Cô ngồi ghé vào bàn bi-a, một chân giẫm 1trên mặt đất, hai tay khua cây cơ, buồn chán đánh bi-a.
Bên tai thỉnh thoảng vang lên tiếng rên đau đớn yếu ớt, cô làm như không nghe được, 2cúi người nhắm vào quả cầu màu trắng trên bàn. Tần Nguyễn nghe là hiểu ngay, cô nheo mắt, lửa giận lập tức vọt lên.
Hắn còn làm cái gì nữa?”
Giọng cô bình tĩnh đến mức quỷ dị. Tần Nguyễn cũng muốn xem, rốt cuộc môn phái Âm Dương là cái gì.
Tô Vọng lạnh lùng nhìn A Dũng đang nằm trên mặt đất không có bất kỳ phản ứng gì, anh ta đỡ eo thở hổng hộc.
Anh ta thở hắt ra, chậm rãi đi tới bên người Tần Nguyễn và lên tiếng nhắc nhở: “Tiểu Ngũ, Tưởng Lục gia tới.” Tần Nguyễn nhảy khỏi bàn bi-a, nghiêng người về phía trước nằm xuống mép bàn, nhắm vào quả cầu màu xanh số 6.
Cây cơ trong tay cô nhanh chóng đánh tới, động tác dứt khoát gọn gàng, và quả bóng lại rơi vào trong lỗ chỉ bằng một cú đánh.
Trên mặt Tần Nguyễn nở nụ cười hài lòng, cô đứng thẳng người, đôi mắt cười cười nhìn Tô Vọng ở bên cạnh: “Làm sao anh biết Lục gia tới?” Lý Tử Lan vẫn còn đang hùng hùng hổ hổ mắng chửi A Dũng nửa sống nửa chết, phát tiết lửa giận trong người mình.
Tần Nguyễn nhìn dáng vẻ hấp hối của A Dũng mà hơi nheo mắt lại, lên tiếng ngăn cản: “Tử Lan, đủ rồi, gã này không đáng để làm bẩn tay cậu đâu.”
Lý Tử Lan nhấc chân đạp vào gương mặt đầy máu của A Dũng, sau đó khinh miệt nhổ một bãi nước bọt lên người đối phương rồi mới nghe lời dừng tay lại. Cuối năm ngoái, có một nhóm khoảng 20 người Nam Dương đã đến khu tây.
Mà Tưởng Lục gia cũng đã gặp người đứng đầu của nhóm người này, là một ông già tóc bạc trắng, mặc áo đạo sĩ màu xanh lam, trông siêu phàm thoát tục, khí chất lạnh nhạt.
Đối phương có khuôn mặt nhìn trông hòa ái đấy, nhưng càng nhìn lâu thì lại càng thấy đáng sợ, luôn khiến người ta có cảm giác khó chịu không biết phải diễn tả như thế nào. Cô ta nhìn thấy Tần Nguyễn không thèm để ý đến thân phận, đang vung chiếc ghế gỗ chỉ còn một chân lên đơn phương trút giận lên người nằm trên mặt đất, gương mặt cô âm trầm đáng sợ, lửa giận tràn ra gần như bao phủ khắp cơ thể.
Hoắc Chi bước nhanh đến và lên tiếng khuyên nhủ: “Phu nhân hạ hỏa, loại chuyện này cứ giao cho thuộc hạ xử lý là được rồi, sao có thể để cô vất vả như vậy được ạ?”
Cô ta không dám ngăn cản, chỉ có thể đứng ở một bên khuyên can, hi vọng Tần Nguyễn nghe lọt lời cô ta nói. Cô tuyệt đối sẽ không để gã này được giải thoát.
Tưởng Lục gia đứng ở ngoài cửa, sau ba năm lại được nhìn thấy Tần Tiểu Ngũ ra tay, trong mắt ông ta hiện lên một tia kinh ngạc sửng sốt.
Tần Nguyễn vẫn hung tàn như trước đây, khi ra tay toàn thân đều toát lên vẻ quyến rũ khiến người khác không thể rời mắt. Tô Vọng và Lý Tử Lan phức tạp nhìn cậu ta, trên mặt họ cũng rất bực tức.
Tần Nguyễn thở phào, giọng cũng dịu đi: “Mấy người không nói tôi cũng có biện pháp để biết, ngoài cửa nhiều thi thể như vậy, tôi gọi đại một vong hồn vào là có thể hỏi ra được.”
“Đừng!” Tô Vọng cũng là đàn ông, nghe thấy vậy thì vội vàng ngăn lại. Tưởng Lục gia tỏ ra sợ hãi, khách sáo nói: “Không dám làm phiền, tôi tự đi lấy được.”
Tần Nguyễn tựa người vào mép bàn bi-a, khoanh tay, hơi mím môi và chờ đợi Tưởng Lục gia nói.
Sau khi ngồi xuống, Tưởng Lục gia cũng không vòng vo mà kể tất cả những gì mình biết. Binh!
Bi trắng đập vào bi số 5 màu cam, và quả bóng từ từ rơi vào trong lỗ.
H7oắc Chi đứng ở bên cạnh, yên lặng nhìn xem. Bao nhiêu năm qua, Tần Nguyễn cũng coi như hiểu rõ đối phương.
Nếu như không phải xúc phạm đến điểm mấu chốt của Thẩm Nhiên, thì cậu ta sẽ không bao giờ không đúng mực như thế.
Cô nhìn đối phương bằng ánh mắt thăm dò, rồi hỏi: “Có phải cậu có chuyện gì giấu tôi không?” Cho dù là Tưởng Lục gia có tới thì cũng sẽ bị ám vệ của nhà họ Hoắc ngăn lại.
Tần Nguyễn nghĩ đến phong cách làm việc mọi thứ đều phải nắm trong lòng bàn tay của đối phương, thầm nghĩ chắc vừa nãy có người nhìn thấy cô nên đã đi mật báo rồi.
Mẹ kiếp! Dám quấy rối bà đây, sao không hỏi thăm xem khu tây này là nơi nào hả, thật sự cho rằng mình có bản lĩnh thì bà đây không làm gì được mày à. Mẹ mày chứ, mày có chỗ dựa thì bà đây cũng có nhé!” Thấy cảm xúc của Tần Nguyễn đã ổn định, Tưởng Lục gia mới đi vào, bình tĩnh nói: “Hoắc phu nhân bớt giận, tôi vừa mới nhận được tin tức, đám người Nam Dương kia đang lên đường đến đây rồi.”
Tần Nguyễn quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn đối phương, giọng điệu xa cách lịch sự nói: “Lục gia.”
Nghe cô gọi Lục gia, khuôn mặt ôn hòa được bảo dưỡng tốt của Tưởng Lục gia không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc. Thẩm Nhiên khó chịu quay đầu đi chỗ khác, bên mặt sưng húp đập vào mắt Tần Nguyễn, bao gồm cả đôi môi run rẩy mím chặt của cậu ta.
Thấy cậu ta không nói, Tần Nguyễn bèn quay đầu nhìn về phía Lý Tử Lan và Tô Vọng.
Hai người cũng lập tức dời tầm mắt, người nhìn lên người nhìn xuống, nhưng không ai dám đối mắt với Tần Nguyễn. Trong mắt Tần Nguyễn ẩn chứa băng giá, cô cũng không đánh Thái Cực với Tưởng Lục gia mà hỏi thẳng vào vấn đề: “Nhất định là Lục gia đã điều tra rõ chi tiết về những người Nam Dương kia, sao ông không nói một chút?”
Tưởng Lục gia gật đầu: “Tôi đến đây là vì có ý đó.”
Tần Nguyễn nháy mắt với Hoắc Chi, cô ta lập tức đi bê một chiếc ghế trông không quá sạch sẽ, đặt nó ở sau lưng Tưởng Lục gia. Tần Nguyễn lạnh giọng chất vấn: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?!”
Có sự tức giận xen lẫn trong giọng điệu của cô.
Thẩm Nhiên vừa xấu hổ vừa giận dữ nói: “Tiểu Ngũ, đừng hỏi nữa!” Trong phòng bi-a rất lộn xộn, cô ta là ám vệ duy nhất còn được ở lại, những ám vệ khác của nhà h7ọ Hoắc đều theo lệnh của Tần Nguyễn mà lui ra ngoài.
Tần Nguyễn đang đợi người, chờ người của môn phái Âm Dương tìm tới.
Môn phái Âm2 Dương là một môn phái chủ yếu tu luyện ma khí, phần lớn các đệ tử trong môn phái này là kiểu nửa quỷ nửa ma. Tần Nguyễn thật sự quá tức giận nên ra tay rất ác, khiến người ta nhìn mà sợ mất mật.
Hoắc Chi dẫn Tưởng Lục gia mặc bộ áo kiểu Trung Hoa màu xám đến đây, họ còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng mắng chửi giận dữ của Tần Nguyễn ở bên trong.
Hoắc Chi nghe vậy sắc mặt thay đổi, vội vàng xông vào trong phòng. Hoắc Chi lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ, tiến lên lau mồ hôi trên trán cô, thấp giọng trấn an: “Nóng giận có hại cho thân thể lắm ạ, cô kiềm chế một chút, tên này có làm ra chuyện gì thì cứ giao cho thuộc hạ xử lý, thuộc hạ cam đoan sẽ để hắn sống không bằng chết!”
Tần Nguyễn cầm khăn tay trên tay Hoắc Chi, lau mồ hôi.
Sau khi bình tĩnh lại, cô cũng không lên tiếng mà vô cảm nhìn chằm chằm gã A Dũng dưới chân, trong mắt lóe lên một tia u ám. Cơ thể của A Dũng đã thay đổi từ trạng thái cuộn mình lúc trước sang trạng thái nằm như đống bùn trên mặt đất, từ trên người gã tiết ra từng sợi ma khí âm sát.
Tần Nguyễn biết gã không chết, cũng biết gã này không dễ dàng chết được.
Cô tiện tay ném chiếc ghế gỗ nhuốm máu chỉ còn một chân xuống đất, lồng ngực phập phồng rất nhanh. Bọn họ đã không thể được gọi l0à con người nữa rồi.
Môn phái Âm Dương thu lấy lợi ích và sử dụng tà thuật để giết và làm bị thương những người vô tội, bọn chúng làm mọi điều ác và đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự của Nhân giới.
Nếu đã như vậy, thì cô nhất định phải diệt trừ chúng. Anh ta còn chưa nói xong, Tần Nguyễn đã cầm chiếc ghế gỗ bên cạnh lên và ném về phía gã A Dũng người bê bết máu.
“Rầm!”
Chiếc ghế nhìn trông rất chắc chắn, bị cú nện này của cô làm rơi mất cái chân. Tần Nguyễn hất cằm với Hoắc Chi: “Đi xem thử bên ngoài có chuyện gì.”
“Vâng, phu nhân.”
Hoắc Chi xoay người rời đi. “Này Nhiên, tôi vẫn còn cần hắn đấy, như thế là đủ rồi, nếu bởi vì hắn mà cậu phải gánh chịu vết nhơ thì không đáng đâu.”
Thẩm Nhiên mở mắt, lộ ra đôi mắt đỏ ngầu, cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông đây chỉ muốn giết hắn!”
Ở khu tây, nếu như nói Tần Nguyễn là mỹ nhân rắn rết tàn nhẫn độc ác, thì Thẩm Nhiên là một tên điên đánh nhau không cần mạng. Thẩm Nhiên từ nhỏ đã có dáng dấp thanh tú xinh đẹp, đến bây giờ vẫn như thế, thế nên cậu ta ghét nhất là bị người khác nói mình là xinh đẹp, mềm mại.
Có thể tưởng tượng được, cậu ta đã tức giận như thế nào sau khi bị quấy rối.
Tô Vọng lén nhìn Thẩm Nhiên đang quay mặt đi chỗ khác, anh ta thấp giọng nói: “Thằng khốn kiếp kia còn động thủ...” Đôi mắt sáng ngời của ông ta khẽ chuyển động, ông ta cười nhẹ lắc đầu: “Tôi không nhận nổi đâu, cô cứ gọi tôi lão Lục là được rồi.”
Thân phận của Tần Tiểu Ngũ bây giờ đã khác xưa, ông ta làm sao gánh chịu nổi một tiếng gia của đối phương.
Trước mặt con quái vật khổng lồ nhà họ Hoắc này, đến ngay cả cửa lớn của nhà họ mà ông ta còn không thể nào vào được. Tô Vọng giơ ngón tay chỉ ra bên ngoài cửa sổ thủy tinh, có một cậu thanh niên mặc đồ đen đang vắt người qua bức tường phía đối diện.
Đối phương thấy Tần Nguyễn và Tô Vọng nhìn mình thì quơ mạnh cánh tay.
Tô Vọng nói: “Tên đó là người bên cạnh Lục gia.” Ánh mắt đè nén lửa giận của Tần Nguyễn liếc nhìn anh ta: “Vậy anh nói cho em biết Nhiên làm sao vậy?”
Tô Vọng nhìn vẻ mặt căng lên của Thẩm Nhiên, anh ta cắn răng, quyết định nói: “Ban đầu, những kẻ kia để ý Tử Lan, anh và Nhiên đánh nhau cùng bọn chúng.”
Anh ta chỉ tay vào gã A Dũng đang nằm im trên mặt đất: “Thằng khốn này nhìn Nhiên bằng ánh mắt rất lạ, cũng nói ra mấy lời bẩn thỉu!” Cô ấy hít một hơi thật sâu, sau đó vén lọn tóc bù xù bên mai ra sau tai, đứng đỡ eo để điều chỉnh cảm xúc.
Thẩm Nhiên thì giẫm lên chân của A Dũng, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào gã, trên mặt cậu ta lộ ra biểu cảm muốn xé xác gã này ra thành từng mảnh.
Thấy cảm xúc của cậu ta không ổn lắm, có khuynh hướng thật sự muốn giết chết A Dũng, Tần Nguyễn bước nhanh đi lên phía trước. Những đệ tử đi cùng đều gọi lão là đại sư Từ Ân.
Một nhóm người như thế tới khu tây, với tư cách là bá chủ của khu tây, Tưởng Lục gia tất nhiên phải tìm hiểu thông tin chi tiết của bọn họ.
Ngay tại tối hôm qua, ông ta đã nhận được kết quả điều tra.
Những người này đều là thành viên của môn phái Âm Dương, lão đại sư Từ Ân kia chính là chưởng môn.
Danh tiếng của môn phái Âm Dương cũng không tốt, ở giới Huyền học trong nước, bọn họ là thứ tà đạo trơ trẽn thu tiền hại người, làm đủ mọi việc ác, giết người bằng tà thuật, bày trận pháp, đã hại rất nhiều người vô tội.
Những người này vượt ngàn dặm đến thủ đô vào cuối năm ngoái cũng là có mục đích.