinh đẹp mang theo thần sắc ngạo nghễ, đôi môi đỏ cười khẩy, tư thế vô cùng kiêu ngạo bá đạo.
Cô từ trên cao nhìn xuống đám đệ tử của môn phái Âm Dương, trong mắt lộ ra sát ý. Cô nên nói quả nhiên không hổ danh là bàng môn tà đạo à.
Ra tay độc ác, ngay cả đệ tử trong môn phái của mình cũng không buông tha. Cô đã thăm dò được thực lực của Từ Ân rồi, giờ không cần thiết phải dây dưa với đối phương nữa.
Khi đại sư Từ Ân tới gần, trên người Tần Nguyễn bộc phát ra ánh sáng vàng chói mắt, và một cảm giác áp bách thần thánh từ trong ra ngoài khiến hai chân của những người xung quanh như nhũn ra. Sau khi hấp thụ và chuyển hóa tu vi, thực lực của đại sư Từ Ân tăng lên gấp đôi.
Nghe thấy cuộc đối thoại giữa Tần Nguyễn và hai người Vu Phạm, Nguy Diễm Hiên, lão điên cuồng cười to: “Ha ha ha ha... Chỉ bằng chúng mày mà muốn tiêu diệt môn phái Âm Dương bọn tao à, đúng là nằm mơ giữa ban ngày!” Nhìn thấy hai người Vu Phạm và Nguy Diễm Hiên, cô hơi nhướng mày.
Tần Nguyễn lên tiếng hỏi: “Nhiệm vụ đột xuất mà sư môn giao cho hai người chính là môn phái Âm Dương à?” “Chưởng môn sư huynh đừng giết đệ! Không được!”
“Ahhhhh...” Vu Phạm nghe vậy thì hai mắt hơi sáng lên, cô ấy nói rất nhanh: “Môn phái Âm Dương tọa lạc trên ngọn núi tên là Bakarin ở Nam Dương, trong môn phái đó có chưa đầy trăm tên đệ tử. Lần này Từ Ân đến thủ đô mang theo 20 đệ tử, để lại ở môn phái chưa đến 50 người.”
Tần Nguyễn nhíu mày, vẻ mặt không thể tin nổi: “Ít như vậy thôi à?” Vu Phạm: “Biết rất rõ luôn!”
Khóe môi bên trái của Tần Nguyễn hơi giật một cái, cô lạnh lùng vô tình nói: “Vậy thì nói cho tôi biết, tôi cần phải mất thời gian bao lâu để xử lý sạch bọn chúng, có làm ảnh hưởng đến thời gian đi học lại của tôi không.” Đại sư Từ Ân tiến lên một bước, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Tần Nguyễn: “Cô có dám nói ra tên của mình không? Tất cả các đệ tử của môn phái Âm Dương bọn ta sẽ giết chết cô cho hả giận!”
Tần Nguyễn nở nụ cười lưu manh vô lại, trên người cô toát ra thứ khí chất phóng khoáng không bị trói buộc: “Vậy ông nhất định phải nghe cho kỹ nhé, nếu không tôi sợ lúc ông đến trước mặt Minh Vương lại không biết nói ra là ai đã giết ông đâu. Khu tây là địa bàn của tôi, tôi tên Tần Tiểu Ngũ, ông muốn làm hại bất kỳ người nào ở nơi này cũng phải nhìn xem tôi có đồng ý hay không. Còn môn phái Âm Dương? Hừ! Nếu không diệt thì khó tiêu tan mối hận trong lòng tôi!” “Con oắt miệng còn hôi sữa, môn phái Âm Dương của tao dễ để cho mày tiêu diệt thế à!”
Đại sư Từ Ân thẹn quá hóa giận, lại phi thân về phía Tần Nguyễn, lần này ma khí trên người lão tăng mạnh. “Chưởng môn sư huynh, đệ sắp chết rồi!”
Đám đệ tử của môn phái Âm Dương bị roi vàng trói chặt, la hét bừa bãi. “Đau quá! Đây là thứ quái quỷ gì vậy!”
“Chưởng môn cứu con!” Tiếng hét đau thấu tim gan vang lên, xen lẫn trong đó là vài tiếng cầu xin tha thứ.
Nhưng rất nhanh, những lời cầu xin kia thưa dần, yếu ớt rồi dần dần biến mất. “Chưởng môn sư huynh!”
Bọn chúng không tiếp tục chiến đấu với Nguy Diễm Hiên nữa mà nhanh chóng lao đến chỗ đạai sư Từ Ân. Nguy Diễm Hiên đi đến bên người Vu Phạm, cầm tay của cô ấy để truyền pháp lực, làm dịu tổn thương kinh mạch và đan điền của cô ấy.
Tần Nguyễn không tiếp tục hỏi nhiều, cô nhẹ nhàng gật đầu với hai người họ, sau đó lia ánh mắt lạnh lẽo về phía đám đệ tử môn phái Âm Dương. Cái gì mà môn phái Âm Dương, chẳng qua chỉ là tà phái, giữ lại ở trên đời này cũng là lãng phí lương thực, ô nhiễm môi trường.
Nếu hôm nay đã đụng phải mà không tiêu diệt bọn chúng thì làm sao xứng với sứ mệnh giữ gìn trật tự Nhân giới mà cô đang mang trên người. Có vẻ như lão có chỗ dựa nên không hề e ngại.
Tần Nguyễn hờ hững nhìn lão, trên mặt cô lộ ra vẻ trầm ngâm, một lúc sau cô mới chậm rãi nói: “Để ông chết không nhắm mắt như thế này thì không được hay cho lắm, nếu đã như vậy thì để ông tận mắt chứng kiến môn phái Âm Dương bị diệt như thế nào đi.” Sáu tên đệ tử môn phái Âm Dương giống như bị hút sạch máu, chỉ còn lại da bọc xương, roi vàng trói buộc trên người bọn chúng nới lỏng, và tự giác bay đến chỗ Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn nắm chặt cán roi rồi lắc mạnh trong không trung. Hai bàn tay của lão dựng thẳng ở giữa không trung, lão hấp thu tu vi sắp biến mất của đám đệ tử đang mặt mày méo mó vì đau đớn.
“Chưởng môn đang làm cái gì vậy?!”