Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1028: Huyết mạch của thần tộc cửu vĩ hồ trong người nguyễn nguyễn áp chế gắt gao tam vĩ hồ



Ma khí màu đen nồng đậm hòa lẫn với sát khí xông thẳng đến trước mặt Tần Nguyễn.

Thời khắc nguy cấp sinh tử chỉ trong một cái chớp mắt.
Những người xung quanh đều lộ vẻ mặt kinh hãi, tất cả lặng ngắt như tờ, cùng đổ mồ hôi vì Tần Nguyễn. Tần Nguyễn trầm giọng hô lên: “Tránh hết ra!”

Đám người Hoắc Chi, Tưởng Lục Gia, Tô Vọng vội vàng lùi lại, cố gắng chạy đến phòng bi-a càng nhanh càng tốt.
Vài giây sau, khi ma khí trong cơ thể Từ Ân đã cân bằng với lực Minh Thần, Tần Nguyễn mới từ từ thu tay lại.

Cô mỉm cười nhìn đối phương, sau đó lên tiếng cảnh cáo: “Tuyệt đối đừng ra tay với tôi, nếu không ông chỉ tự mình chuốc lấy khổ mà chết thôi, đến lúc đó đừng có trách tôi không báo gì trước đấy.”
Giọng hét rất to, cho dù bóng dáng của đại sư Từ Ân ở trên trời đã biến thành một chấm nhỏ, thì tiếng kêu vẫn không dứt.

Tần Nguyễn thu hồi roi vàng trong tay, ngửa đầu nhìn lên trời, hai mắt lấp lánh.
Tần Nguyễn thật sự đã ép lão đến đường cùng, lão cũng sợ mình sẽ mất mạng ở mảnh đất phương đông này. Đại sư Từ Ân nổi giận gầm lên một tiếng, một luồng ma khí màu đen nồng đậm từ trong cơ thể lão nhanh chóng tràn ra.

Luồng ma khí này nồng đậm và dày đặc hơn của A Dũng, tinh ma còn chưa hiện hình, trong không khí đã tràn ngập một mùi máu tanh nồng nặc và hơi thở chết chóc.
Đến giờ phút này, Từ Ân không thể không thừa nhận rằng sức mạnh thần bí của Tần Nguyễn vô cùng đáng sợ.

Nhưng dù như vậy, lão vẫn phát ngôn bừa bãi: “Mày dám làm tao bị thương, toàn bộ đệ tử của môn phái Âm Dương sẽ không bỏ qua cho mày đâu, còn cả những môn phái có quan hệ tốt với bọn tao ở Nam Dương nữa, cũng sẽ phát ra lệnh Tuyệt Sát với mày.”
“Vừa rồi tôi đã nói sẽ để cho ông tận mắt nhìn thấy môn phái Âm Dương diệt vong, nếu đã như vậy thì chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa, để phòng ngừa việc ông lại làm ra chuyện gì điên rồ, tôi sẽ phế bỏ tu vi và hai chân của ông, sau đó đích thân đưa ông về môn phái Âm Dương ở núi Bakarin Nam Dương.

“Mày… Khụ khụ!!!”
Hôm nay Từ Ân phải chịu quá nhiều đả kích, lão không có cách nào khiến bản thân mình tê liệt để tiếp nhận tất cả những thứ này, trong lòng lão chỉ còn ngập tràn lửa giận, chỉ muốn giết Tần Nguyễn cho hả giận.

Lão giận đến mức toàn thân run lên, hét to một tiếng: “Tao muốn giết mày!”
Tiếng hét thảm thiết của đại sư Từ Ân vang lên từ xa đến gần.

Thân hình của lão rơi xuống với tốc độ cực nhanh.
Ma khí của đại sư Từ Ân đã đụng vào vòng bảo vệ tỏa ra7 ánh sáng vàng được ngưng tụ bằng lực Minh Thần trên người Tần Nguyễn.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, một biến cố đã xảy ra.
Lão là thuật sĩ tu luyện dựa vào ma khí, nên tất nhiên phải có pháp bảo bản mệnh.

Nếu không phải là lúc nguy cấp, lão sẽ không bao giờ lấy tinh ma trong cơ thể mình ra.
Hoắc Chi ở gần hơn cả nắm chặ2t hai tay, hai mắt mở to, miệng hơi hé ra, cố gắng kiềm chế bản thân không lao về phía trước.

Dưới ánh mắt căng thẳng của mọi người, đôi 7mi dài hơi cong của Tần Nguyễn khẽ chớp, nhưng cô vẫn không có bất kỳ động tác gì.
Giọng nói của cô đầy châm chọc.

Nghe thấy giọng nói của Tần Nguyễn, cơ thể Từ Ân không tự chủ được mà run lên.
“Rầm!”

Vật nặng rơi xuống phát ra âm thanh va chạm rất lớn.
Nếu nhìn kỹ sẽ thấy ở trong đáy mắt cô đang nở nụ cười rất nhẹ.

Tần Nguyễn cũng không ngờ uy lực của lực Minh Thần lớn như thế.
Cô nhanh chóng giơ tay lên, Từ Ân còn chưa kịp phản ứng thì đã vươn thẳng đến trước mặt đối phương.

Khi tay cô chỉ còn cách mặt của Từ Ân khoảng vài centimet thì dừng lại, cô điều khiển lực Minh Thần không ngừng thăm dò vào bên trong cơ thể Từ Ân.
Trong bụi mù dày đặc không nhìn thấy ngón tay, không nhìn thấy ai là ai, chỉ có thể nghe thấy những tiếng thấp giọng ho khan ở xung quanh.

Tần Nguyễn hơi híp mắt lại, mơ hồ nhìn thấy một bóng người lảo đảo đứng lên từ nơi mà đại sư Từ Ân rơi xuống.
Ai đến nói cho bọn họ biết là đã có chuyện gì xảy ra đi.

Tưởng Lục gia dù sao cũng đã sống nửa đời người nên bình tĩnh dụi dụi mắt, cố gắng kìm nén biểu cảm giật mình kinh ngạc vì thiếu kiến thức của mình.
Đề phòng Từ Ân chạy trốn, cô giơ tay và thiết lập một kết giới xung quanh.

Nếu kết giới không bị phá vỡ, thì bất kỳ ai cũng không thể ra khỏi khu vực này.
“Ồ?” Tần Nguyễn tháo khăn bịt mũi xuống, sau đó khinh thường cười khẩy một tiếng: “Tôi cũng đang cảm thấy rất tò mò với lệnh Tuyệt Sát đấy, muốn xem thử nó là thứ gì.”

Cô bước về phía đối phương, cất giọng dịu dàng nhưng lời cô nói ra lại khiến người ta rùng mình.
Từ Ân tức giận đến mức không nói được lời nào, khí huyết trào dâng, từ khóe miệng của lão chảy ra rất nhiều máu.

Tần Nguyễn đứng ở trước mặt lão, cô hơi nhướng mày và ôn tồn nói: “Ông không cần quá biết ơn tôi đâu, dù sao tôi cũng là người rất thích giúp đỡ người khác mà.”
Khóe môi Tần Nguyễn chậm rãi cong lên, cô lại ngước mắt nhìn lên bầu trời.

“Ahhhh…”
“Ahhhhh...”

Tiếng kêu thảm thiết truyền vào trong tai của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Lão chậm rãi xoay người, để lộ ra khuôn mặt bẩn thỉu.

Có lẽ lúc rơi xuống đất bị đập vào đầu, nên nửa khuôn mặt của lão bê bết máu, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ và khẩn trương.
Sự thật chứng minh, uy lực của nó to lớn vô hạn.

Cô quay ra nhìn đám người Hoắc Chi, Tưởng Lục gia, Tô Vọng, thấy bọn họ đang há hốc miệng, mắt trợn tròn hết cả lên.
Trước đây mỗi khi gặp ma quỷ, cho dù là dùng lực Minh Thần hay lửa Địa Ngục để đánh chúng, cô đều không dùng hết sức mình.

Lần này đối mặt với đại sư Từ Ân, sự căm ghét của cô dành cho lão ta khiến cô vô thức muốn thử sử dụng 60% sức mạnh xem nó sẽ mạnh đến mức nào.
Cảm nhận được ma khí bên trong cơ thể bị khuấy động, Từ Âm run giọng ngăn lại: “Dừng, dừng tay!”

Tần Nguyễn cười nhạt một tiếng, lực Minh Thần trong lòng bàn tay tăng gấp đôi.
“Ôi mẹ ơi! Tần Tiểu Ngũ cậu đẹp trai dã man luôn!”

Lý Tử Lan quỳ trên mặt đất, ánh mắt sùng bái và kinh ngạc nhìn Tần Nguyễn.
Đợi bụi đất biến mất gần hết, đại sư Từ Ân trông vô cùng nhếc nhác, đầu tóc rối bù xuất hiện trong mắt mọi người.

Lão ta khập khiễng đi lại trong kết giới, Tần Nguyễn thấy thế thì cười hai mắt cong cong: “Đại sư Từ Ân định chạy trốn đấy à?”
“Khục khục…”

“Khụ khụ khụ…”
Nụ cười trên mặt Tần Nguyễn bị thu lại, cô chậm rãi vỗ vỗ lớp bụi trên quần áo rồi lạnh nhạt nói: “Ông có thể thử một chút, xem ông chết nhanh hơn hay là tôi ít hô hấp hơn một giây.”

Đại sư Từ Ân bị kích thích đến cực hạn, lão lấy tinh ma bản mệnh ở trong đan điền của mình ra.
Đại sư2 Từ Ân bị lực Minh Thần mạnh mẽ đánh bật lên trời.

Đúng thật là bay lên trời, cơ thể của lão bay lên trời với tốc độ vài trăm mét mỗi giâ0y.
Tô Vọng và Thẩm Nhiên cũng lộ ra vẻ mặt bị sốc.

Cảnh tượng hai người họ vừa nhìn thấy thật sự có thể giải thích bằng khoa học à.
Ánh mắt Tần Nguyễn hơi rét lạnh, cô vào tư thế phòng ngự theo bản năng.

Thế nhưng, khi nhìn thấy thứ hiện hình là một mỹ nhân Tam Vĩ Hồ xinh đẹp kiều diễm và quyến rũ, trong mắt còn hiện lên một tia u buồn, thì Tần Nguyễn trợn tròn mắt.

Không hiểu tại vì sao khi nhìn thấy con Tam Vĩ Hồ hình người ở trước mặt này, cô lại có cảm giác vừa mắt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.