Cô đứng thẳnkg dậy, lưng vô thức thẳng tắp và căng lên.
Hoắc Chi là người đầu tiên chú ý tới vẻ mặt khẽ thay đổi của Tần Nguyễn, cô ta bưcớc nhanh đi lên trước, trên người toát ra khí thế cảnh giác. Sáu tên đệ tử của môn phái Âm Dương, bọn họ đối phó càng ngày càng gian nan.
Thấy tình thế trước mắt không ổn, Hoắc Chi khẽ nhíu mày.
“Bành!” Nóc nhà bị ma khí cùng lực Minh Thần xuyên thủng.
“Choang choang!”
Đèn trong phòng bị đánh nát. Ám vệ của nhà họ Hoắc trấn giữ ở xung quanh, họ cầm vũ khí nhưng không dễ dàng ra tay.
Nhìn thấy Hoắc Chi xuất hiện, bọn họ vội vàng nhìn sang, chờ đợi chỉ thị tiếp theo.
Hoắc Chi lại phất phất tay với bọn họ. Đôi mắt trong suốt như thủy tinh của Tần Nguyễn bắn ra một tia nhìn lạnh lẽo, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong mắt cô còn có cả sự tàn nhẫn.
Cô không thích lão già trước mặt này, bất kể là từ vẻ bề ngoài, hay là thứ ma khí hôi thối tỏa ra khắp người lão ta.
Đại sư Từ Ân đang đánh giá Tưởng Lục gia ngồi ở trong phòng, lão tỏ ra khinh thường nói với Tần Nguyễn: “Con oắt miệng còn hôi sữa mà khẩu khí lớn quá nhỉ! Tôi thấy cô cũng không phải là người có quyền lên tiếng ở đây, tìm người có thể tới nói chuyện với tôi, hôm nay không diệt sạch khu tây này thì khó mà tiêu được mối hận trong lòng tôi!” Nhưng sau khi ra ngoài, bọn họ mới biết bên ngoài cũng không yên tĩnh.
Vu Phạm, người một tuần trước xuất hiện ở khu nhà họ Hoắc, cùng với sư đệ của cô ấy là Nguy Diễm Hiên, đang triển khai chém giết với sáu tên đệ tử mặc áo đạo sĩ màu xanh của môn phái Âm Dương.
Đôi sư tỷ, sư đệ này đối phó với đám đệ tử của môn phái Âm Dương còn mất sức hơn cả Tần Nguyễn đối phó với đại sư Từ Ân ở trong phòng. “Giết sạch cả khu tây?” Con ngươi trong mắt Tần Nguyễn hơi co rụt lại, gương mặt xinh xắn trầm xuống.
Tuy cô có rất nhiều ký ức không vui ở khu tây, nhưng đây vẫn là nơi cô đã sống mười tám năm, cũng có một ít người và sự vật tốt đẹp, đáng để cô ghi nhớ trong lòng, thỉnh thoảng hồi tưởng lại.
Đại sư Từ Ân vẫy ống tay áo màu xanh lam, trong nháy mắt một cơn gió mạnh thổi vào trong phòng. Thấy tuổi cô cũng không lớn lắm, khuôn mặt non nớt, nên không hề để cô vào mắt.
Lão cười lạnh, chế giễu: “Chỉ là một đám nhân loại ngu dốt mà thôi, đệ tử của môn phái Âm Dương đều là những người xuất chúng có tu vi cao, làm sao có thể đem so sánh cùng với đám người bình thường được!”
“Đó cũng không phải là lý do để các người lạm sát người vô tội! Ông cho rằng khu tây này là Nam Dương của các người à, đã đến nơi này thì có là hổ cũng phải nằm xuống, mà là rồng thì cũng nằm cho tôi!” Họ đều là người bình thường, không phải là đối thủ của những người có tu vi này.
Ám vệ của nhà họ Hoắc nhận được ra hiệu bằng tay của Hoắc Chi thì nhanh chóng lùi lại.
Như thế này càng giúp cho Vu Phạm và Nguy Diễm Hiên có không gian thi triển lớn hơn. Đôi mắt của đại sư Từ Ân lóe lên tia nhìn u ám, lão nhìn thẳng vào khuôn mặt ôn hòa mang theo vẻ e ngại của Tưởng Lục gia, và trầm giọng nói: “Hôm nay, môn phái Âm Dương của chúng tôi đã mất 12 tên đệ tử, vậy thì để đám hạ đẳng ở khu tây này trả giá bằng mạng sống của chúng đi!”
Tưởng Lục gia là một người bình thường, lại còn là người đàn ông lớn tuổi nữa, ông ta làm sao có thể là đối thủ của đám tà đạo.
Ông ta lập tức khoát tay với đại sư Từ Ân: “Tôi chỉ là chân chạy việc thôi, ông tìm nhầm người rồi.” Đại sư Từ Ân không hề tin Tưởng Lục gia, cho rằng đối phương đang lừa mình, máu nóng xông lên não, lão ta khẽ nhấc ống tay áo to rộng lên, miệng hô lên: “Đã như vậy thì các người đi chết đi!”
Lão thấy, tất cả người ở trong căn phòng này đều đáng chết.
Khi ống tay áo của đại sư Từ Ân nhẹ giơ lên, một cơn gió mạnh thổi vào trong phòng, và ma khí nồng đậm tràn ngập mọi ngóc ngách của căn phòng. Chiêu ra oai phủ đầu này vẫn rất có hiệu quả răn đe.
Tưởng Lục gia và ba người Tô Vọng, Lý Tử Lan, Thẩm Nhiên đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.
Chỉ có đôi mắt đẹp của Hoắc Chi đứng sau lưng Tần Nguyễn vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng. Cũng rõ ràng cô là chỗ dựa của đám người này, lão ta ngay lập tức triển khai trận pháp niệm chú cường đại hơn.
Hai người đánh nhau, bên trong căn phòng bi-a chật hẹp này căn bản không đủ để bọn họ thi triển.
“Bành!” Tần Nguyễn cảm nhận được nguy hiểm, lực Minh Thần vô thức hiện ra.
Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa, ánh mắt vừa sâu thẳm vừa nguy hiểm.
Chỉ mấy giây sau, một lão già tóc bạc trắng, mặc áo đạo sĩ màu lam, khí chất siêu phàm thoát tục, đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Ban đầu nhìn thấy người này, lão ta có gương mặt hiền lành, tuy nhiên, sau khi nhìn thêm vài lần lại cảm thấy ngũ quan của đối phương rất kỳ quái và đáng sợ, càng nhìn càng thấy dữ tợn.
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm đối phương, lạnh nhạt nói: “Ông là đại sư Từ Ân? Cũng chính ông đã bỏ mặc đám đệ tử làm xằng làm bậy ở khu tây này, bọn chúng đã làm bạn của tôi bị thương!”
Đại sư Từ Ân hơi nheo lại đôi mắt hung ác nham hiểm, nhìn Tần Nguyễn từ trên xuống dưới. Thấy tình thế không ổn, Hoắc Chi vội nói với mấy người Tưởng Lục gia, Tô Vọng: “Chúng ta đi ra ngoài trước, không lại làm cho phu nhân phân tâm.”
Bọn họ đều đồng ý ngay, vì trong phòng quá nguy hiểm.
Mấy người bọn họ bước nhanh tới cửa phòng. “Soạt...”
Bàn bi-a bị lưỡi dao gió cắt đôi, những quả bóng nhiều màu sắc rơi xuống đất
Những tiếng động lộp bộp vang lên, trong phòng cực kỳ hỗn loạn, bụi bay mù mịt. Tần Nguyễn lập tức ra tay, trực tiếp tới gần đại sư Từ Ân, những ngón tay thon dài xinh đẹp nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Lực Minh Thần mạnh mẽ mang theo cảm giác áp bách tràn ra từ cơ thể cô, trong nháy mắt đánh tan ma khí âm sát của đại sư Từ Ân.
Tần Nguyễn vừa ra tay, Từ Ân lập tức phát giác thực lực của cô. “Là ai giết đệ tử của môn phái Âm Dương ta?!”
Một giọnga nói già nua nhưng rền vang như tiếng chuông từ ngoài cửa vang lên.
Người chưa tới nhưng âm thanh đã tới trước. Tần Nguyễn hơi nhướng mày, đại sư Từ Ân nói mười hai gã đệ tử của môn phái Âm Dương bị chết?
A Dũng rõ ràng còn sống, mà xác của mười một tên đệ tử cô giết lúc vừa rồi vẫn còn nằm nguyên ở bên ngoài.
Có thể thấy rằng, gã đệ tử A Dũng mất hết tu vi này đã là một người chết ở trong mắt của đại sư Từ Ân. Sau khi thoát khỏi sự dây dưa, Nguy Diễm Hiên phi thân đến bên Vu Phạm và giúp cô ấy đứng dậy khỏi mặt đất.
Cậu ta mím chặt môi, lo lắng hỏi: “Sư tỷ, chị không sao chứ?”
Vu Phạm lau vết máu ở khóe môi, tránh khỏi sự hỗ trợ của Nguy Diễm Hiên và trầm giọng nói: “Không cần phải để ý đến tôi, cậu đi giết bọn chúng đi!”
Nguy Diễm Hiên phát hiện đan điền của Vu Phạm bị thương thì mặt biến sắc, khẩn trương hô lên: “Sư tỷ, chị bị thương rồi!”
“Không sao, tôi còn có thể chịu đựng được!”
Vu Phạm dùng sức đẩy cậu ta ra và nói với giọng ra lệnh: “Giết những người này, báo thù cho sư huynh của chúng ta!”
Nguy Diễm Hiên nghiến chặt răng, trong đôi mắt đỏ ngầu hiện lên một tia đau lòng và khổ sở.